Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 39: Đông đông đông




Phương Sĩ Thanh đậu xe dưới lầu nhà chị hắn một hồi lâu, mới gọi điện về cho mẹ: “Có đứa bạn biết hôm nay sinh nhật con, tụi nó bảo chuẩn bị xong hết rồi, chắc không từ chối được, con phải đi một chuyến.”

Mẹ Phương nói: “Được, vậy con đi đi, uống ít thôi, có uống cũng đừng lái xe, nhớ chú ý an toàn.”

Phương Sĩ Thanh đáp: “Dạ…Lỡ con chơi khuya quá chắc cũng không về ngủ, mẹ đi ngủ sớm một chút nha.”

Mẹ Phương rất hiểu ba cái hoạt động của đám trẻ, cũng không nói gì nữa.

Phương Sĩ Thanh quay đầu xe, đến địa chỉ khách sạn đã hẹn trước với Vương Tề.



Sau hơn 20 phút, hắn đứng trước cửa phòng, đưa tay gõ ‘cốc cốc’.

Hôm nay là ngày 10 tháng 12 âm lịch, biển số phòng cũng là “1210”. Tâm tình nặng nề thoáng vơi đi một ít, chỉ cần Vương Tề sẵn lòng, cho dù chỉ biểu hiện ra một chút dụng tâm thôi, cũng có thể dễ dàng lấy lòng hắn.

Cửa cùm cụp mở khóa, nhưng cửa phòng lại vẫn đóng, hắn vươn tay đẩy ra, trong phòng tối đen một mảnh.

Vương Tề sẽ bất ngờ đẩy một chiếc bánh ngọt đã thắp nến sẵn bước ra từ phòng trong chăng?

Phương Sĩ Thanh cảm thấy mánh khóe này quê mùa hết biết, nhưng hắn vẫn vô cùng chờ mong, trở tay khóa kỹ cửa, chầm chậm bước vào.

Hắn đi tới giữa phòng khách, lúc này bầu không khí vang lên một tiếng ‘xoẹt’, trong bóng tối liền lóe lên ngọn lửa diêm, ngọn nến được thắp lên ngay sau đó, những ánh lửa tỏa sáng lung linh trên giá cắm nến bằng bạc cổ điển, bên cạnh đặt một bó hoa hồng rực đỏ kiều diễm nổi bật trên nền bàn gỗ lim.

Vương Tề đứng cách đó vài bước, trên người mặc áo sơ mi đen, quần tây sẫm màu, dáng người vai rộng cao ngất, thân thể kiện mỹ được bao lấy dưới lớp vải dệt tản ra hương vị hormone nam tính mạnh mẽ khiến người ta mê say.

Dưới ánh nến mờ ảo ám muội, với hoa tươi làm nền, người đàn ông thành thục anh tuấn tỏa sáng ngây ngất, cảnh tượng này thiệt quá lãng mạn, Phương Sĩ Thanh nhìn tới mắt cũng không muốn chớp.

Vương Tề thổi tắt que diêm ném vào gạt tàn sứ bên cạnh, nâng mắt lên nhìn hắn, nhẹ giọng gọi: “Thanh Thanh, lại đây.”

Phương Sĩ Thanh không thể chờ thêm một giây nào nữa, phóng cái ‘vèo’ đến trước mặt anh, chủ động ngửa mặt lên cầu hôn hôn.

Vương Tề vẫn luôn thích hắn chủ động như vậy, hai người hôn nhau chưa được bao lâu lửa tình đã văng tứ phía, Vương Tề vươn móng vuốt mò vào trong áo hắn.

Hắn lại giãy dụa làm mình làm mẩy: “Từ từ… chờ một chút!”

Vương Tề chưa thỏa mãn liếm liếm môi hắn, nói: “Em ăn bánh ngọt hả? Sao lại ngọt như vậy.”

Phương Sĩ Thanh lui ra một chút, hai tay nắm áo Vương Tề, làm bộ lưu manh nói: “Một bó hoa thôi mà đã muốn thu phục em? Em cũng đâu phải người tùy tiện như vậy!”

Vương Tề cười rộ lên, vừa vuốt ve cánh mông căng tròn của hắn vừa nói: “Anh cũng đâu phải đối với ai cũng tùy tiện như vậy.”

Phương Sĩ Thanh lắc lắc anh: “Quà sinh nhật em đâu! Mau lấy ra!”

Vương Tề cúi đầu nhìn bó hoa kia, nói: “Quà bên trong đó, em tự mình tìm đi.”

Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt, nhịn không được cười đến mặt mày cong cong, vui muốn chết mà còn làm bộ phun tào: “Sao anh lại quê vậy chứ?”

Bó hoa này thật sự lớn vô cùng, hắn cầm lên lật qua lật lại, không có phát hiện nào, nóng lòng nói: “Có thấy gì bên trong đâu? Anh đừng đùa nữa, lấy ra cho em nhanh lên.”

Vương Tề cười như không cười đùa hắn: “Em cứ từ từ mà tìm, tìm kỹ vào.”

Phương Sĩ Thanh trừng mắt liếc anh một cái, để hoa hồng lại trên bàn, sau đó ngồi xổm bên cạnh, lấy một đóa lại một đóa ra nhìn nhìn, tìm một hồi lại phiền, chạy đi bật đèn, sau đó lại cầm bó hoa lên trong tay vẩy vẩy…Sao vẫn chưa có gì rơi xuống?

Hắn chưa chịu thôi lại vẩy vài cái nữa, vốn đang là một bó hồng tươi rói ướt át kiều diễm giờ bị hắn tra tấn thảm hại trông hệt như một sản phẩm thất bại của phẫu thuật thẩm mỹ.

Lần này thật sự có một thứ rơi ra!

Đôi mắt hắn lóe sáng, tiện tay ném hoa sang một bên, chờ sau khi thấy rõ thứ gì đó trên thảm trải sàn vẻ hưng phấn trên mặt lại bay sạch, không tình nguyện nhặt lên, hỏi: “Đây là cái gì?”

Vương Tề với biểu hiện này của hắn dường như có hơi ngoài ý muốn: “Em không thích?”

Phương Sĩ Thanh không trả lời, quăng chiếc chìa khóa mới tinh kia lên, lại chụp trong tay, hỏi: “Anh lại mua căn hộ?”

Vương Tề ôm eo hắn từ phía sau, nói: “Tòa nhà này cách tòa soạn của em rất gần, đi bộ tới cũng chỉ mất 5 phút, kiểu thiết kế lấy ánh sáng cũng không tồi.”

Phương Sĩ Thanh bĩu môi: “À, vậy rất tốt.”

Vương Tề mang máng hiểu ra, hỏi: “Lúc nãy em đã nghĩ anh giấu gì trong đó?”

Phương Sĩ Thanh: “…Không có gì.”

Hắn vừa rồi mới nghe quà được giấu trong bó hồng, đã lập tức cho rằng Vương Tề muốn tặng nhẫn cho mình.

Đầu óc hắn toàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ai mà biết Vương Tề lại thiết thực như thế.

Ngẫm lại cũng đúng, Vương Tề đó giờ vẫn luôn là một người thực dụng cơ mà.

Người thực dụng vừa nhiệt liệt hôn hôn, vừa ôm hắn vào phòng ngủ.

Không nhận được quà như dự đoán, Phương Sĩ Thanh cố ý muốn dây dưa kì kèo, hai người dính nhau vào phòng trong, ngược lại hắn hơi đẩy Vương Tề ra, nói: “Aiz, anh có biết cái gì gọi là «bích đông»(1) không?”

(1)Bích〈壁〉: bức tường. Đây là cụm từ bên TQ theo trào lưu [Kabe-don] bắt nguồn từ những manga lãng mạn của Nhật. Trong tiếng Nhật, “Kabe” là bức tường còn “don” là âm thanh tạo ra khi đập tay lên tường. Để chỉ hành động đặt một hoặc cả hai tay lên tường để giữ chặt người đang tựa lưng vào tường. Hành động này rất được yêu thích vì nó rất “ngầu”, tạo cảm giác hồi hộp thích thú. Sang TQ, trào lưu [Kabe-don] thú vị này biến tướng thành những màn tỏ tình, công khai tình cảm rất bá đạo.[xem]

Vương Tề không nghe rõ: “… Cái gì?”

Phương Sĩ Thanh đẩy anh lên tường, một bàn tay dùng sức đập lên vách tường bên cạnh anh, nhưng sức tay hắn có hạn, không thành công phát ra “Đông”.

Vương Tề hình như kịp phản ứng, tựa vào tường cười nói: “Này đâu phải bích đông? Rõ ràng là bích bộp mà.”

Phương Sĩ Thanh thấp hơn anh một chút, ngửa đầu hung ác nói: “Đừng nói nhảm! Em thích anh, anh có thích em không?”

Vương Tề chỉ cười nhìn hắn.

Hắn chớp chớp mắt, tiếp tục uy hiếp nói: “Nói mau! Không thì em liền cưỡng hôn anh!”

Vương Tề cười nói: “Đến đây.”

Phương Sĩ Thanh diễn không nổi nữa, mắng: “Lưu manh, không thú vị gì hết.”

Vương Tề cúi đầu hôn hắn một cái bẹp, nói: “Để anh dạy em chơi thế nào mới thú vị.”

Phương Sĩ Thanh bị ôm eo xoay người, đổi thành hắn dựa lưng vào tường, Vương Tề đứng đối diện hắn.

Vương Tề gọi hắn: “Tiểu soái ca.”

Phương Sĩ Thanh nín cười trả lời: “Làm gì?”

Vương Tề chống tay bên sườn mặt hắn, vách tường rầu rĩ phát ra “Đông” một tiếng.

Phương Sĩ Thanh chờ nghe tỏ tình, ai dè Vương Tề lại không chịu làm theo kịch bản, trực tiếp hôn xuống. So với hôn môi, thật ra Phương Sĩ Thanh càng muốn nghe anh nói mấy lời tâm tình sến súa hơn.

Hắn nha nha nha đẩy Vương Tề ra, bất mãn nói: “Là tỏ tình! Không phải giở trò lưu manh nha!”

Vương Tề mắt điếc tai ngơ với cái này, vừa hôn từ mặt xuống tới cổ hắn, vừa âu yếm Phương tiểu đệ.

Phương Sĩ Thanh được sờ thoải mái, phòng tuyến dần dần rơi rụng, nhịn không được oán giận nói: “Tốt xấu gì cũng là sinh nhật em, anh không thể nói mấy lời dễ nghe hả?”

Vương Tề liếm liếm vành tai hắn, nói: “Sao chỗ nào của em cũng thơm hết vậy.”

Phương Sĩ Thanh cả người tê dại ngứa ngáy, nói: “Vậy anh còn không mau tỏ tình đi!”

Vương Tề cúi đầu cười nói: “Anh thích em bị làm khóc, em có thích bị anh làm khóc không?”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Quần dài cùng quần lót của hắn rất nhanh đã bị Vương Tề lột xuống, trên người chỉ còn một chiếc áo len ngắn, cặp chân thon dài trắng nõn quấn lên người Vương Tề, hai cánh tay cũng ôm chặt cổ anh.

Cho tới giờ vẫn chưa thử qua loại tư thế này, cảm giác không có điểm tựa làm hắn hơi bị khẩn trương, còn chút ý định muốn trốn tránh: “Vương Tề, đừng vậy mà, em hơi sợ.”

Vương Tề dùng một tay nâng mông hắn, ngón tay bên kia đang ra vào phía sau khuếch trương cho cúc nhỏ, nói: “Sợ cái gì? Sợ anh ôm em không được? Hay làm không khóc được em?”

Phương Sĩ Thanh cắn cắn hầu kết anh, mắng: “Đồ lưu manh, chỉ biết phí tiền mua căn hộ, còn dụ dỗ em hầu hạ anh, ngay cả một câu thích em cũng không chịu nói…”

Hắn nói không được nữa, Vương Tề không hề báo trước đột ngột thả nhẹ tay, thân thể Phương Sĩ Thanh hạ xuống, đại súng đang bừng bừng phấn chấn thẳng tiến một đường thúc vào một độ sâu chưa từng có.

Vương Tề nhìn nhìn mặt hắn, cười cười nói: “Sâu lắm hả? Thích không?”

Anh hỏi thì hỏi vậy thôi, căn bản cũng không định cho Phương Sĩ Thanh có cơ hội nói chuyện, động tác vừa nhanh vừa mạnh mẽ.

Phương Sĩ Thanh bị xỏ xuyên đến a ư nức nở không ngừng rên rỉ, thật sự thoải mái không cưỡng lại được.

Vương Tề ôm hắn đi lên phía trước nửa bước, đặt hắn dựa lưng lên tường, hắn bất giác ngửa đầu lên, vừa lúc đập lên vách tường, “Đông” một tiếng.

Vương Tề cười rộ lên, nói: “Thanh Thanh, em xem, đây mới chính xác là phương thức «bích đông».”

Chờ Phương Sĩ Thanh bắn ra pháo đầu tiên, Vương Tề ôm hắn liên tục chiến đấu ở mọi chiến trường từ trên giường, lăn qua lộn lại các loại ‘đông’, đầu giường ‘đông’ xong tới nệm ‘đông’, nệm ‘đông’ xong lăn sang gối đầu ‘đông’, gối đầu ‘đông’ xong trượt tới cơ ngực ‘đông’.

Chờ rốt cuộc ‘đông’ đủ rồi, hai người quấn lấy nhau cùng một chỗ dịu dàng tỉ mỉ hôn môi.

Vương Tề đột nhiên hỏi: “Phải rồi, bộ đồng phục kia của em đâu?”

Phương Sĩ Thanh mở to cặp mắt ướt sũng, giật mình nhớ ra, nói: “À, còn trong xe, vừa rồi em lên quên mang theo.”

Vương Tề xoa bóp mông thịt của hắn, hỏi: “Còn được không? Được thì nói, để anh đi lấy.”

Phương Sĩ Thanh lắc đầu nguầy nguậy: “Không được không được, lại tới nữa thì bị trĩ mất.”

Vương Tề đùa hắn nói: “Đồ quan trọng như vậy, thế nào lại quên lấy?”

Phương Sĩ Thanh ôm lấy anh, nói: “Em rất muốn gặp anh, nên nhất thời không nhớ được.”

Khi nãy hắn trên đường đến khách sạn mang tâm sự nặng nề, hoàn toàn đem chuyện bộ đồng phục quăng sau đầu, nếu nói rất muốn gặp Vương Tề cũng đâu phải chém gió.

Vào thời khắc đó, giữa mọi người trên toàn thế giới, cảm giác cô độc tủi thân cứ bủa vây lấy hắn, khiến hắn chỉ muốn gặp mỗi Vương Tề.

Vương Tề thực thích hắn dính người làm nũng như vậy, khẽ hôn trán hắn, nói: “Em sao lại đáng yêu vậy.”

Phương Sĩ Thanh hừ một tiếng nói: “Phải rồi, không đáng yêu thì ép khô anh thế nào được, đúng không?”

Vương Tề khẽ cười, nắm tay hắn đặt lên tim mình, khẽ nói: “Mà ngay cả ở đây, cũng sắp bị em hút khô rồi.”

Phương Sĩ Thanh có chút cao hứng, tự kỷ nói: “Chẳng phải anh nói em là hồ ly tinh sao? Anh bị hút khô cũng đáng lắm, ai bảo anh thích em?”

Vương Tề nói: “Không phải anh thích em…”

Phương Sĩ Thanh trợn trắng mắt nói tiếp: “Anh là thích làm em.”

Vương Tề cười thành tiếng, nhéo má hắn một cái, mới nói: “Thanh Thanh, anh yêu em.”

Phương Sĩ Thanh lập tức bắn pháo bông trong lòng bổ nhào qua cuồng hôn anh, kích động nói: “Anh lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa!”

Hắn vui vẻ vô cùng, từ đó tới giờ Vương Tề vẫn chưa từng nói những lời này với hắn.

Vương Tề lại không chịu nói, hắn dụi dụi Vương Tề lèm bèm: “Nói đi mà, chỉ một lần nữa thôi… Ý? Không phải anh đang đỏ mặt đấy chứ?”

Vương Tề nói: “Ừm, anh xấu hổ mà.”

Lúc đầu hắn còn nghĩ Vương Tề có thể đang xấu hổ, nhưng Vương Tề cứ thẳng thắn thừa nhận như vậy, hắn lại không xác định được, nắm quai hàm Vương Tề dòm trái dòm phải.

May mà Vương Tề thích hắn thật, lỡ như anh chỉ có ý định đùa giỡn hắn thôi, thì hắn có chết cũng phải làm rõ đoạn trò đùa tình cảm này.

Vừa rồi hai người ‘đông đông đông’ đủ loại, Vương Tề chỉ mới bắn một lần, lúc này bị hắn qua đây cọ tới cọ lui lại muốn cướp cò, đưa tay vỗ vỗ mông hắn, dọa dẫm: “Đừng quậy  nữa, nếu không phải ngày mai có việc đặc biệt quan trọng, em coi chừng bị trĩ thật đấy.”

Phương Sĩ Thanh lập tức nhớ tới ngày mai chính là thứ tư, nhiều giờ nhu tình mật ý khiến tâm trí mơ mơ màng màng rốt cuộc cũng quay trở về hiện thực.

Hắn thử hỏi: “Vương Tề, tâm tình hiện tại của anh có tốt không?”

Vương Tề liếc hắn một cái, nói: “Chưa ăn no, không tốt lắm.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn nghẹn một hồi, mới bất chấp nói: “Nếu em nói, em không muốn come out, anh có thể chấp nhận không?”

Vương Tề quay đầu nhìn hắn, biểu tình trên mặt biến hóa có chút vi diệu.

Qua một lúc lâu, Phương Sĩ Thanh đã hơi hồi hộp, Vương Tề mới nói: “Ý em là, muốn anh với em chỉ làm tình nhân bí mật không thể nào công khai?”