Thủ Tịch Ngự Y

Chương 405-2: Tên miệng rộng




Bàng Nãi Kiệt cười mà không nói, y cũng đã điều tra gốc gác của Tăng Nghị rồi, Tăng Nghị thật sự không nói dối mình. Hắn là một bác sĩ chăm sóc sức khỏe, quan hệ với các thủ trưởng cũ, cũng chỉ là sau này hết làm nhiệm vụ chăm sóc sức khỏe, nhưng mà Tăng Nghị tuyệt đối không phải là bác sĩ chăm sóc sức khỏe bình thường, có bác sĩ chăm sóc sức khỏe nào có thể ngồi được ở hôn lễ nhà họ Địch không chứ?

- Cậu em Tăng không chỉ y thuật kỹ càng, cái này mà làm kinh tế thì cũng khá lắm đó, dự án của tập đoàn Bình Hải, là dự án công nghệ cao lớn nhất thu hút nhiều người trong mấy năm trở lại đây của khu vực phía Tây!

Bàng Nãi Kiệt cười ha ha.

- Nói thật, Tam ca anh bái phục từ trong tâm, bái phục đến nỗi còn có chút ghen tị đó!

- Tam ca nói đùa rồi, đó chỉ là may mắn mà thôi!

Tăng Nghị cười xua tay.

- Ngược lại Tam ca, anh làm kinh tế ở thành phố Bình Sơn, làm dân sinh, thành tích là ai cũng ca ngợi cả. Lần này lên làm Phó chủ tịch thường trực thành phố, cũng là kỳ vọng của mọi người!

Bàng Nãi Kiệt thở dài, nói:

- Khó đấy, mấy năm nay muốn làm chuyện đàng hoàng, thật quá khó. Điều này, chắc hẳn em Tăng cũng tự nhận thức được.

Tăng Nghị gật đầu, lời của Bàng Nãi Kiệt nửa thật nửa giả, Tăng Nghị nhất thời cũng không đoán ra được câu nào thật, câu nào giả.

- Thành phố Bình Sơn dạo này cũng thành lập mấy khu kinh tế mới, cực kỳ phức tạp, tiến độ công việc rất chậm, để anh bảo bọn họ đến chỗ em Tăng học chút kinh nghiệm, học hỏi thêm!

Bàng Nãi Kiệt nhìn nhìn Tăng Nghị.

- Tăng Nghị lần này không được giấu riêng nữa, nếu không anh nhất định sẽ tự mình đi Nam Giang!

Tăng Nghị liền hiểu ý của Bàng Nãi Kiệt, quanh đi quanh lại, vẫn là chủ đề đó, mọi người nên thật tâm kết giao, có bí quyết nào, thì không được giấu riêng, y nói:

- Tam ca phái người sang, chính là xem trọng em, sao em có thể giấu riêng chứ, chỉ cần không chê, em nhất định sẽ nói hết những gì em biết!

Mục đích của Bàng Nãi Kiệt hôm nay cũng là điều này, chỉ cần truyền đạt được ý muốn kết thân, là được rồi, sau này còn nhiều lúc tiếp xúc.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, thì có người khác đến, đại đa số đều là người gặp ở hôn lễ hôm nay, tuy nhiên những người này không nhiệt tình với Tăng Nghị như Bàng Nãi Kiệt.

Tăng Nghị cũng không để ý, chào hỏi hời hợt, tiệc cưới hôm nay, người được lợi nhất là Địch Hạo Huy, tiếp đó là Địch Vạn Lâm. Hai người tiền đồ khả quan, đương nhiên là có người phiền muộn. Địch Hạo Huy này nhận được sự khẳng định của nhiều lão thủ trưởng, đối với những con cháu muốn ra mặt mà nói, chính là chuyện xấu vô cùng!

Đối với tên Tăng Nghị ra sức lớn này, bọn họ đương nhiên nhìn không quen rồi, không đánh đấm tại trận thì coi như là tốt tính rồi.

Nếu không phải Tăng Nghị xen vào chuyện người khác, Địch Hạo Huy và Tiếu Tiếu âm thầm qua lại tiếp, nói không chừng phải xấu mặt, đến lúc đó cơ hội của mình cũng đến. Đáng tiếc là vì tên khốn kiếp này nhúng tay vào, làm hỏng chuyện tốt của mọi người!

Từ Minh Hiệp cũng đến, bước vào nhìn thấy Tăng Nghị, sắc mặt liền không mấy tự nhiên, cánh tay bị Tăng Nghị bẻ trật khớp của y, cũng tìm không ít người, mới có thể chỉnh lại đúng vị trí, bây giờ vẫn hơi có chút yếu.

- Từ Thiếu chào anh!

Tăng Nghị lại đưa tay ra.

Từ Minh Hiệp hơi do dự bèn không bước lên trước giơ tay ra, ra vẻ mình sợ hãi, bố mày thà bị ngươi đánh lần nữa, cũng không để mất mặt.

Hai bàn tay vừa bắt lấy, lay động lên xuống, Từ Minh Hiệp liền cảm thấy tay mình hơi có tiếng kêu nhỏ, cánh tay vừa nãy còn không có chút lực, giờ dễ chịu hơn nhiều.

Cảm nhận được ý tốt của Tăng Nghị truyền đạt tới, gương mặt Từ Minh Hiệp cũng không tiện sầm xuống nữa, bèn cười rất không tự nhiên:

- Lại gặp Chủ nhiệm Tăng rồi!

Mọi người đều đến đông đủ, cùng nhau vào chỗ ngồi, người đến thật ra không ít, nhưng ngồi trước bàn ăn siêu cấp cũng chỉ vụn vặt lẻ tẻ.

Người Bàng Nãi Kiệt này rất biết khuấy động không khí, hết trò này tới trò khác của y, bữa cơm trở nên rất vui vẻ, có mấy người còn uống hơi nhiều một chút.

Bàn ăn ngoại trừ uống rượu ăn cơm, thì nói chuyện vui, có người thích kể chuyện hoang, có người thích nói chuyện kỳ thú, mượn điều này khuấy động không khí, làm mối quan hệ gần gũi hơn.

La Hải Đào rất ít tham gia kiểu tụ họp thế này, trước đó không chuẩn bị, bởi vậy đến lúc phải nói, y im lặng cả buổi, mới kể lại chuyện tán gái hồi đi học, bản chất câu chuyện không buồn cười, mà mọi người bị bản thân La Hải Đào chọc cho cười, bởi vì ai cũng đều nghe ra, câu chuyện đáng xấu hổ này chắc chắn là tự La Hải Đào làm ra.

- Câu chuyện này của La Hải Đào rất thú vị, làm tôi nhớ lại chuyện hôm qua mình gặp phải, để tôi kể mọi người nghe!

Có người tiếp lời của La Hải Đào, mọi người nhìn qua, phát hiện là cháu trai mẹ vợ Địch Vạn Sơn bác hai của Địch Hạo Huy, tên là Tôn Hữu Thắng, nay là Cục trưởng cục quản lý bất động sản nào đó ở Bắc Kinh, cơ quan béo bở đàng hoàng, quyền lực không nhỏ.

Tôn Hữu Thắng đảo mắt một vòng, đợi mọi người ăn no xong nói:

- Ở vùng mà tôi quản lý, có một khu coi như cũng khá lớn, hôm qua đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, phục vụ và bảo vệ của khu tự mình thành lập Ủy ban chủ doanh nghiệp, còn chọn ra lãnh đạo của Ủy ban doanh nghiệp nữa. Anh bảo chuyện này có hoang đường không, bảo vệ và phục vụ, đều là chủ hộ thuê về phục vụ cho mình, bây giờ hóa hay, bảo vệ không làm đúng nghề của mình ở khu, mà lại thành chủ doanh nghiệp, như thế này thì cưỡi lên đầu ông chủ rồi.

Ngày hôm qua, chủ của khu kiện tới cục, khiến tôi dở khóc dở cười luôn!

Chuyện kể xong, những người có mặt không ai cười, ngược lại đều hướng ánh nhìn về phía Tăng Nghị.

Nghe lời nói phải nghe âm điệu, câu nói cưỡi lên đầu chủ phát ra từ miệng Tôn Hữu Thắng, không phải là chỉ Tăng Nghị sao, người bác sĩ chăm sóc sức khỏe Tăng Nghị này, nhiệm vụ là phụ trách chăm sóc sức khỏe cho cụ Địch, kết quả lại nhúng tay vào muốn quản chuyện nhà họ Địch, thật là buồn cười, nô tài còn có thể làm chủ thay chủ!

Bàng Nãi Kiệt lập tức sắc mặt không hài lòng, tên Tôn Hữu Thắng này, thật sự quá đáng. Tiệc rượu này của mình, là của Bàng Nãi Kiệt này, chuyện nhà mấy người, nhất định phải đến đây nói, để bố mất mặt sao!

La Hải Đào đứng bên chỗ Tăng Nghị, sắc mặt căm giận, lập tức đập bàn, khốn khiếp, thật nghĩ mình là nhân vật bự, bố mày hôm nay không dạy dỗ mày, thì mày không biết mình họ Tôn hay họ Địch. La Hải Đào không hề sợ Tôn Hữu Thắng đâu!

Tăng Nghị lấy tay giữ La Hải Đào, ra hiệu tên nhóc này không được lỗ mãng, sau đó nhìn mọi người, cười ha ha nói:

- Các vị ngồi đây hôm nay, đa số đều là nhân viên công vụ, là công bộc của dân, chuyện Cục trưởng Tôn kể, rất có ý nghĩa, đáng để chúng ta suy nghĩ.

Tôn Hữu Thắng lập tức biến sắc, thầm nghĩ chuyện xấu rồi, tên Tăng Nghị này thật sự giảo hoạt, một quan niệm qua loa, liền khiến mình phải đối lập với tất cả mọi người! Vốn dĩ là châm biếm Tăng Nghị, kết quả lại trở thành châm biếm mọi người thân là nhân viên công vụ, lại đưa mình lên cao hơn nhân dân.

Thử hỏi, những quan chức ngồi đây, có mấy người coi mình là công bộc của nhân dân, thật tâm thật ý phục vụ cho dân?

Ánh mắt Bàng Nãi Kiệt sáng lên, Tăng Nghị này thật giỏi, một cách đơn giản đã hóa giải được sự lúng túng. Không những như thế, còn đánh lại Tôn Hữu Thắng một đòn, khiến Tôn Hữu Thắng không thoát được.

- Đúng vậy, đúng vậy, mỗi người chúng ta, gồm cả tôi nữa, đều phải lắng nghe giáo huấn!

Tôn Hữu Thắng nói lời này, là cắn răng kêu cạc cạc. Y ngậm bồ hòn, cũng chỉ có thể nhận, nếu không thì còn thế nào nữa, lẽ nào nhảy ra trở mặt, nói Tôn Hữu Thắng này chửi không phải ai khác, chính là Tăng Nghị, thế này thì có vẻ mất phong độ quá.

Tăng Nghị cười nhạt, nói:

- Câu chuyện này của Cục trưởng Tôn, khiến tôi nhớ lại một câu chuyện thú vị!

Mọi người trong lòng rùng mình, thầm nghĩ, thôi xong, tên Tăng Nghị này không dễ chọc ghẹo, e là Tôn Hữu Thắng sắp đuối lý rồi.

-Một khoảng thời gian trước, thành phố Bạch Dương có một phần mộ cần giải phóng mặt bằng, thế là nấm mồ hoang nhiều năm không ai để ý, đột nhiên trở nên đông vui hẳn, có con trai tảo mộ cho bố, có cháu nội tảo mộ cho ông, còn có cháu trai tảo mộ cho chú nữa.

Tăng Nghị lúc này nhìn Tôn Hữu Thắng nói:

- Chỉ có một phần mộ hơi kỳ lạ, mà có tới mấy đứa cháu, nói là tảo mộ cho cô, anh bảo có hoang đường không chứ?

Lần này, không chỉ là Tôn Hữu Thắng, mà mặt của nhiều người có mặt đều lập tức tím đen.

Bàng Nãi Kiệt suýt chút nữa là bật cười, thầm nghĩ cái miệng của tên Tăng Nghị này cũng ác quá, điều này đúng là khoét vào tâm vài người nào đó!

Trước kia nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên lập thái tử, vốn dĩ muốn lập cháu của mình là Võ Nhân Tự, kết quả đại thần Địch Nhân Kiệt nói một câu, ông nói tôi gặp nhiều chuyện rồi, nhưng chưa từng thấy đứa cháu nào có thể tảo mộ cho cô, từ ngày xưa cũng không có chuyện này. Thế là Võ Tắc Thiên đổi thành lập con trai, cũng vì thế, mà Lý Thị hoàng đế sau này, tôn kính thời phụng Võ Tắc Thiên, bảo tồn lăng tẩm đến ngày nay.

Tăng Nghị đem điển tích này vào đây, là muốn nói với một vài người, chỉ cần Địch Hạo Huy còn, cây thương của nhà họ Địch này, không tới lượt người nâng. Các người có nhảy múa cho lắm, thì cũng vô ích, càng làm trò hề thôi!

Quá ác!

Bàng Nãi Kiệt thật không ngờ tới, Tăng Nghị lại nổi điên trước mặt mọi người, tát cho Tôn Hữu Thắng một bạt tai mạnh như vậy!