Trận tuyết lớn này rơi đã vài ngày, không riêng gì trong thành phố, đến sân bay thủ đô cũng bị trận tuyết phủ dày vài tầng. Tăng Nghị không đi được đâu hết, đành phải ở trên núi Ngọc Tuyền, cùng lão Địch chơi cờ nói chuyện phiếm.
Thời tiết vừa tốt hơn đôi chút, Tăng Nghị liền nhận được điện thoại của Mạnh Quần Sinh, khiến hắn lại đến biệt thự Tây Uyển một chuyến. Nghe giọng điệu Mạnh Quần Sinh ở trong điện thoại, Tăng Nghị biết rằng Kiều Văn Đức hẳn đã khỏi rồi. Hôm nay vẫn kêu hắn tới đơn giản chỉ có hai chuyện: một là là tái khám, hai là trả công.
Rời Địch gia, Tăng Nghị nhìn thấy xa xa một chiếc xe đang tiến lại. Hắn cảm thấy có chút nhìn quen mắt, liền dừng lại, đợi xe tới gần.
- Phó Chủ nhiệm Tăng!
Chủ nhân chiếc xe nhìn thấy Tăng Nghị, cũng có chút kinh ngạc. Trên núi Ngọc Tuyền này, Tăng Nghị sao có thể lui tới?
- Là Thường tổng! Thảo nảo tôi nhìn ngài liền thấy quen quen.
Tăng Nghị cười cười, nói:
- Thật sự là khéo gặp!
Thường Tuấn Long đẩy cửa xe đi xuống, chỉ về phía sau, nói:
- Đây là nhà tôi, Phó chủ nhiệm Tăng vào ngồi một lát!
Tăng Nghị khoát tay áo, nói:
- Thôi! Tôi đang muốn xuống núi bây giờ!
Thường Tuấn Long nhìn nhìn lên nhà Địch gia, nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng đến đây thăm hỏi Địch lão sao?
- Đúng vậy!
Tăng Nghị gật gật đầu, cũng không muốn nói thêm gì với Thường Tuấn Long:
- Trời lạnh, Thường tổng mau vào đi thôi, tôi xin phép!
Nhìn Tăng Nghị rời khỏi, Thường Tuấn Long khoanh tay đứng tại chỗ, vẻ mặt bất định, hai chân nhẹ nhàng xoa trên mặt đất.
Tăng Nghị chữa khỏi bệnh cho Địch Hạo Huy, việc này Thường Tuấn Long cũng biết. Y cũng biết Địch gia rất yêu quý Tăng Nghị. Nhưng lần trước ông nội qua đời, Thường Tuấn Long cho người đi tìm Tăng Nghị quấy rối. Sau Địch gia cũng không có truy cứu, đây không phải tác phong của Địch gia. Thường Tuấn Long vì vậy cho rằng Địch gia đối đãi Tăng Nghị, cũng cũng chỉ là coi trọng bình thường thôi.
Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Tăng Nghị tự do ra vào Địch gia, Thường Tuấn Long liền cảm thấy dường như bản thân đoán sai rồi, hơn nữa là sai rất lớn. Y biết rằng rất nhiều chi thứ con cháu của Địch gia muốn tới nơi này một lần, cũng khó như lên trời.
Thường Tuấn Long đứng tại chỗ thật lâu, cuối cùng mới lên xe, đi thẳng đến dưới chân núi.
Trong sân của Kiều gia, Kiều Văn Đức đang đứng giữa sân nhàn nhã tập Thái Cực Quyền. Cố Ích Sinh hôm nay cũng đến, đứng một bên xa xa, trên mặt khẽ mỉm cười.
Tăng Nghị theo Mạnh Quần Sinh đi vào trong, chào hỏi Cố Ích Sinh trước, sau đó cũng đứng sang một bên, lẳng lặng chờ Kiều Văn Đức luyện xong bài quyền.
Kiều Văn Đức chuyên tâm đánh xong quyền, thu thế lại, mới quay đầu liếc nhìn Tăng Nghị nói:
- Tiểu Tăng đến rồi à!
Tăng Nghị cười cười, nói:
- Tôi mới đến!
- Cậu xem tôi đánh quyền như thế nào?
Kiều Văn Đức khỏi được bệnh, thân thể sảng khoái, bởi vậy rất hưng phấn.
- Như mây bay nước chảy, rất sinh động, trong nhu có cương, hẳn là được cao nhân đích thực truyền dạy. Xem ra đã có trên hai mươi năm công lực!
Tăng Nghị cười nói.
Kiều Văn Đức ánh mắt sáng lên, không ngờ đều bị Tăng Nghị nói trúng rồi. Người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng con mắt không tầm thường. Ông ta cười nói:
- Cậu thật là có con mắt đó!
Nhận chiếc khăn mặt ấm từ tay nhân viên công tác, lau một lượt xong Kiều Văn Đức liền nâng tay nói:
- Vào nhà ngồi cho ấm!
Vào nhà, Cố Ích Sinh và Tăng Nghị chia nhau bắt mạch cho Kiều Văn Đức. Sau khi xong, hai người liếc nhau, dùng ánh mắt trao đổi, đều cho rằng bệnh của Kiều Văn Đức cũng xem như khỏi hẳn.
Cố Ích Sinh thấy Tăng Nghị không có ý kiến gì khác, liền nói:
- Kiều lão, đã khỏe rồi!
Kiều Văn Đức mỉm cười:
- Thời gian này, vất vả cho hai vị rồi, còn có vài vị thầy thuốc khác nữa.
Cố Ích Sinh thấy Kiều Văn Đức không truy cứu chuyện đợt trước đến trị liệu trễ, trong lòng có chút yên tâm, nói:
- Lần này chủ yếu là nhờ bác sĩ Tăng đoán bệnh kê đơn chính xác.
Kiều Văn Đức liền nhìn Tăng Nghị, hỏi:
- Nghe Nhất Thuyền kể, người hồi trước ở Nam Giang đã cứu Quần Sinh, cũng là cậu?
Tăng Nghị cười cười, nói:
- Chỉ là trên đường gặp chuyện nên cứu giúp thôi.
Kiều Văn Đức nói:
- Tôi nhớ ra cậu rồi, Quần Sinh hồi trước có xin tôi một bức tranh chữ, tôi nhớ rõ đề chính là bốn chữ 'Hiệp can nghĩa đảm'. Cậu và Quần Sinh chỉ là có duyên gặp mặt nhưng lại có thể bởi vì thỉnh cầu của nó, mà tới tận đây chữa bệnh cho tôi, thực là rất có nghĩa khí, xứng đáng với bốn chữ này.
- Kiều lão quá khen!
Tăng Nghị khoát tay:
- Thầy thuốc không ngại hiểm nguy mà!
- Thầy thuốc không ngại hiểm nguy!
- Kiều Văn Đức lặp lại một lần, nói:
- Nói rất hay!
Tần Nhất Thuyền lúc này cầm một bức cuốn tự đi tới, đứng ở phía sau Kiều Văn Đức.
Kiều Văn Đức nhìn Tăng Nghị, nói:
- Cậu trị khỏi bệnh cho tôi, tôi rất cảm tạ, nhưng tôi không có gì thứ tốt để cho cậu, chi bằng cho cậu một bức tranh chữ!
Tăng Nghị cười nói:
- Bản tranh tự của Kiều lão, không dễ mà xin được. Tăng Nghị thật hổ thẹn!
Kiều Văn Đức khoát tay, phía sau Tần Nhất Thuyền liền cởi bỏ nút dây thắt màu đỏ, trải trước mặt Tăng Nghị.
Ai ngờ vừa tháo ra, chính Tần Nhất Thuyền cũng có phần hoảng hốt, thầm nghĩ Kiều lão này lẽ nào viết sai. Chỉ thấy giấy trắng, nét chữ như rồng bay phượng múa, bốn chữ lớn: “Đệ Tam Biển Thước!”
Đề này có chút bất thường. Bình thường khen người có y thuật cao minh, đều đề như là “ Hoa Đà tái thế “, “ Biển Thước thứ hai “,…..vv. Kiều lão viết như thế “ Đệ tam Biển Thước “! Là viết lầm, đem đệ nhị (thứ hai) sai viết thành đệ tam (thứ ba), hay là có ý đặc biệt gì. Tần Nhất Thuyền có chút không hiểu, nên không dám đưa tặng bức tranh tự, mà chỉ nhìn Kiều Văn Đức.
Kiều Văn Đức thấy được Tần Nhất Thuyền do dự, liền nói:
- Tôi đã viết ra, đó chính là ý chữ!
Tăng Nghị cười cười, thầm nghĩ Kiều Văn Đức đối với bản tự của chính mình quả nhiên là tự tin. Nhìn hoàn toàn giống với bản chép tay của ông nội, nhân tiện nói:
- Trước kia, khi anh Quần Sinh công tác ở Nam Giang, tôi nhớ rõ nơi đó treo một bức tự của Kiều lão, nét chữ cứng cáp, rất thuyết phục. Sau này viện bảo tàng xây dựng lại, bức tự kia trở thành vật chi bảo của viện. Bây giờ được treo ở vị trí dễ chú ý nhất tại đại sảnh viện bảo tàng.
Kiều Văn Đức vừa nghe, quả nhiên thật cao hứng, ngoài miệng nói:
- Đó đều là những nét vẽ của nhiều năm trước, thật không hợp mắt!
Tần Nhất Thuyền không có cách nào khác, chỉ còn cách đem bức tự kia đưa qua. Đi qua trước Kiều lão còn đặc biệt chú ý không để rơi xuống. Nếu không sẽ thành trò cười mất!
Nói Tăng Nghị là “Đệ Tam Biển Thước”, vậy ai là Đệ Nhị Biển Thước. Chẳng lẽ Kiều lão trước kia đã trao cho ai cái danh hiệu “ Đệ Nhị Biển Thước “? Giờ đưa bức “ Đệ Tam Biển Thước “ cho Tăng Nghị, chẳng phải rõ ràng là cái ý không hay, nói y thuật Tăng Nghị vẫn còn có người cao minh hơn?
Tăng Nghị nhìn bức tự kia, trong ánh mắt đã có chút kinh ngạc, liền nói:
- Kiều lão đã tán dương tôi quá rồi, bức tự này tôi tuyệt đối không thể nhận!
Bên kia, Cố Ích Sinh nhìn bức tự cũng liên tục gật đầu. Chữ tốt, ý trong đó lại càng tốt!
Tần Nhất Thuyền nhìn phản ứng của Tăng Nghị và Cố Ích Sinh, trong lòng có chút giật mình. Lẽ nào “Đệ Tam Biển Thước”, là có hàm ý gì sao?
Kiều Văn Đức viết bốn chữ này, chắc cũng mất một phen khổ tâm, thấy Tăng Nghị chối từ, liền lên tiếng:
- Cậu đừng vội từ chối. Trước tiên là nói về lai lịch bốn chữ này đã. Đúng ra, tôi không nên tặng cậu, chỉ nên giữ lại tự ngắm mới đúng!
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút, đáp:
- Biển Thước, họ Tần, tên Việt Nhân. Theo “Sử kí chính văn” Hiên Viên và Biển Thước giống nhau, chỉ khác về tên hiệu. Bởi vậy có thể thấy được, Tần Việt Nhân đã là “Đệ Nhị Biển Thước”. Khi Biển Thước gặp Ngụy Văn Công, tự xưng không bằng hai vị huynh trưởng của mình, chính là đệ tam y thuật. Cho dù giải thích theo phương diện nào, “Đệ Tam Biển Thước” cách xưng hô này đều ý là tán thưởng một vị nhân y cao minh nhất.
Kiều Văn Đức hồ hởi nói. Bản thân là người đề tự, nhưng người tặng chỉ hiểu được một nghĩa mà không hiểu được ẩn ý trong đó, chẳng phải là “Ngọc sáng bị bụi che lấp“ sao? Vậy chẳng phải người tặng không thoải mái, người nhận cũng không vui vẻ gì sao? Bây giờ thì Tăng Nghị hoàn toàn có thể hiểu được hàm nghĩa của bức tự kia, Kiều Văn Đức liền cảm thấy mình không uổng một phen khổ tâm. Thứ này so với viết ít chữ khác còn tốt hơn!
Kiều Văn Đức liền đứng dậy, đem bức tự tới trước Tăng Nghị cười nói:
- Xem ra giờ không tặng cậu bức tự này cũng không được rồi!
Kiều Văn Đức tự mình đưa tặng, Tăng Nghị sẽ không thể cự tuyệt. Hắn tự mình tiếp nhận, nói:
- Kiều lão khen ngợi, khiến tôi rất xấu hổ. Xem ra sau này tôi sẽ lấy bức tự này làm mục tiêu khích lệ bản thân!
Kiều Văn Đức cười cười, nói:
- Bản tự chỉ đi với đúng người mà thôi!
Tần Nhất Thuyền mới biết được chính mình lo lắng vô ích, hoá ra “Đệ Tam Biển Thước “là cách nói như vậy. Thấy Kiều Văn Đức đem bức tự tặng cho Tăng Nghị, y liền nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi văn phòng trung ương đưa tới một văn kiện khẩn cấp, còn muốn Kiều lão xem qua!
Kiều Văn Đức nói:
- Quần Sinh đâu, bảo nó tới đây tiếp đãi hai vị này.
Nói xong, Kiều Văn Đức liền cất bước đi lên lầu.
Tăng Nghị và Cố Ích Sinh tuyệt nhiên thấy không nên ở lại nữa. Hai người nhìn nhau cười, liền đi ra ngoài, Tăng Nghị thuận tay mang tập công văn của Cố Ích Sinh, nói:
- Cố lão tôi đi đây! Hôm nay khiến ngài chê cười rồi!
Cố Ích Sinh cũng lớn tuổi rồi, cũng không có khả năng cùng một hậu bối tuổi còn trẻ như Tăng Nghị tranh cái danh “ Đệ Tam Biển Thước “. Huống chi những người y thuật vượt trội hơn Cố Ích Sinh, ở thủ đô có cả tá, ông cười nói:
- Đây là sự khích lệ của Kiều lão, sau này cậu cần phải càng thêm cố gắng mới được!
Tăng Nghị gật đầu đáp lời:
- Có chỗ nào làm chưa được, phiền Cố lão chỉ bảo thêm!
Cố Ích Sinh đối với Tăng Nghị ấn tượng cũng không tệ lắm, liền nói:
- Y thuật của cậu rất tốt, chỉ là về sau khi kê đơn nên cẩn thận hơn một chút!
- Được, vãn bối xin ghi nhớ trong lòng!
Tăng Nghị đáp lời, hắn hiểu được ý tứ của Cố Ích Sinh là muốn cho chính mình về sau có thể phân chia đối tượng trị liệu. Đối với Kiều lão người như thế, nên dùng lượng thuốc ít hơn.
Mạnh Quần Sinh lúc này từ bên ngoài đi vào đến, nói:
- Vất vả hai vị thầy thuốc, để tôi tiễn các vị!
Lên xe của Mạnh Quần Sinh, Tăng Nghị liền đem cái hòm thuốc của chính mình đặt bên người, vừa vặn ở giữa hắn và Cố Ích Sinh.
Cố Ích Sinh nhìn chằm chằm cái hòm thuốc của Tăng Nghị nói:
- Thầy thuốc Tăng, hòm thuốc của cậu có nguồn gốc nào đặc biệt không?
- - Cố lão gọi tôi là Tiểu Tăng thì được rồi!
Tăng Nghị liền đem hòm thuốc đưa tới trước mặt Cố Ích Sinh nói:
- Đây là hòm thuốc gia truyền, tôi cũng không biết nó có lai lịch gì không. Cố lão kiến thức sâu rộng, mời xem thử!
- Để tôi xem!
Cố Ích Sinh cười, đón lấy chiếc hòm. Ông ta cũng không có nhìn ra lai lịch gì, chỉ có điều cảm thấy chiếc hòm này không tầm thường, nên xem kĩ lại một chút.
Mở hòm ra, Cố Ích Sinh nhìn nhìn những nhãn hiệu trên của các lọ thuốc của Tăng Nghị, liền nói:
- Xem ra chiếc hòm là vật tùy thân mang theo, dược phẩm và thiết bị thường dùng đều ở trong này!
Cười nhẹ, Cố Ích Sinh đem thùng xoay ngược lại, chuẩn bị nhìn mặt sau, kết quả liền thấy được mặt trái hình vẽ, lúc ấy liền ngưng lại:
- Hình vẽ này rất nhìn quen mắt, tôi có ấn tượng!
- -Trên đời này các đóa hoa hầu như không có khác nhau là mấy!
Tăng Nghị cười cười.
Cố Ích Sinh lắc lắc đầu:
- Đây là hình dạng hoa mai, hoa mai chỉ có năm cánh, hình này lại có sáu, tôi nhất định là gặp qua. Nó khiến tôi suy nghĩ là ở nơi nào gặp qua.
Tăng Nghị lúc ấy còn có chút kinh ngạc. Trong bản chép tay của ông ghi lại có Kiều Văn Đức, nhưng Kiều Văn Đức lại không nhận ra, nhưng Cổ Ích Sinh chưa được nhìn qua hình vẽ này, lại nhận thức được chúng?
Cố Ích Sinh ngồi ở một chỗ, cẩn thận suy nghĩ một lát, cuối cùng nói:
- Lớn tuổi rồi có chút nhớ không rõ, hình như là thấy qua ở chỗ vị danh thủ quốc gia nào đó, nhưng nhớ không rõ lắm!
Tăng Nghị có chút thất vọng, tuy nhiên cũng coi như có được một chút manh mối, chỉ có điều không đủ xác định thôi.
Cố Ích Sinh ngẫm nghĩ một chút, liền nói:
- Nếu cậu có cơ hội gặp lại được Chủ nhiệm Lý Chiêu Hùng, có thể hỏi ông ta. Ông ta có tiếng là thứ đã gặp qua là không quên được. Bởi vì phải liên hệ qua công việc, tất cả các bác sĩ chăm sóc y tế, ông ta đều biết. Nếu ông ta đã từng gặp qua, nhất định nhớ rõ!