Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 52: Thiếu tâm nhãn




Gọi lại rất nhiều cuộc cho mẹ Phương, đến cùng bà cũng vẫn không chịu nhấc máy, Phương Sĩ Thanh cực kỳ sợ hãi, run run gọi vào số máy bàn trong nhà, lần này là ba Phương tiếp.

Hắn căng thẳng hỏi: “Ba, mẹ con đâu?”

Giọng điệu ba Phương vẫn như thường lệ nói: “Đang rửa chén trong bếp, chẳng phải bà ấy mới vừa gọi con à? Ba đang xem tin tức chưa kịp qua nói chuyện với con, có chuyện gì hả?”

Phương Sĩ Thanh nói: “…Vừa rồi tín hiệu không tốt, nói một nửa đã bị ngắt.”

Ba Phương nói: “Vậy để ba gọi bà ấy tới cho con?”

Phương Sĩ Thanh vội nói: “Không cần không cần, con không có việc gì đâu… Ba nhớ giữ gìn sức khỏe, mẹ con cũng…hai người nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Ba Phương cười nói: “Biết rồi, huyết áp ba dạo này rất ổn định, cái đai trị liệu lần trước con gởi đó xài rất tốt, mẹ con cũng đỡ đau thắt lưng hơn, ba mẹ đều khỏe hết, aiz, sắp tới con về, chờ đến lúc đó rồi nói sau, cước điện thoại đắt vậy mà.”

Phương Sĩ Thanh vô cùng mờ mịt luống cuống cúp điện thoại.

Thực sự là hắn không biết mấy ngày tới mình có thể về hay không, mẹ hắn còn chưa đem lời thú thật của hắn nói lại cho ba hắn biết, có khi lúc này bà đang trốn trong bếp rửa chén, tự nổi giận, tự tiêu hóa sự thật con trai mình là một tên biến thái.

Ngoài tức giận ra, bà ấy nhất định càng đau khổ hơn, có phải còn đang khóc nữa không?

Hắn nắm tay trái bị bỏng, nước mắt không ngừng tuôn ra, toàn thân không còn một chỗ nào gọi là dễ chịu.

Rốt cuộc thì hắn cũng chịu ló đầu ra khỏi mai rùa, đã vậy còn chưa hề có sự chuẩn bị, chẳng chịu chừa cho bản thân một con đường lui.

Hắn khóc rất lâu, khóc đến chóng mặt đau mắt, bước tập tễnh đến phòng khách, ngồi phịch xuống sô pha bật TV lên, vài đài truyền hình địa phương đều đang chiếu chương trình liên hoan, không khí trong TV vô cùng náo nhiệt, càng nổi bật thêm tấm lưng cô đơn lẻ bóng của hắn, tịch mịch như cún bị chủ bỏ rơi ở nhà.

Hắn rất nhớ ba mẹ, cũng rất nhớ Phương Minh Dư của trước kia, càng muốn gọi Vương Tề.

Nhưng hắn lại không dám liên hệ với Vương Tề, có lẽ lúc này Vương Tề đang vui vẻ bên tình yêu mới, người cũ là hắn đây hà tất gì phải tự bôi tro trát trấu làm mất mặt mình, kể cả dù đã thầm mến nhiều năm, tình yêu đó đã sớm hèn mọn như củi mục đi chăng nữa, thì hắn vẫn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm đang lung lay sắp đổ.

Thật ra hắn vừa đói vừa khó chịu, nhưng vẫn chưa muốn ngủ, cũng không muốn ăn gì cả, chịu đựng đến hơn 12 giờ đêm, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trong bầu không khí tĩnh mịch hơn nửa đêm nên âm thanh này phá lệ vang dội, suýt nữa dọa Phương Sĩ Thanh phải nhảy dựng.

Hắn quay đầu nhìn cửa, nuốt nước miếng một cái, đã trễ thế này rồi, sẽ là ai đây?

Hắn đứng phắt lên, tâm tình nhảy nhót có chút vi diệu.

Là Vương Tề sao? Là Vương Tề phải không? Trễ thế này còn đến tìm hắn, nhất định là Vương Tề đi!

Hắn vui sướng khôn tả, thậm chí cả việc liếc qua mắt mèo một cái cũng bỏ qua, trực tiếp mở cửa, vẻ mặt chờ mong nhất thời xấu hổ cứng đờ trên mặt.

Trịnh Thu Dương ôm một lốc bia đứng ngoài cửa, tâm tình vốn đang có chút buồn bực sau khi thấy thằng anh em tốt kia trưng biểu tình như đang hỏi “Mày tới làm gì”, cấp độ buồn bực liền leo cao thêm một tầng lầu.

Hôm nay buổi tối, hắn qua mẹ mình, ban đầu đã định hai mẹ con sẽ vui vẻ cùng ăn một nồi sủi cảo, kết quả lại gặp ông ba không chịu an phận ở nhà bên kia đi, mà cứ phải một mực chạy sang đây ăn bữa cơm đoàn viên náo nhiệt, mẹ hắn dĩ nhiên vui rồi, nhưng hắn lại có cảm giác không ổn, thì quả nhiên sủi cảo con chưa kịp bỏ vào nồi, vợ cả của ông ba đã mang theo ông anh thích chiếm tiện nghi đánh tới đây, vẻ mặt ông ba đen như đít nồi đứng đó không lên tiếng, còn mẹ hắn thì chỉ biết cúi đầu lau nước mắt.

Loại sự tình này hắn đã chứng kiến từ bé đến lớn không biết bao nhiêu lần, từ trước hắn còn từng nghĩ, chờ mình lớn lên có năng lực, tuyệt sẽ không phải chịu cái nỗi uất ức này nữa, hắn muốn dẫn mẹ tránh xa những người này, cách xa thiệt xa, cuộc sống bước sang một một trang mới tươi sáng hơn. Nhưng càng về sau này hắn cũng dần nhận ra một điều rằng, dù mẹ hắn lúc này có khóc đến lê hoa đái vũ, thì lúc trở lại vẫn cứ cam tâm tình nguyện tiếp tục cuộc đời không danh không phận, có khi đến cuối đời cũng luyến tiếc rời khỏi ông ba.

Vài năm này, hắn đã bị cái phân cảnh lặp đi lặp lại này đập tan ý chí chiến đấu, ông ba cho hắn đi học thiết kế hắn liền đi học thiết kế, để hắn vào công ty hắn liền vào công ty, ông anh kia đương nhiên sẽ không vừa mắt hắn rồi, nào chịu để yên, lúc nào mà chẳng tìm lý do này nọ hạ bệ hắn, hắn cũng chỉ đành giả vờ mình không biết gì hết, ngoài mặt thì cố tươi cười hòa nhã, cứ vậy mà sống ngày này qua ngày nọ.

Hắn nhường nhịn một chút, mẹ hắn có thể đỡ nghẹn một chút.

Dỗ mẹ hắn ngủ xong, hắn cũng rời khỏi, muốn đi tìm chỗ vui tán gẫu giải sầu. Vào quán bar quẩy một lát, mà cỡ nào thì tinh thần cũng không ngóc dậy nổi, trong lòng vô cùng khó chịu, bấy giờ mới vỡ lẽ rằng mình không phải muốn tìm người tâm sự tình ái, mà là muốn tìm người tâm sự chuyện đời.

“Đại ca, 12 giờ hơn rồi,” Phương Sĩ Thanh oán giận nói, “Mày lại tới tìm tao để kể chuyện nhà? Trông tao giống bà tám lắm hả?”

Trịnh Thu Dương ngồi trên thảm trải sàn trong phòng khách, dựa lưng vào sô pha, đã uống nửa lon bia, nói: “Tao biết mày không thích nghe cái này, cho nên lúc đầu đâu muốn tìm mày… Tao đi tìm Viên Thụy.”

Tâm trạng Phương Sĩ Thanh cũng chẳng khá hơn là bao, ngồi xếp bằng xuống kế bên hắn, cũng mở một lon, thuận miệng nói: “Nó vậy mà là đứa rất giỏi lắng nghe, bởi tao có chuyện gì không vui, cũng thích tìm nó.”

Trịnh Thu Dương ngửa ra sau, nói: “Ban đầu tao còn có chút không phục, nghĩ mày có chuyện sao không chịu đi tìm anh trai tri kỷ đây, lại cứ muốn tìm cái đứa ngốc kia nói.”

Phương Sĩ Thanh đá hắn một cước: “Mày đừng có tổn thương nó được không? Nó là hơi chậm tiêu, không phải đứa ngốc.”

Trịnh Thu Dương nhếch miệng cười: “Hơi chậm tiêu, còn không phải là thiếu tâm nhãn(1) hả?”

(1) Để chỉ những người thiếu tâm cơ, kém thông minh, chung quy là ngốc.

… (tuhi030.wordpress.com)

Hắn gọi điện cho Viên Thụy, mới biết được Viên Thụy chuyển nhà rồi, liền lái xe thẳng đến phòng trọ mới của Viên Thụy, còn mua thêm hai chai rượu vang làm quà.

Viên Thụy múc cho hắn một bát sủi cảo, sủi cảo là tự tay gói, da thì mỏng nhân lại nhiều ăn rất ngon, hắn ăn một chén xong rồi còn thấy chưa đủ đô, ngồi đó gõ đũa hệt cái bang đòi ăn thêm, Viên Thụy nói: “Vừa rồi anh ăn đều là điểm tâm ngày mai của tôi đó, rõ là tôi gói nhiều như vậy.”

Trịnh Thu Dương chạy tới phòng bếp nhìn nhìn, quả thực không còn sót một viên nào, lại thấy nồi sủi cảo kia vẫn nóng hổi tỏa ra mùi thơm nghi ngút, mới múc thêm một chén nước uống ừng ực.

Uống no rồi đi ra đem chuyện loạn thất bát tao trong nhà nói hết với Viên Thụy, Viên Thụy dĩ nhiên hết sức đồng cảm an ủi hắn một phen, nhưng hắn vốn không phải muốn nghe an ủi, chỉ đơn giản muốn tìm ai đó để tâm sự, nói xong cũng coi như xong, không quá mong mỏi Viên Thụy sẽ an ủi mình thế nào.

Viên Thụy lại bỗng thở dài nói: “Mẹ tôi mất sớm, ba tôi mất tích mười mấy năm, anh có ba có mẹ, thực ra tôi còn rất hâm mộ anh đó.”

Trịnh Thu Dương chưa biết chuyện này, tức thì sửng sốt, nói: “Cậu thảm như vậy à.”

Vẻ mặt Viên Thụy vô tội nói: “Tôi cũng không thảm đâu, từ nhỏ tôi đã rất may mắn rồi.”

Trịnh Thu Dương cạn lời nói: “Điều này cũng có thể gọi may mắn… Chẳng phải cậu vẫn luôn thất tình sao?” Hắn không muốn hỏi chuyện nhà của Viên Thụy nữa, cảm giác như vậy sẽ chẳng khác gì xát muối vào vết thương của người ta vậy.

Viên Thụy nói: “Người tôi thích tuy rằng đều không thích tôi, nhưng mà cho tới giờ tôi cũng chưa từng thích người xấu, nếu không thì gặp tôi ngốc như vậy, đã sớm bị lừa không biết bao nhiêu lần rồi. Xa không nói, gần nhất là Vương Tề, tuy ảnh không thích tôi, nhưng ảnh vẫn giới thiệu người của đài truyền hình cho tôi biết, hiện tại sự nghiệp của tôi có khởi sắc như vậy thật sự hoàn toàn là nhờ vào ảnh.”

Trịnh Thu Dương vốn chưa được biết chuyện Viên Thụy còn từng thích Vương Tề, sắc mặt thêm vài phần kỳ quái, không nhịn được nói: “Người cậu từng thích cũng nhiều thật… Phải rồi, tôi đây khẳng định không được tính là người tốt.” Vừa mới biết mặt đã lôi người ta ra đùa giỡn.

Viên Thụy cười, nói: “Anh cũng không khác đâu, bữa tôi vừa nói chuyển nhà, anh đã vội bảo sẽ giúp, rốt cuộc tôi cũng ngại phiền anh, đã vậy bữa nay anh còn tặng tôi rượu vang, làm tôi đỡ phải mua một chai rượu đắt tiền để trưng lên.”

Cậu ta lấy rượu trên bàn lại đây, cẩn thận cầm bằng hai tay tỉ mỉ ngắm ngía, dường như yêu thích đến không nỡ buông.

Trịnh Thu Dương có cảm giác nói không nên lời.

Hắn đã tặng đi rất nhiều chai rượu vang, mà cho tới giờ có ai xem trọng như vậy đâu.

Tuy Viên Thụy nói thì nói như vậy, nhưng Trịnh Thu Dương cũng chẳng phải người mù, ngoài lần đầu gặp lúc Viên Thụy đang làm việc ra, còn những thời điểm khác đa phần là vào ngày thường, trang phục cá nhân của cậu ta đều là hàng có thương hiệu, đã vậy còn không chỉ một hai thứ, tất cả những cái đó không thể toàn thuộc về nhà tài trợ. Mà Viên Thụy lại không phải loại người ham hư vinh, sẽ không đua đòi học sang mua mấy món hàng hiệu xa xỉ.

Cậu ta không hề nghèo, vẫn có khả năng chi tiền cho công việc.

Vả lại thì cậu ta cũng không phải hiếm lạ gì hai chai rượu vang đó, mà là cậu ta để ý tấm lòng của người khác.

Qua một hồi lâu, thì chén nước canh sủi cảo kia cũng chuyển từ dạng lỏng này sang một dạng lỏng khác, Trịnh Thu Dương đứng lên muốn đi WC xuỵt xuỵt.

Viên Thụy lo lắng dặn dò: “Anh nhớ lật nắp bồn cầu lên, rồi đừng vẫy ra ngoài nha, lỡ bắn ra ngoài tôi lại phải chà, tôi mới dùng nước khử trùng chà nắp với cả phòng vệ sinh một lần rồi, mệt tới độ thẳng lưng không nổi đó.”

Trịnh Thu Dương nghe cậu ta xoắn xuýt, hết chịu nổi nói: “Tôi có phải thằng nhóc ba tuổi đâu, không thôi cậu tới đỡ hộ tôi đi, sẽ yên tâm hơn đấy.”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương thấy biểu tình kinh ngạc của cậu ta, tâm trạng tốt hơn hẳn, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới học thuyết thẩm du của cậu ta lần trước, nói: “Nếu có người khác đỡ hộ tất nhiên sẽ thoải mái hơn nhỉ, tôi cũng muốn thử kỹ thuật của cậu có tốt thật như cậu tự nói không nha.”

Viên Thụy hốt hoảng nói: “… Không phải anh thích phụ nữ sao?”

Trịnh Thu Dương nghiêm túc chém gió: “Tôi thích phụ nữ, nhưng giữa anh em thẩm du cho nhau cũng là chuyện thường thôi mà, cậu chưa từng thẩm du cùng đứa bạn nào à?”

Viên Thụy mở to mắt: “… Không có, tôi không có bạn.”

Trịnh Thu Dương nín cười nói: “Cậu xem, tại sao cậu không có bạn? Là vì cả cái này mà cậu cũng chưa thử qua đấy.”

Viên Thụy không biết nghĩ tới cái gì, yết hầu cực kỳ rõ ràng nuốt nước miếng một cái ực, hỏi: “Vậy, anh từng thẩm du với Phương Sĩ Thanh sao? Nó cũng cho anh làm vậy?”

Tuy Trịnh tiên sinh chém gió rất khoái trá, nhưng cũng đâu thể nỡ lòng nào quăng chậu shit này cho đứa anh em tốt, bèn trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói: “Nó không được, nó có người yêu rồi.”

Giọng điệu Viên Thụy hơi chậm nói: “Tôi cũng chỉ muốn thẩm du với người mình yêu.”

Trịnh Thu Dương không thèm suy nghĩ nói: “Vậy tôi thì…” Hắn chợt nuốt ngược trở lại.

Viên Thụy chớp chớp mắt, hỏi hắn: “Vậy anh thì cái gì?”

Trịnh Thu Dương nhìn cậu ta một phút chốc, nói: “Ậy, trễ thế này rồi á, thôi tôi phải về đây.”

Viên Thụy không hiểu mô tê gì, hỏi: “Không phải anh nói muốn đi tiểu sao?”

Trịnh Thu Dương nghiêm mặt nói: “Tự dưng không muốn tiểu nữa.”



“Xém chút nữa là tao nói tao muốn làm người yêu cậu ấy rồi,” hắn ngồi ngay ngắn nhìn Phương Sĩ Thanh, vẻ mặt nuốt không trôi nói, “Mày nói xem có phải tao có gì đó sai sai không?”

Phương Sĩ Thanh cũng hợp tác dùng ánh mắt quan sát bệnh nhân nhìn hắn: “Mày chẳng phải thích mấy em vếu bự sao?”

Trịnh Thu Dương nghĩ nghĩ, đáp: “Thích chứ, vừa mềm lại vừa thơm.”

Phương Sĩ Thanh buồn bực nói: “Vậy chưa nguy kịch đâu, mày là ăn sủi cảo ăn đến ngốc luôn rồi, Viên Thụy nấu ăn rất ngon, tao ăn xong cơm nó nấu cũng suýt chút nữa đã quyết định theo đuổi nó thêm lần nữa.”

Vẻ mặt Trịnh Thu Dương hốt hoảng suy xét một hồi, giờ mới kịp phản ứng thấy đứa anh em tốt của mình cũng sai sai, hỏi: “Mày sao vậy? Sao mắt lại sưng thế này? Vụ thất tình cũng nên sớm vượt qua rồi chứ.”

Phương Sĩ Thanh thay đổi sắc mặt, một lúc lâu mới nói: “Tao come out rồi… Mẹ tao nghe xong thì cúp thẳng điện thoại tao.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Phương Sĩ Thanh rũ tầm mắt xuống, nắm một lon bia rỗng trong tay, nói: “Tao thấy tao rất dở hơi, lúc Vương Tề còn quen tao, vẫn luôn ép tao come out, lại vì tao không chịu come out lão mới bỏ tao, giờ lão cũng quen người khác rồi, mày nói xem tao một tên cẩu độc thân, come out hay không thì có ý nghĩa quái gì?”

Trịnh Thu Dương lại lấy một lon bia ra khui nắp xong đưa cho hắn, khuyên nhủ: “Dù sao chuyện cũng qua rồi, cứ coi như để chuẩn bị cho sau này đi, mày sớm muộn gì cũng phải tìm một đối tượng, không vì Vương Tề thì cũng coi như vì chính mình. Tao có nói cũng phải nói anh ta mới dở hơi, chỉ vì chuyện come out này mà bỏ mày, chưa đến vài ngày lại dụ dỗ người khác, đúng là vừa đui mắt vừa não tàn.”

Phương Sĩ Thanh chua lè nói: “Mắt lão mới không đui, đối tượng mới kia của lão đẹp trai hơn tao.”

Trịnh Thu Dương hóng hớt hỏi: “Là ai? Tao có quen không?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Chắc không ai không biết anh ta, biển quảng cáo lớn nhất trên cầu vượt Nhị Hoàn có in hình anh ta, mỗi ngày nhắc chúng ta vì an toàn của mọi người, nhớ đừng lái xe khi mệt mỏi.”

Trịnh Thu Dương mường tượng, đại sứ an toàn giao thông trên biển quảng cáo cầu vượt Nhị Hoàn…

Hắn sửng sốt nói: “Người mày nói là Bách Đồ?! Đệch, Vương Tề đây là… diễm phúc gì đây?”

Phương Sĩ Thanh bị nói lại sôi máu, bản mặt lạnh đến sắp đông thành đá.

Trịnh Thu Dương đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, đề nghị: “Vậy là anh ta thích chơi tiến lên rồi, mày cũng không được yếu thế, mau tìm người nào tốt hơn anh ta, rồi đến trước mặt anh ta lượn một vòng, chọc anh ta tức chết.”

Phương Sĩ Thanh thầm tiếp thu, đáp: “Sau đó tao lại nói cho lão biết tao come out rồi, cũng chẳng phải vì lão, mà là vì đối tượng mới của tao.”

Trịnh Thu Dương vỗ tay nói: “Chính nó, cứ như vậy mà làm, đối phó với ex-tra, là phải lãnh khốc vô tình dùng lực lượng lớn tiêu diệt quân địch như gió quét lá rụng!”

*Ex: người yêu cũ/ tra: chắc ai cũng biết rồi ha. 

Ý chí chiến đấu của Phương Sĩ Thanh hừng hực bốc cháy, ừng ực nốc sạch một lon bia, hỏi: “Mày có kinh nghiệm như vậy, trước kia từng làm thế không ít lần chứ gì?”

Trịnh Thu Dương liếm môi dưới, đáp: “Đâu có, là band ex thích chọc tao vậy đó.”