Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 48: Đau dài không bằng đau ngắn




Vương Tề từng nói, lúc anh cưới Phương Minh Dư, tuy đối với cô không phải kiểu tình yêu đích thực đôi bên chỉ có nhau, nhưng cũng có quyết định muốn trung thành với chủ nghĩa một vợ một chồng, sẽ chăm sóc cô cùng người nhà, hoàn toàn không quan hệ đến tình yêu, đơn giản chỉ là muốn gánh vác trách nhiệm sau hôn nhân.

Anh cùng Phương Sĩ Thanh không có biện pháp kết hôn, cho nên mới vội vàng muốn có một thân phận được người nhà Phương Sĩ Thanh chấp nhận như vậy.

Trước đó, anh đã phải trả giá bằng một căn xương sườn, cuối cùng cũng đổi được việc ba mẹ Vương ngầm thừa nhận quan hệ của hai người.

Lúc này Phương Sĩ Thanh có cảm giác rất vi diệu, hắn toàn bị Vương Tề treo lủng lẳng, hễ Vương Tề mà có một chút hành động hoặc biểu tình nào không bình thường, hắn cũng có thể lo sợ bất an thật lâu, bao giờ cũng sợ Vương Tề chẳng phải thích mình.

Thực ra cũng không phải vì Vương Tề đối xử với hắn không tốt, mà do bất luận là ai từng trải qua quá trình thầm mến lâu dài, thì trước mặt người trong lòng đều rất dễ dàng không tự chủ được bản thân liền sinh ra cảm giác hèn mọn.

Hắn không nghĩ tới, Vương Tề lại cũng có thể không có cảm giác an toàn như vậy.

Hắn vẫn luôn muốn được bên cạnh Vương Tề, và cảm thấy chỉ cần tình cảm ổn định cũng đủ lắm rồi, nhưng tâm tư Vương Tề so với hắn còn nặng hơn, ngoài tình cảm ra, anh còn rất để ý lẫn nhau nên rất có trách nhiệm.

Hắn rất hưng phấn khi biết Vương Tề để ý tương lai của bọn họ như vậy, nhưng cũng thấy có chút ủy khuất, đây là không tin tưởng hắn, sợ hắn gánh vác không nổi trách nhiệm của cuộc tình này sao?

Hắn nói: “Anh sợ em không chịu trách nhiệm? Em thật vất vả mới có được anh, làm sao có thể không muốn gánh vác? Đến bây giờ anh còn chưa rõ, rốt cuộc là em có bao nhiêu yêu anh sao?”

Vương Tề không trả lời hắn, nói: “Vương Cẩm nói cho anh biết, tối nay thấy em cùng Minh Dư ăn cơm…”

Phương Sĩ Thanh lập tức giải thích: “Em chỉ tình cờ gặp chị ấy, chở chị ấy một đoạn thôi, chị ấy có hẹn với người khác, sao Vương Cẩm lại thích buôn chuyện như vậy? Hiện tại em còn sợ chị ấy muốn chết, sao có thể cùng ăn cơm với chị ấy được?”

Vương Tề lại nói: “Em sợ cổ muốn chết, nhưng vẫn xem cổ là chị, chẳng sợ cổ suýt chút nữa hủy dung em, chẳng sợ cổ chán ghét em đố kị em, từng dùng các loại chướng tai châm chọc em, em cũng vẫn rất để ý đến cổ. Em là người như thế, dù cổ có lại đối xử tệ với em đi nữa, thì em cũng vẫn nhớ rõ cổ từng đối tốt với mình thế nào.”

Phương Sĩ Thanh giật mình: “Chị ấy là chị ruột em, như vậy có gì không đúng sao.”

Vương Tề nói: “Không có gì là không đúng, em rất để ý Minh Dư, lại càng để ý ba mẹ, cho nên em không chịu come out, vì không muốn tổn thương họ, nhưng loại chuyện này không thể lừa được cả đời, em cảm thấy nếu trong tương lai họ nghe được sự thật từ miệng người khác, thì sẽ không bị tổn thương? Hiện tại còn chưa phát sinh chuyện gì, mà em cũng đã như vậy, chờ đến lúc họ thật sự phản đối chúng ta bên nhau…”

Anh ngưng lại, nhìn Phương Sĩ Thanh, chậm rãi nói: “Người mà em buông bỏ nhất định là anh.”

Phương Sĩ Thanh muốn nói không phải, nhưng lời nói đến cổ họng cứ bị nghẹn lại.

Giả thiết của Vương Tề thành lập, phỏng đoán với hắn cũng gần như chuẩn xác.

Hắn cảm thấy lời Vương Tề nói nhất định có chỗ nào không đúng, nhưng hắn lại không biết biện giải từ đâu.

Vương Tề vươn tay vuốt tóc hắn, ngữ khí cùng động tác đều ôn nhu không gì sánh được, anh nói: “Thanh Thanh, anh biết em rất yêu anh, cũng tin em sẽ bằng lòng vì anh mà làm một chuyện gì đó, duy độc mỗi việc này. Em đã lựa chọn sớm muộn gì cũng sẽ không chọn anh, rời khỏi anh, không bằng chúng ta tách ra sớm một chút.”

Phương Sĩ Thanh liều mạng lắc đầu, cầu xin nói: “Không cần, em không cần…”

Vương Tề bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Vậy em liền cho anh một đáp án, nói em sẽ chọn anh, vô luận thế nào, cũng sẽ chọn anh.”

Môi Phương Sĩ Thanh run lên, lại nói không nên lời.

Vương Tề nở nụ cười, nói: “Một câu nói dối gạt anh một chút em cũng không chịu nói?”

Phương Sĩ Thanh ngốc lăng nhìn anh, trong lòng mơ hồ cảm giác được rằng… Hắn không chọn được, nhưng Vương Tề đã quyết định xong cả rồi.

Vương Tề đứng lên, tay cầm quai kéo vali, biểu tình bình thản nhìn lại Phương Sĩ Thanh đang ngồi cứng ngắc trên giường.

Anh nói: “Có bệnh bao tử thì phải đi khám, đừng bỏ bê, anh không thể đi cùng em, thì em tìm một người bạn đi. Thanh Thanh, anh đi rồi.”

Âm thanh bánh xe vali chuyển động dần dần xa, cửa chống trộm bị mở ra rồi cạch một tiếng đóng lại.

Trong nhà lại hoàn toàn yên tĩnh.

Phương Sĩ Thanh vẫn còn duy trì tư thế khi Vương Tề rời đi, gập chân ngồi trên giường.

Bên ngoài thấp thoáng âm thanh thang máy vang lên một tiếng: “Đinh —— ”

Hắn đột nhiên đứng phắt lên, lảo đảo bước chân chạy ra ngoài, lao khỏi phòng ngủ, vụt qua phòng khách, tay run rẩy đến suýt nữa bắt không được tay nắm cửa chống trộm, tâm hoảng ý loạn mở khóa, dùng sức đẩy ra cửa chính.

Ngoài cửa đã không còn một ai.

Hắn quay đầu lại, trên tủ để giày xuất hiện thêm một chiếc chìa khóa.



“Có thể là loét dạ dày,” Một tay nữ bác sĩ khoác áo blouse trắng ấn bụng bệnh nhân, vừa hỏi, “Chỗ này đau không? Ở đây thì sao?”

Bệnh nhân đang nằm trên giường khám lắc lắc đầu lại gật gật đầu.

Nữ bác sĩ nói: “Ngồi dậy đi, sao không đến khám sớm hơn một chút? Còn thấy đau không?”

Bệnh nhân nói: “Mấy hôm trước rất đau, nhưng mấy ngày nay thì không.”

Bác sĩ cầm hồ sơ bệnh nhân nhìn nhìn, nói: “Phương Sĩ Thanh? Cậu tháng trước cũng vì bệnh này mà phải đi truyền dịch một lần rồi, sao vẫn không chịu nhớ lâu một chút? Uống rượu phải không? Cứ kéo dài vậy hoài sắp thành bệnh mãn tính rồi đấy.”

Phương Sĩ Thanh “Vâng” một tiếng, nói: “Sẽ chết sao?”

Nữ bác sĩ: “…”

Phương Sĩ Thanh nhếch miệng cười cười, nói: “Tôi sợ đau, nhói thôi đã muốn chết.”

Bác sĩ ngồi xuống viết toa thuốc, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Sợ đau cũng phải trị, nên truyền dịch đi, vậy sẽ nhanh hơn.”

Hắn đi xếp hàng thanh toán phí khám, lại xếp hàng nhận thuốc, chạy từ lầu trên xuống lầu dưới lộn đi lộn lại tới mấy lần, chạy đến choáng đầu hoa mắt.

Hôm nay trong khu truyền dịch có không ít người bệnh chung phòng, lúc y tá gắn kim cho hắn, bên phải có một cậu nhỏ năm sáu tuổi đã chích xong vẫn luôn quay đầu nhìn hắn, hắn chịu đựng đau không dám để lộ ra.

Trên TV đang chiếu bộ phim Chân Hoàn truyện, hắn chưa từng xem qua, ngoài Tôn Lệ ra, những người khác cũng không biết rõ lắm, lúc này tới cảnh một người tên là My tỷ tỷ bị khó sinh mà chết, Tôn Lệ khóc đến trời sụp đất nứt.

Cậu nhóc đang truyền dịch kia nói: “Mẹ ơi, mẹ xem chú khóc thật đáng thương.”

Mẹ nó vừa chặm nước mắt, vừa nói: “Hoàn Hoàn diễn hay quá đi.”

Phương Sĩ Thanh sắp truyền xong bình thứ nhất, Trịnh Thu Dương gọi điện tới: “Cả cuối tuần này sao không có động tĩnh gì hết vậy, mày đang ở đâu thế?”

Phương Sĩ Thanh hỏi: “Mày muốn làm gì?”

Trịnh Thu Dương cười nói: “Hỏi mày đi đâu chơi, cho tao ké với.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Bệnh viện Triều Dương, mày tới à?”

Trịnh Thu Dương cả kinh hỏi: “Sao vậy? Bị bệnh hay phá thai hả?”

Phương Sĩ Thanh mắng: “Cút, tao tới truyền dịch thôi, bệnh bao tử.”

Trịnh Thu Dương nói: “Ây dô tiểu đáng thương, người đàn ông của mày đâu? Không đi cùng à?”

Phương Sĩ Thanh: “… Chỉ có mình tao.”

Trịnh Thu Dương cười hề hề nói: “Vậy đúng lúc, tao còn chưa thử yêu đương với y tá đâu, mày quét Rada xung quanh giúp tao trước xem có em nào vòng 1 chất lượng không, tao lập tức qua liền!”

Hắn đã chia tay với cô bạn gái hoạ sĩ hôm nọ, thật sự chịu không nổi khí tức nồng đậm nghệ thuật gia kia, tính tình còn hết sức khó ưa, hơi một tí là lên mặt ngay, có chỗ nào gọi là người yêu đâu, chẳng khác gì tổ tông chỉ trực leo lên đầu mình ngồi.

Vì cô gái này, mà hắn bị gây sức ép cả một tuần, đến tận hôm qua mới giải quyết sạch sẽ.

Đến bệnh viện, hắn chọn một em y tá xinh đẹp hỏi thăm muốn đến khu truyền dịch phải đi thế nào, đi vào liền thấy Phương Sĩ Thanh đang ngồi một chỗ ngủ gật, đi qua vỗ vỗ mặt hắn: “Tỉnh tỉnh, haha, chích thêm mũi nữa là chạy được rồi!”

Phương Sĩ Thanh ngẩng đầu lên, thấy tay hắn đang xách một một giỏ trái cây, cạn lời nói: “Này không phải là mày mua cho tao đi?”

“Còn không phải sao, dù gì cũng phải ra dáng mình đến thăm bệnh chớ.” Trịnh Thu Dương ngồi xuống cạnh hắn, móc một quả chuối tiêu từ trong giỏ ra, lột vỏ xong lại đưa vào miệng mình.

Phương Sĩ Thanh khó chịu nói: “Mày đi xem khỉ hả? Xem xong rồi thì cút đi.”

Trịnh Thu Dương vừa ăn chuối tiêu, vừa săm soi hắn bên này, giật mình nói: “Sao sắc mặt mày kém dữ vậy? Bệnh không nhẹ nha, chơi kiểu gì đây? Cả tuần này không gặp mày, chưa gì đã thành cái dạng tàn hoa bại liễu thế này?”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Trịnh Thu Dương hơi lờ mờ đoán ra, hỏi: “Chia tay với ai kia thật rồi à?”

Phương Sĩ Thanh: “… Ờ.”

Trịnh Thu Dương chén nhanh quả chuối xong, nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Mấy hôm trước mày say dữ quá, tao cũng chưa kịp hỏi mày nữa, sau tao lại gặp một đống chuyện rắc rối, còn muốn hỏi xem mày với anh ta làm hòa chưa, chưa gì đã chia tay rồi sao?”

Trong bệnh viện người đến người đi, Phương Sĩ Thanh cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Thì chuyện chỉ có như vậy.”

Trịnh Thu Dương gãi đầu, cũng không biết nên khuyên thế nào, hắn chưa từng qua lại với Vương Tề, biết đến Vương Tề cũng đều là nghe từ Vương Siêu với Phương Sĩ Thanh, lại thấy Phương Sĩ Thanh như vậy, cảm giác tám phần là có liên quan tới Vương Tề, nghĩ nghĩ nói: “Thực ra mày với anh ta vốn cũng không thích hợp cho lắm, chia tay thì chia tay đi, với điều kiện của mày, thì cứ tìm người khác tốt hơn rồi quay lại, chọc tức chết anh ta luôn.”

Phương Sĩ Thanh mím môi, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Trịnh Thu Dương đưa một tờ brochua qua, nói: “Lúc đầu là tao muốn gọi mày đi chơi, chẳng phải hồi trước mày có nói muốn luyện cơ bắp sao? Vừa hay tao có một thằng bạn mở phòng tập thể hình, sắm toàn thiết bị nhập khẩu, còn đặc biệt trả lương cao mời mấy huấn luyện viên cá nhân, có hứng thú không? Tao dẫn mày đi xem thử, thuận tiện đưa mày phiếu tập cả năm luôn, coi như tiền lì xì, đi không?”

Phương Sĩ Thanh bất mãn nói: “Bớt chiếm tiện nghi vai vế với tao đi! Nghe cũng được, vậy chờ tao truyền xong rồi đi xem, vẫn nên rèn luyện chút thì hơn, năm nay cũng mất vài trăm tiền xăng đến bệnh viện rồi chứ ít gì.”

Chờ hắn truyền dịch xong, Trịnh Thu Dương dẫn hắn đi xem phòng tập thể hình kia, hắn thấy cũng không tồi, Trịnh Thu Dương liền nhất định phải đưa phiếu cho hắn, hắn đưa đẩy nửa ngày cũng không có cách nào từ chối, nói: “Vậy được, để tao mời mày một bữa, mà dạ dày tao chưa ổn lắm, không uống rượu với mày được đâu.”

Trịnh Thu Dương vốn là nhạt một chút cũng ăn không nổi, nghĩ nghĩ nói: “Mà có hai đứa, ăn cái gì cũng phí, hay gọi thêm ai tới nữa đi?”

Phương Sĩ Thanh gật đầu đáp: “Ok, mày gọi đi.”

Trịnh Thu Dương cười nói: “Vừa lúc Viên Thụy cũng ở cách đây không xa, gọi cậu ta cùng đến đi, thấy sao?”

Phương Sĩ Thanh hơi bất ngờ: “Nó ở gần đây? Sao tao nhớ nó nói với tao là chỗ nó ở rất gần tao mà?”

Hắn lúc này mới kịp phản ứng, hôm đó phỏng chừng do Viên Thụy muốn đưa hắn về mới cố ý nói như vậy, lại thấy có gì đó sai sai: “Phải ha, sao mày biết nó ở đâu?”

Trịnh Thu Dương nói: “Thì hồi cái tuần đưa mày uống say về đó, rồi tao với cậu ta rời khỏi nhà mày, bữa đó trời lạnh lắm, gặp tao cũng rảnh, thì đưa cậu ta về nhà thôi, haiz, mà người này thật rất không tệ nha, ngốc vù vù không có tâm tư gì, còn thú vị muốn chết.”

Phương Sĩ Thanh nghi ngờ hỏi: “Không phải mày lại đùa giỡn nó đấy chứ?”

Trịnh Thu Dương giơ hai tay làm vẻ mặt vô tội nói: “Không nha, tao đây vừa chính trực lại thẳng tắp … Tao thề.”

Phương Sĩ Thanh hừ một tiếng: “Mau đem đầu lưỡi mày vuốt thẳng trước đi.”

Trịnh Thu Dương gọi cho Viên Thụy, hẹn nhau đến thẳng quán ăn.

Phương Sĩ Thanh nói: “Nó ở gần đây, thì đi đón nó một chuyến đi, sao lại để nó tự mình đến?”

Trịnh Thu Dương nói: “Cậu ta nói mình không ở nhà, bất quá cũng không đi xa đây mấy, nói tao với mày cứ tới trước đi chờ cậu ta một lát.”

Nói là chờ, thực ra hai người vừa mới đậu xe xong, còn chưa kịp đặt chân vào cửa quán ăn, Viên Thụy đã đến.

Có người đưa cậu ta tới, dừng cạnh hai người họ, cửa xe Land Rover mở ra.

Viên Thụy xuống xe, nói: “Không đến trễ chứ?”

Cậu ta ngoảnh lại tạm biệt người trong xe: “Phiền anh đưa tôi đến đây, cảm ơn nha, khi về tôi sẽ liên lạc lại với anh sau.”

Người trong xe nọ đáp: “Không có gì, tiện đường mà.”

Phương Sĩ Thanh nghiêng nghiêng đầu nhìn qua, thấy được diện mạo người trong xe, trong lòng bộp một tiếng.

Ngoại hình người này rất chuẩn men, trên người mặc bộ tây trang cắt may vừa vặn, tuy đang ngồi nên không thể thấy được dáng người toàn diện, nhưng bả vai cùng cánh tay trông rất có cơ bắp, các đốt ngón tay đặt trên tay lái hiển hiện rõ rệt đâu ra đó.

Hắn nhất thời có chút sững sờ.

Người kia cảm giác được tầm mắt hắn đang nhằm vào mình, mỉm cười lịch sự với hắn, hơi gật đầu.

Phương Sĩ Thanh ngẩn ra, theo bản năng cũng khẽ cười đáp lại.