Trở lại Bạch Dương, tin tức Ngô Dĩ Lĩnh qua đời cũng đã được ban bố rộng rãi.
Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị trở về sớm, nhưng cũng không cảm thấy có gì bất ngờ. Tăng Nghị đi tỉnh Chi Xuân là vấn an lãnh đạo, chính là Phương Nam Quốc. Hiện tại lại đột nhiên Ngô Dĩ Lĩnh qua đời, lúc này Phương Nam Quốc khẳng định là phải lo liệu việc ma chay. Tăng Nghị trở về sớm thật ra cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Chủ nhiệm Tăng!
Lý Vĩ Tài bước vào phòng làm việc của Tăng Nghị nói:
- Ngày hôm qua, khi tôi đến tỉnh làm việc thì gặp phải Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Trường Thủ.
Tăng Nghị ừ một tiếng, chờ Lý Vĩ Tài nói tiếp. Hắn đã quen với cái tật xấu chỉ nói một nửa này của Lý Vĩ Tài.
Quả nhiên, Lý Vĩ Tài lại thần thần bí bí nói tiếp:
- Nghe nói văn phòng trung ương, Bộ tổng tham mưu và đại quân khu đều muốn căn cứ bảo vệ sức khỏe của mình ngụ lại Tiểu Ngô Sơn. Ở tỉnh vì muốn làm tốt hạng mục này mà muốn đem thị trấn Ngô Nam khu Thanh Trì của Vinh Thành chia cho thành phố Bạch Dương thống nhất quản lý. Lãnh đạo huyện Trường Thủ nghe được tin tức này, Bí thư cùng với Chủ tịch huyện đều cùng lên trận, đến thành phố để tranh giành. Lại còn phát động không ít các cán bộ lão thành đi làm công tác.
- Phó chủ nhiệm Lý tin tức thật đúng là linh thông.
Tăng Nghị cười, ba căn cứ bảo vệ sức khỏe lớn đồng thời ngụ lại, đó là một đại công trình, một thành tích quan trọng. Nếu đổi là ai cũng có ba phần phải động tâm. Chỉ có điều huyện Trường Thủ lần này sợ là phải công toi bận rộn rồi. Hạng mục này thoạt nhìn thì mê người, nhưng lại vô cùng phỏng tay. Cho dù đem hạng mục giao cho bọn họ, bọn họ cũng chơi không nổi đâu. Hiện tại có rất nhiều người đang ước gì hạng mục này gặp xui xẻo đấy.
Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị không vội, mà còn mình thì lại nóng nảy, liền nói:
- Chủ nhiệm Tăng, thị trấn Ngô Nam chèo thuyền qua đây, cũng không chắc nhất định sẽ thuộc về huyện Trường Thủ quản lý. Tôi cảm thấy khu công nghệ cao của chúng ta có thể tranh thủ một chút.
Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Lý Vĩ Tài thì lại rất rõ. Chủ nhiệm Tiểu Tăng đã sớm có đối sách, bắt đầu tìm cách giải quyết sự tình Tiểu Ngô Sơn rồi. Trước cho mình điều tra tình huống tỷ lệ người già xung quanh Tiểu Ngô Sơn, sau đó lại mời đại sư Úc Ly Tử của tập đoàn Cửu Thái đến khảo sát thực địa. Lúc ấy Lý Vĩ Tài cũng không biết rõ Tăng Nghị đến tột cùng là có tính toán gì, cho đến khi tin tức ba căn cứ an dưỡng lớn ngụ lại Tiểu Ngô Sơn truyền tới, Lý Vĩ Tài mới xem như hiểu được ý tưởng đích thực của Tăng Nghị. Đây là muốn mượn căn cứ an dưỡng ngụ lại, thuận thế tạo nên một tòa thành trì mới.
Một tòa thành trì mới, đây là một bức họa lớn đến cỡ nào, lại là một chiến tích lớn đến cỡ nào.
Sau khi hiểu được ý tưởng của Tăng Nghị, Lý Vĩ Tài tâm tình liền nóng lên. Hạng mục hồ Tinh Tinh rất lớn, nhưng nếu đặt lên bàn cân với Tiểu Ngô Sơn thì trở nên không đáng giá. Bởi vì hạng mục Tiểu Ngô Sơn rất có ý nghĩa về chính trị ở bên trong, chỉ cần vận tác thành công, thì bằng chiến tích này, từ Chủ nhiệm Ban quản lý được đặt biệt đề bạt lên làm Phó chủ tịch thành phố là hoàn toàn không có vấn đề gì. Đến lúc đó chính mình nói không chừng cũng có dính chút điểm vinh quang. Chủ nhiệm Tăng để lại cái ghế Chủ nhiệm Ban quản lý, chính mình rất có thể sẽ tiếp nhận nó.
- Phó chủ nhiệm Lý, cảm thấy hẳn chúng ta nên tranh thủ một chút?
Tăng Nghị hỏi lại.
Lý Vĩ Tài bị hỏi nên hơi chút bối rối. Cái gì gọi là “hẳn tranh thủ”? Mấy tháng trước, Chủ nhiệm Tiểu Tăng cậu không phải cũng đã bắt đầu vào chuẩn bị hay sao?
Điểm này, khiến Lý Vĩ Tài cảm thấy rất khâm phục. Những người khác vì chiến tích mà vắt hết óc, tính kế mọi cách. Thậm chí làm giả phương pháp xử lý. Nhưng khi đến tay Chủ nhiệm Tiểu Tăng thì căn bản đều không cần phát sầu. Muốn chiến tích, tự nhiên có người chủ động đưa tới cửa. Hơn nữa những người này lai lịch đều không nhỏ. Văn phòng trung ương, Bộ tổng tham mưu, Đại quân khu. Cho dù là đèn cạn dầu thì cũng biết cho dù là Chủ tịch tỉnh tự thân xuất mã cũng chưa chắc có thể mời được.
Chủ nhiệm Tiểu Tăng đây là anten cao, bởi vậy có thể nhìn thấy được mọi thứ.
- Chủ nhiệm Tăng, Tiểu Ngô Sơn tuy nói có một nửa thuộc huyện Trường Thủ nhưng khoảng cách đến khu công nghệ cao chúng ta chỉ có mười km lộ trình. Đến thị trấn Trường Thủ thì ngược lại là đường núi cách trở, giao thông không tiện lợi. Bất kể là từ triển vọng phát triển suy xét, vẫn là theo tình hình thực tế mà xuất phát. Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là tranh thủ một chút. Đây cũng là vì muốn tốt cho Tiểu Ngô Sơn mà thôi.
Tăng Nghị cười, nói
- Nếu Phó chủ nhiệm Lý có ý tưởng như vậy thì chúng ta đi thành phố tranh thủ một chút.
Lý Vĩ Tài gật đầu, thầm nghĩ việc này cho dù không tranh thủ, cũng nhất định là do khu công nghệ cao phụ trách. Nhưng y vẫn cười nói:
- Tôi tin tưởng lãnh đạo thành phố nhất định sẽ ủng hộ khu công nghệ cao chúng ta.
Đang nói, điện thoại trên bàn làm việc của Tăng Nghị vang lên, hắn liền bắt máy:
- Xin chào, tôi là Tăng Nghị.
Trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười:
- Chú em Tăng, là tôi, Vương Minh Long.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Xin chào Thư ký Vương, có dặn dò gì sao?
Vương Minh Long là thư ký của Lưu Thiên Hoa. Tăng Nghị đối với sự nịnh nọt của người này cũng đã lĩnh giáo qua. Lúc trước, khi có tin Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc được điều đi, Vương Minh Long lời nói lạnh nhạt, ngay cả ly nước cũng tiếc không rót cho hắn uống. Hiện tại lại tỏ ra thân thiết, xưng huynh gọi đệ.
- Tôi nào dám chỉ thị chú em Tăng chứ. Là ông chủ Liêu cho mời, bảo chú em Tăng đến Thành ủy một chuyến.
Vương Minh Long cười ha hả, có vẻ rất quen thuộc với Tăng Nghị.
Tăng Nghị nói:
- Cám ơn thư ký Vương đã chuyển lời. Tôi bây giờ qua đó ngay.
Nếu đổi là người khác, lúc này nhất định sẽ mở miệng hướng Vương Minh Long hỏi thăm nguyên nhân Bí thư Liêu cho mời, nếu không nói rõ thì cũng nói bóng nói gió cho một chút. Nếu hiểu rõ thì khi đến cũng không đến mức bị động.
Vương Minh Long đợi một lát, nhưng thấy Tăng Nghị cũng không có ý tứ hỏi thăm thì không khỏi trong lòng sinh ra buồn bực. Chính mình lại còn chuẩn bị thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức). Cắn răng một cái, Vương Minh Long chủ động đưa hàng tới cửa, cười nói:
- Chú em Tăng, chớ trì hoãn lâu. Phải tranh thủ thời gian. Có chuyện tốt đấy, chậm thì sinh biến…
Tăng Nghị thấy Vương Minh Long ngay cả lời này cũng nói ra thì liền cười nói:
- Rất cảm ơn Bí thư Vương, có những lời này của anh, lòng tôi kiên định không ít.
Vương Minh Long cười ha hả, tuy rằng không thể nào thuận lợi, nhưng phần ân tình này của mình dù sao cũng phải nhận lấy. Y nói:
- Chú em Tăng quá khách khí rồi, tôi bất quá chỉ là truyền đạt một chút chỉ thị của ông chủ Liêu mà thôi.
Để điện thoại xuống, Tăng Nghị liền đứng lên, nói:
- Phó chủ nhiệm Lý, anh theo tôi đến thành phố một chuyến, vừa lúc đem sự tình của Tiểu Ngô Sơn tranh thủ luôn.
Lý Vĩ Tài vội vàng gật đầu, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi:
- Chủ nhiệm Tăng, có phải là quá vội hay không? Chúng ta chưa chuẩn bị tài liệu gì mà.
- Việc này không nên chậm trễ. Khi tới thành phố, chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến.
Tăng Nghị nói.
Lý Vĩ Tài cũng không nói gì thêm, đi theo Tăng Nghị đến thành phố. Trong lòng của y cũng hiểu được, cái gì gọi là tranh thủ. Tuy nhiên, chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, nếu không ở tỉnh làm điều thừa, đưa thị trấn Ngô Nam cho Bạch Dương làm gì, trực tiếp đưa cho huyện Trường Thủ cho rồi.
Khi tới bên ngoài phòng làm việc của Lưu Thiên Hoa, Tăng Nghị gõ cửa một cái rồi cất bước đi vào, nói:
- Thư ký Vương, nhận được thông báo của anh, tôi liền lập tức chạy tới đây ngay.
Vương Minh Long cười đi tới, vươn tay ra, nắm lấy cánh tay Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, Bí thư Liêu thúc giục nhiều lần. Mau mời vào.
Lý Vĩ Tài nhìn thấy thì tặc lưỡi. Tất cả mọi người đều nói Vương Minh Long ở Thành ủy nổi danh là làm cao. Hôm nay vừa thấy cũng không phải như vậy. Thư ký Vương đối với Chủ nhiệm Tiểu Tăng rất là nhiệt tình. Quả thật nhiệt tình đến quên cả phận.
Tăng Nghị cũng không thích con người Vương Minh Long, nhưng chỗ cần khách khí cũng phải khách khí. Muốn đem sự việc làm tốt thì nên trồng nhiều hoa. Vương Minh Long ở Thành ủy cũng có vị trí rất quan trọng. Có thể sẽ không hỗ trợ cho anh được, nhưng muốn phá rối, níu chân, ngáng chân thì cũng quá dễ dàng.
- Chủ nhiệm Lý, anh ở chỗ này chờ tôi một chút.
Tăng Nghị hướng Lý Vĩ Tài nói một tiếng rồi đi theo Vương Minh Long vào phòng.
- Tiểu Tăng đến rồi à? Ngồi đi.
Lưu Thiên Hoa nhìn Tăng Nghị tiến vào, liền hạ văn kiện trong tay, chỉ vào ghế sofa, sau đó nói với Vương Minh Long:
- Đi rót cho đồng chí Tăng Nghị một ly nước.
Vương Minh Long vui vẻ đi ra. Y hiện tại cũng biết được Tăng Nghị có chỗ dựa vững chắc cứng đến bao nhiêu. Ba căn cứ bảo vệ sức khỏe lớn đồng thời ngụ lại, ở tỉnh lại chỉ định nhất định phải do khu công nghệ cao phụ trách. Thậm chí còn đem một thị trấn ở Vinh Thành đưa qua. Nguyên nhân này không cần nói cũng biết. Tất cả đều là hướng Tăng Nghị mà tới.
Lưu Thiên Hoa cầm lấy một văn kiện trên bàn, đứng dậy đi tới, hướng ghế salon ngồi xuống nói:
- Tiểu Tăng, đây là văn kiện của tỉnh, cậu xem qua một chút đi.
Tăng Nghị nhận lấy, xem lướt qua, là thông báo phân chia khu vực của Tiểu Ngô Sơn. Ngoài ra còn có thêm một đề nghị nhỏ của tỉnh.
Lưu Thiên Hoa thấy Tăng Nghị đã xem xong văn kiện, nhân tiện nói:
- Căn cứ bảo vệ sức khỏe có ý nghĩa rất quan trọng. Căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo tỉnh, tốt nhất là nên cho người có kinh nghiệm phụ trách việc này và độc lập thao tác. Lãnh đạo thành phố sau khi thương nghị, cho rằng nên giao cho khu công nghệ cao là thích hợp nhất. Hôm nay gọi cậu đến đây, chính là muốn nghe qua suy nghĩ của cậu.
Tăng Nghị nói:
- Tôi xin nghe theo chỉ thị an bài của lãnh đạo thành phố.