Tăng Nghị vừa thấy trong lòng vui lên. Thật không nghĩ tới một nơi vắng vẻ như Viện Trung y đây mà cũng có cò bệnh viện. Xem ra Hoa lão danh tiếng bó xương thật lớn. Hắn gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Quả nhiên, người nọ lên tiếng:
- Chú em, cậu quả nhiên rất may mắn. Tôi nơi này có số của Hoa lão. Thời gian cũng tốt, vào cuối tuần. Năm trăm đồng, có muốn hay không?
Tăng Nghị nhìn xung quanh, thầm nghĩ tay cò bệnh viện này lá gan cũng lớn. Trong đại sảnh tổng cộng không có bao nhiêu người, rất yên ắng. Cho dù là giọng nói rất nhỏ, nhưng những nhân viên công tác ngồi bên trong cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nhưng người này hoàn toàn chẳng chút e dè. Phải biết rằng, ở những bệnh viện khác, cò bệnh viện tuyệt đối là đối tượng phải nghiêm trị. Tuy rằng cũng có vài người, nhưng tuyệt nhiên không dám kiêu ngạo như vậy.
- Cuối tuần sau thì xa quá. Anh có số của ngày hôm nay không?
Tăng Nghị hỏi.
Người nọ liền mỉm cười:
- Chú em, cậu là lần đầu tiên đến bốc số của Hoa lão?
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Làm sao mà anh biết?
- Nghe những lời của cậu thì tôi biết ngay.
Người nọ thắt lưng thẳng lên, ra vẻ hiểu biết nói:
- Cậu có biết số của Hoa lão khó bốc đến cỡ nào không? Số của ngày hôm nay cậu có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ. Khẳng định là không có đâu, phải đặt trước cả tháng đấy. Cậu may mắn nên mới gặp được tôi, cuối tuần sau. Hôm nay cậu có đi cũng công cốc thôi, biết không?
Tăng Nghị trong lòng cảm thấy hứng thú, cười hỏi:
- Vậy số của ngày hôm nay đi đâu rồi?
- Đi đâu?
Người kia cười:
- Đương nhiên là một tháng trước đã được bán ra ngoài. Tôi đã nói rất rõ ràng, cậu đừng nghĩ đến việc có số của ngày hôm nay. Cậu có biết vì sao không?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Vì sao?
- Bởi vì Hoa lão tọa chẩn chỉ có năm mươi số thôi. Sau đó tan tầm về nhà.
Người nọ nói.
Tăng Nghị nhìn thời gian. Viện Trung y là tám giờ rưỡi bắt đầu làm. Hiện tại mới hơn mười một giờ. Hoa lão tọa chẩn chỉ mới hơn ba giờ, như thế nào mà xong đến năm mươi số mà tan tầm chứ?
- Đừng nhìn nữa, tôi không gạt cậu đâu.
Người nọ chỉ vào y tá nhận số trong đại sảnh nói:
- Không tin thì cậu cứ hỏi cô y tá đó đi.
Tăng Nghị còn chưa mở miệng thì người y tá ngồi đan áo lông, cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Mới vừa đi, ba phút trước.
- Thế nào, tôi có lừa cậu không?
Người nọ lấy ra cái phiếu khám bệnh:
- Số của cuối tuần sau tuyệt đối là thật, có muốn hay không? Tôi đã nói qua với cậu, bỏ qua rồi thì cũng không có số khác nữa đâu. Số Hoa lão rất khó bốc. Nói không chừng, một hồi có người khác đến thì số này cũng không còn đâu.
Tăng Nghị tâm tư cũng không đặt ở cái số. Hắn đang cân nhắc, Hoa lão như thế nào chỉ trong một thời gian ngắn chẩn bệnh hết năm mươi số. Đối với bó xương, người nhanh nhẹn, mạnh mẽ cũng không có khả năng nhanh như vậy.
- Rốt cuộc có muốn hay không?
Người nọ thúc giục.
Tăng Nghị lắc đầu, nói:
- Tôi không lấy, tôi lên lầu xem trước.
Người nọ thu lại cái số, nói:
- Cậu không tin thì thôi, cứ đi đi. Tôi ở nơi này chỉ nói một câu, chưa đầy hai phút, cậu phải chạy đến tìm tôi đấy.
Tăng Nghị cũng không để ý đến người nọ, cất bước lên lầu. Sau đó tìm được cửa phòng tọa chẩn của Hoa lão theo như bản giới thiệu dưới lầu. Cánh cửa được mở, Tăng Nghị nhìn thoáng qua, vừa vặn có một người thanh niên cầm bệnh án, đang muốn khóa cửa lại.
- Thật ngại quá, bác sĩ, cho tôi hỏi một chút.
- Tìm Hoa lão à? Tan tầm rồi.
Người thanh niên kia không đợi Tăng Nghị nói xong, liền bóp ổ khóa lại, rồi mang theo bệnh án xuống lầu, cũng không thèm quay đầu lại.
Tăng Nghị cảm thấy khó hiểu. Sao lại thế này? Hoa lão thật là tan tầm rồi sao?
Hắn bước xuống lầu, người bán số vừa rồi cười nói:
- Thế nào, cũng phải tìm tôi thôi. Tôi không có nói dối mà, có muốn hay không?
Người nọ lại xuất ra cái số khám bệnh cho cuối tuần sau.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Bệnh của người thân tôi không dậy nổi, phải khám ngày hôm nay. Anh có biện pháp nào không?
Người nọ thu lại cái số nói:
- Khụ, sao cậu không nói sớm.
Nói xong, y liền hướng chỗ góc đại sảnh, ra hiệu Tăng Nghị bước qua đó nói chuyện.
Tăng Nghị liền đi theo:
- Anh có biện pháp gì sao?
- Tôi chỉ cho cậu một cách.
Người nọ kéo Tăng Nghị lại, đè thấp thanh âm, dùng giọng nói cực kỳ thần bí nói:
- Lát nữa, cậu ra khỏi tòa nhà đi về phía trái. Dựa vào tường có một con đường, cứ đi thẳng tới. Khi tới cuối thì quẹo trái, nhìn thấy có một căn lầu hai tầng.
- Anh nói chỉ giao số chứ đâu có nói là phải đi đâu?
Tăng Nghị thăm dò.
- Không lừa được cậu.
Người nọ nhìn Tăng Nghị:
- Cậu thấy những gì tôi vừa nói có câu nào giả không?
- Không có!
Tăng Nghị cười:
- Tuy nhiên, tôi cảm thấy khó hiểu quá.
Người nọ lên tiếng:
- Hoa lão hôm nay khẳng định là không được rồi. Nhưng con trai Hoa lão, tay nghề cũng rất lợi hại, có muốn thử không?
Tăng Nghị bừng tỉnh. Hóa ra con trai Hoa lão ở đằng sau tòa nhà mở một phòng khám.
Thần bí như vậy, sợ là người bệnh đều là người sống. Điều này cũng không kỳ quái. Có chỗ dựa vững chắc, lợi dụng danh tiếng bó xương của Hoa lão liền mở thêm một cái phòng mạch. Người đến Viện Trung y không bốc được số của Hoa lão, thì một cũng không rơi rụng, tất cả đều lọt vào phòng mạch của con trai Hoa lão. Nói không chừng còn không phải nộp thuế. Người của Cục Y tế tuyệt đối sẽ không tới bệnh viện điều tra phòng khám dỏm.
Tăng Nghị đối với phòng khám con trai Hoa lão cũng chẳng có gì hứng thú. Tuy nhiên, hắn đột nhiên nhớ tới cuộc họp Ban trị sự lần trước, Chánh văn phòng Uông đã cực lực đề cử mình nhất định phải tới chỗ Hoa lão mở mang tầm mắt một chút. Khó trách chính là chỉ phòng khám bệnh của con trai Hoa lão.
Thắt lưng của Vệ Tử Cương cũng chính là con trai Hoa lão chữa nhưng không khỏi. Tăng Nghị liền quyết định đi xem thử có gì ngạc nhiên hay không.
- Cám ơn đã chỉ điểm. Hoa lão kỹ thuật tốt như vậy, tôi nghĩ trình độ của con trai Hoa lão khẳng định cũng không kém.
Tăng Nghị cười, rồi tạm biệt tay cò mồi bệnh viện kia, đến trước mặt đám người Tô Kiện Thuần nói:
- Tôi đi ra đằng sau xem thử. Các người ở chỗ này chờ lão Ngũ. Anh ấy nếu tới rồi thì gọi điện thoại cho tôi.
- Tôi đi theo anh!
Diệp Thanh Hạm lên tiếng. Cô lo lắng Tăng Nghị gặp nguy hiểm. Dù sao vết thương trên người cũng chưa khỏi.
Diệp Thanh Hạm lo lắng, Thôi Ân Hi tất nhiên cũng vậy:
- Tôi cũng đi.
Tô Kiện Thuần hôm nay tới để làm gì, trong lòng rất rõ ràng:
- Cùng đi đi. Lão Ngũ khi đến sẽ gọi điện thoại.
Tăng Nghị cũng không có biện pháp, đành phải để mọi người đi cùng. Rời khỏi cửa Viện Trung y, Tăng Nghị liền gọi điện thoại cho Tăng Nghị:
- Hoa lão, tôi là Tăng Nghị.
Hoa lão nhận được điện thoại của Tăng Nghị, cảm thấy bất ngờ, nói:
- Hóa ra là quản lý Tiểu Tăng, có việc gì sao?
- Một người bạn thắt lưng bị thương, muốn tìm Hoa lão chữa giúp. Tôi hiện tại đang ở Viện Trung y nhưng Hoa lão đã tan tầm rồi.
Tăng Nghị cười.
Hoa lão càng bất ngờ hơn:
- Quản lý Tiểu Tăng cứ biết nói đùa. Trình độ bó xương của cậu cũng không thua gì tôi mà.
- Cũng không giấu diếm, gần đây xảy ra việc nên bị thương.
Tăng Nghị giải thích một câu.
Hoa lão vừa nghe, cũng không tiện từ chối, nói:
- Nếu quản lý Tiểu Tăng tin tưởng thì tôi đây xin thử một chút. Các người ở bệnh viện chờ tôi mười phút, tôi sẽ tới đó.
- Hoa lão ra tay, khẳng định là tay đến bệnh trừ. Chúng tôi ở bệnh viện chờ ngài.
Tăng Nghị cười, nói vài câu cảm ơn.
Cúp điện thoại, Diệp Thanh Hạm chỉ vào căn nhà lầu đằng trước nói:
- Vừa rồi người nọ nói căn lầu hai tầng, có phải là căn này hay không nhỉ?
Đường khẳng định là không sai, trước mắt cũng chỉ có một căn lầu hai tầng. Nhưng ngay ngoài sân lại treo một tấm bảng “Nhà trẻ Tiểu Bách Hoa”.
Tăng Nghị đang nghĩ cũng không biết có đúng không thì Tô Kiện Thuần bước lên phía trước, khẳng định nói:
- Chính là nơi này.
Tăng Nghị bước vào trong, vô cùng giật mình kinh ngạc. Người đông nghìn nghịt, ước chừng phải trên một trăm người.
Đó không phải là những người phụ huynh tới nhà trẻ đón con, vừa nhìn đã biết ngay đó là người bệnh tới nắn xương. Bởi vì trong tay mỗi người đều đang cầm một túi đựng phim X-quang. Trên mỗi túi đều viết tên bệnh viện đã chụp X-quang cho họ. Bệnh nhân đến từ khắp mọi nơi. Từ các bệnh viện tỉnh, thành phố ở gần đến các bệnh viện phụ cận như thành phố Bạch Dương và xa một chút nữa thì có bệnh viện của các huyện, thị của tỉnh Giang Nam, thậm chí còn có rất nhiều bệnh nhân đến từ các tỉnh ngoài.
Tăng Nghị nhìn lướt qua một lượt thấy còn có người mang theo chiếc túi của bệnh viện thủ đô, thầm nghĩ mình thật sự đã đánh giá thấp danh tiếng của Hoa lão. Các bệnh nhân ở đó căn bản là trời nam biển bắc, nơi nào cũng có, quả thực Hoa lão rất xứng đáng với danh xưng đệ nhất bó xương Nam Giang.
- Bệnh nhân rất đông, hãy đứng ở ngoài xem, không nên vào trong!
Diệp Thanh Hạm nhỏ nhẹ nhắc nhở.
Tăng Nghị gật đầu nhưng vẫn cố bước mấy bước vào bên trong xem. Ba người phía sau đành phải bước lên cùng, kẹp hắn ở giữa, sợ bị người bệnh đụng phải.
Vừa mới tiến lên liền có người bước tới thấp giọng hỏi hắn:
- Tìm bác sĩ Hoa khám bệnh phải không?
Tăng Nghị nhìn lướt qua, thầm nghĩ “người này làm gì ở đây” nhưng rồi hắn cũng chỉ gật đầu mà không nói câu nào.
Người nọ liền tiến tới.
- Xin hỏi mấy vị ai là người khám bệnh? Mỗi người ba trăm đồng, nộp tiền trước.
Diệp Thanh Hạm tặc lưỡi nói:
- Sao đắt thế?
- Tấm biển Hoa Thị nắn xương chính là đắt như vậy. Tất cả mọi người giống nhau, mỗi người ba trăm đồng!
Người nọ đưa tay ra và giục:
- Rốt cuộc mấy người khám? Mau nộp tiền, nộp tiền rồi mới được khám, không nộp tiền đứng ở trong đó cũng phải nộp một trăm.
Tăng Nghị cười, chẳng trách Hoa Lão có chiếc Mercedes loại mới nhất, tiêu chí thu phí đúng là không thấp chút nào, so với Hoàng lão lại còn đắt hơn! Phòng khám của Hoàng lão ở tỉnh Đông Giang, phí khám bệnh là hai trăm đồng.
Đã dám lấy giá cao như vậy thì chắc hẳn con trai của Hoa Lão cũng có chút tay nghề, Tăng Nghị lưỡng lự một chút liền tiến vào xem.