- Chuyện này anh nhất định phải cho Tỉnh ủy một lời giải thích một cách hợp lý!
Phương Nam Quốc không để cho Liêu Thiên Hoa nói hơn nữa liền gác máy điện thoại.
Liêu Thiên Hoa ở tại chỗ đứng một lúc lâu, rất khó khăn mới hồi phục lại tinh thần. Không được, mình tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, phải hành động thực tế lấy lại tín nhiệm của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Để điện thoại xuống, vẻ mặt Liêu Liên Hoa liền nghiêm trọng hơn, nói với Lý Kiến Tân:
- Đồng chí Trưởng ban thư kí, lập tức thông báo Chủ tịch thành phố Triệu, còn có Cục trưởng Trần Chí Quân, bảo bọn họ lập tức lại đây một chuyến, tỉnh ủy mới có chỉ thị quan trọng.
Lý Kiến Tân không dám chậm trễ chút nào liền đi ra ngoài an bài. Đây không phải là chỉ thị quan trọng mà rõ ràng là thành phố Bạch Dương đã bày ra cái sọt lớn.
Y còn chưa đi ra ngoài, thư kí của Liêu Thiên Hoa gõ cửa vào xin chỉ thị, nói:
- Bí thư Liêu, Cục trưởng Trần tới nói là có chuyện khẩn cấp nhất định phải tự mình báo cáo.
- Cho anh ta vào!
Liêu Thiên Hoa đi ra bàn làm việc, Trần Chí Quân hoảng hốt như vậy tìm tới, xem ra là có việc hệ trọng thật rồi!
Trong mắt thư kí có một chút kì quái, lòng thầm nghĩ Bí thư Liêu đây là làm sao vậy? Bình thường chỉ cần có đồng chí lại đây báo cáo công tác, Bí thư Liêu nhất định sẽ lịch sự nói một câu mời đồng chí nào đó vào nói chuyện. Hôm nay rất khác thường.
Trần Chí Quân bước nhanh đi đến. Cũng không biết là bởi vì trên đường đi vội hay là trong lòng lo lắng, khi đi vào trên trán toát mồ hôi, giơ tay cúi chào, nói:
- Bí thư Liêu
Liêu Thiên Hoa không có thời gian rảnh để thảo luận, mà đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Đồng chí Chí Quân cái không quan trọng thì không cần nói, chọn trọng điểm nói đi.
Trần Chí Quân vừa nghe, chỉ biết Liêu Thiên Hoa có thể là đã thu thập được một ít thông tin, lập tức báo cáo, nói:
-Tối hôm qua, đồng chí Tăng Nghị của khu công nghệ cao ở công viên Giang Tân Vinh Thành bị một đám côn đồ đánh úp bất ngờ, bản thân bị trọng thương. Căn cứ vào điều tra của cảnh sát Vinh Thành thì kẻ tập kích chịu sự sai khiến của một người ở thôn Đông Hồ khu công nghệ cao tên là Hồ Tam Gia. Tháng trước Hồ Tam Gia bởi vì chuyện giải phóng mặt bằng, đã dọa nạt, chiếm đoạt tài sản của tập đoàn Chiêu Dương nên bị Ban quản lý khu công nghệ cao ra lệnh cưỡng chế phá dỡ.
Liêu Thiên Hoa còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng bên cạnh Lý Kiến Tân thiếu chút nữa là cái chân mềm nhũn. Má ơi! Khó trách ông chủ Phương dùng từ nghiêm trọng như vậy, nói thành phố Bạch Dương là chỗ cán bộ Đảng viên mất mạng.
Bốp! Liêu Thiên Hoa đập xuống bàn, bút đặt trên bàn kí tên cũng đều bị bay ra ngoài, ngay lúc đó tức giận đến nỗi sắc mặt cũng đen lại.
- Kiêu ngạo, ngông cuồng, coi trời bằng vung!
Ngày hôm qua tiến vào thôn Đông Hồ hành động là thuộc nhóm đầu trọc của Thang Vệ Quốc. Từ trước đến nay tuyệt nhiên không cần chào hỏi chính quyền địa phương. Nguyên do Trần Chí Quân cũng là ở sau khi nhận được điện thoại của Đỗ Nhược mới biết đã xảy ra sự tình này. Ngang nhiên trả đũa nhân viên nhà nước. sự việc này tất cả đều ở tỉnh Giang Nam, thậm chí cả nước cũng găp không nhiều, nhưng lại phát sinh ở thành phố Bạch Dương do mình cai quản, Trần Chí Quân làm sao mà không rõ ràng tính chất nghiêm trọng của sự việc này.
- Đây là thách thức chính phủ nhân dân của chúng ta!
Liêu Thiên Hoa không thể át nổi cơn giận:
- Đối với phần tử loại này, cơ quan nhất định phải ra cho kịp thiết quyền để trừng trị triệt để.
- Vâng!
Trần Chí Quân đứng nghiêm.
Liêu Thiên Hoa một tay chống nạnh, chỉ vào Trần Chí Quân, nói:
- Không riêng gì vụ án đặc biệt lần này, toàn bộ thành phố Bạch Dương anh đều phải chải vuốt một lần cho tôi. Những kẻ xấu làm nguy hại đến tính mạng cán bộ chúng ta, phải bắt ngay, tuyệt đối không giữ lại làm gì một tai họa ngầm, phải nhổ tận gốc cái xấu trên đất Bạch Dương.
- Vâng!
Trần Chí Quân toát mồ hôi, ông ta chưa từng gặp thời điểm Liêu Thiên Hoa tức giận như này:
- Cơ quan chúng ta kiên quyết chấp hành chỉ thị của Thành ủy, cam đoan…
-Tôi không nghe cam đoan
Liêu Thiên Hoa vung tay,nói:
- Bí thư Tỉnh ủy Phương bảo tôi nếu làm không tốt chuyện này thì nên chủ động từ chức Bí thư Thành ủy. Bây giờ tôi đem những lời này tặng cho anh. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi là người thứ nhất miễn chức anh.
Trần Chí Quân trong lòng thấy rùng mình, rốt cuộc thì đã biết vì sao Liễu Thiên Hoa nổi trận lôi đình rồi! Ông chủ Phương bảo Liêu Thiên Hoa chủ động từ chức, Bí thư Liêu sao có thể để những thứ đó hại chính bản thân mình được, đánh mất chức quan. Ông ta chính là bị mất chức, cũng khẳng định trước tiên sẽ phải đem những người gây rắc rối cho mình ra trừng trị.
Nghĩ đến đây. Trần Chí Quân chỉ biết Liêu Thiên Hoa lần này không phải nói đùa, là tức giận thật sự. Nếu chính mình không làm ra được kết quả gì thì đến lúc đó nợ cũ nợ mới tính sổ luôn một lần.
- Xin Bí tuh7 Liêu yên tâm, xin lãnh đạo Thành ủy yên tâm, cơ quan chúng tôi nhất định sẽ khiến cho những kẻ xấu kia dám cả gan khiêu khích chính quyền nhân dân biết đến sức mạnh và quyết tâm của cơ quan nhân dân chúng ta.
Liêu Thiên Hoa nói xong mới nhớ tới một sự việc quan trọng hơn:
- Tình hình đồng chí Tăng Nghị bây giờ như thế nào?
Trần Chí Quân nói:
- Vẫn không rõ lắm, chỉ biết là đã được đưa tới bệnh viện nhân dân tỉnh.
Liêu Thiên Hoa ngồi không yên, nói với Lý Kiến Tân:
- Đồng chí Trưởng ban thư kí, anh hãy lập tức sắp xếp. Đồng chí Tăng Nghị là vì thành phố Bạch Dương chúng ta mà bị thương, tôi muốn đích thân đến bệnh viện thăm hỏi.
Lý Kiến Tân lập tức nghi chép lại sự việc trên, nói:
- Còn cần phải thông báo với vị lãnh đạo nào nữa không?
- Thông báo một chút cho Chủ tịch thành phố Triệu biết.
Nói xong câu này Liêu Thiên Hoa suy nghĩ một lát rồi nói:
- Không cần phải chuẩn bị cái gì cả, bây giờ chúng ta xuất phất luôn.
Lý Kiến Tân cất quyển số ghi chép rồi nói:
-Vậy tôi lập tức đi chuẩn bị xe.
Nói xong, vội đi nhanh ra khỏi phòng làm việc của Liêu Thiên Hoa
Liêu Thiên Hoa không trì hoãn nhiều, cầm lấy hộp thuốc trên bàn rồi cất bước xuống lầu. Trần Chí Quân liền theo sát sau đó.
Lúc xuống lầu, Liễu Thiên Hoa tỏ ra có chút lo lắng. Ông ta vốn dĩ là muốn trước tiên biết rõ thương tích của Tăng Nghị, đến đó thì cũng có cái nói. Suy nghĩ như vậy liền quyết định lập tức đi ngay. Tăng Nghị là tâm phúc của Bí thư Phương. Chuyện này xảy ra khiến cho ông chủ Phương rất không hài lòng. Nếu chính mình còn không đến bệnh viện thăm hỏi trước, chứng tỏ thái độ lập trường, thì không cần đợi ông chủ động từ chức, ở trên sẽ mời ông từ chức ngay.
Liêu Thiên Hoa cho rằng mình không phải là lo lắng suông. Ông chủ Phương cực kì nghiêm khắc trong việc lựa chon từ ngữ. Bí thư Phương tuyệt không chỉ nói suông như vậy.
Đi xuống lầu, xe số một thành phố Bạch Dương sớm đã đỗ ở chỗ đó, liền đụng phải Hồ Khải Văn đến báo cáo công tác.
Hồ Văn khải đi vài bước xông về phái trước mở cửa xe cho Liêu Thiên Hoa, cười nói:
- Bí thư Liêu, tôi đang muốn báo cáo với ngài về phát triển mới nhất của dự án hồ Tinh Tinh đây. Vậy lúc khác tôi lại đến.
Liêu Thiên Hoa đều không để ý, liền lên xe của mình. Ông ta hiện tại làm gì có thời gian rảnh rỗi mà nghe việc này. Nếu sự việc của Tăng Nghị xử lý không tốt, cho dù dự án hồ Tinh Tinh thành công thì cũng đều không liên quan gì với mình.
Hồ Khai Văn ngây người ra một lúc. Sao lại thế này? Bí thư Liêu là đang tức giận với ai đây chứ? Bình thường đối với dự án hồ Tinh Tinh Liêu vốn rất quan tâm mà?
Trong khi đang ngây người ra, Trần Chí Công liền khép cửa xe Liêu Thiên Hoa lại, sau đó chuẩn bị lên xe cảnh sát, đi phía trước tự mình dẫn đường.
- Đồng chí Trần Chí Quân, anh dừng lại một chút!
Liêu Thiên Hoa nói thêm một câu.
Trần Chí Quân liền đứng lại, ông ta hiểu ý của Liêu Thiên Hoa. Đây là phải tự mình lập tức triển khai hành động, ở trong phạm vi toàn bộ sắp xếp một lần nghiêm trị.
Nhìn thấy xe của Liêu Thiên Hoa hối hả ra khỏi tòa nhà Thành ủy. Hồ Khai Văn liền hỏi:
- Cục trưởng Trần, cấp dưới ai lại làm cho Bí thư Liêu tức giận vậy?
Trần Chí Quân thờ ơ, nhìn thoáng qua Hồ Khai Văn, nói:
- Còn có thể có ai? Phó chủ tịch thành phố Hồ, lần này tôi cũng không thể giúp anh rồi!
Nói xong, Trần Chí Quân cũng không để ý Hồ Khai Văn, đội mũ cảnh sát lại rồi rời đi rất nhanh.
Lời nói của Trần Chí Quân khiến cho Hồ Khai Văn bất ổn, thầm nghĩ tôi có cái gì mà phải cần anh giúp. Lần trước bảo anh thả cháu tôi ta, anh một chút cũng không thoải mái, ra sức khước từ, giam cháu tôi hai tháng mới thả, hại tôi mất mặt trước mặt ban lãnh đạo
Ông đây về sau có việc gì cũng sẽ không tìm ông giúp đỡ! Hồ Khai Văn quay đầu đi về, đi hai bước lại cảm thấy không đúng. Trần Chí Quân kia nói rõ ràng, chỉ có điều chẳng lẽ lần này người làm Bí thư Liêu tức giận có quan hệ với mình?
Nghĩ như vậy! Hồ Khai Văn có chút không yên tâm.
Đang cân nhắc đây, Lý Kiến Tân sắc mặt vội vội vàng vàng đi ra. Y dựa theo chỉ thị của Thiên Hoa, thông báo cho các lãnh đạo khác ở thành phố, rồi đuổi theo xe của Liêu Thiên Ho.
Hồ Khai Văn vội vàng tiến lên trước nói:
- Trưởng ban thư ký Lý, tôi vừa mới nhìn thấy xe của Bí thư Liêu đi rất nhanh ra khỏi tòa nhà Thành ủy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Lý Kiến Tân nhìn thấy là Hồ Khai Văn liền nói:
- Lên xe đi! Anh là lãnh đạo trực tiếp của đồng chí Tăng Nghị, theo tôi cùng đến bệnh viện thăm cậu ấy!
Hồ Khai Văn giật mình, nói:
- Đồng chí Tăng Nghị, hôm qua tôi còn nhìn thấy anh ta mà?
- Vì hạng mục của tập đoàn Chiêu Dương, khu công nghệ cao đã tiến hành cưỡng chế phá dỡ trại nuôi heo của người dân. Người đó đã ôm mối hận trong lòng, tối hôm qua cầm vũ khí tập kích, đánh úp đồng chí Tăng Nghị.
Lý Kiến Tân cũng không muốn giải thích nhiều
-Trước tiên lên xe đi đã.
Hồ Khai Văn ở ngoài vừa mới mở cửa xe, trước mắt tối sầm lại. Nếu không có cửa xe giúp đỡ, y lúc đó đã ngã xuống đất rồi!