Tăng Nghị rời khỏi phố buôn bán thiết bị y tế, bảo lái xe của Hồ Quang Lượng chở mình đến chợ buôn bán dược liệu Đông y Vinh Thành. Hắn còn muốn mua mấy thứ dược liệu, làm thành mấy miếng thuốc dán cho Phương Nam Quốc. Ngoài chuyện này ra, vừa lúc hắn cũng muốn đặt hàng một số dược liệu. Tự mình đến đây kiểm chứng thật giả thì yên tâm hơn một chút.
Buổi chiều, Tăng Nghị mang theo hai túi nhựa đựng dược liệu rời khỏi chợ. Trong túi to chính là dược liệu và nguyên liệu làm cao dược cho Phương Nam Quốc.
Thấy còn thời gian, Tăng Nghị đơn giản chỉ dọc theo con phố tản bộ, xem hai bên có mặt bằng nào cho thuê hay không.
Một chiếc xe cảnh sát chậm rãi đuổi theo đằng sau, vững vàng đậu bên cạnh Tăng Nghị. Trần Long thân hình mập mạp, rất nhanh nhẹn nhảy từ trên xe xuống, cầm lấy cái túi trong tay Tăng Nghị, cười nói:
- Thứ này còn để cho chuyên gia Tăng tự mình cầm sao? Để tôi cho.
- Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Đồn trưởng Trần.
Tăng Nghị cười hỏi:
- Anh đang đi tuần tra sao?
- Không, tôi đến đây để bàn bạc công việc. Khi xong rồi cũng vừa lúc tan tầm.
Đồn trưởng Trần rất nhiệt tình mời Tăng Nghị:
- Chuyên gia Tăng đi đâu để tôi chở cho một đoạn? Chuyện lần trước thật sự là xin lỗi. Tối nay cậu có rảnh không, tôi muốn mời cậu uống rượu để xin lỗi chuyện lần trước.
- Mọi việc đều trôi qua rồi, còn bận tâm đến nó làm gì.
Tăng Nghị khoát tay:
- Đồn trưởng Trần đang có công vụ, xin cứ đi trước. Tôi tùy tiện vừa đi vừa tìm xem có mặt bằng nào thích hợp hay không?
Trần Long vừa nghe thì liền oán giận nói:
- Tìm mặt bằgn thì nói với tôi một tiếng. Cần bao nhiêu, vị trí nào tôi đều có thể tìm giúp. Cứ để cậu tìm thì biết tới khi nào.
Tăng Nghị cười nói:
- Không có việc gì, tôi kỳ thật cũng chỉ là tiện đường, đồng thời cũng muốn quen thuộc đường sá ở Vinh Thành.
- Tôi vừa vặn cũng biết có mấy chỗ không tồi cần cho thuê. Chuyên gia Tăng cứ nói những yêu cầu của mình, tôi ngẫm lại xem có chỗ nào thích hợp hay không.
Tăng Nghị nghe Trần Long nói như vậy, liền trả lời:
- Kỳ thật thì cũng chẳng có yêu cầu gì, chính là muốn mở một phòng khám trung y.
- Như vậy à…
Đồn trưởng Trần suy nghĩ một lát rồi nói:
- Thật ra có một chỗ thích hợp. Cậu chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi thăm.
Nói xong, y lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại:
- Lão Thất, mặt tiền của anh đang cần cho thuê phải không? Đã có ai thuê chưa? Được, để dành cho tôi nhé. Không, bây giờ anh cứ sang bên chỗ cho thuê của mình, lát nữa tôi sẽ đến. Ừ, nhanh lên nhé, đừng dây dưa làm gì.
Cúp điện thoại, Đồn trưởng Trần gương mặt cười tươi như hoa hướng dương:
- Chuyên gia Tăng, chúng ta sang xem mặt bằng cho thuê đi. Bảo đảm cậu sẽ hài lòng.
Tăng Nghị không nghĩ mình chạy gãy chân cũng không tìm được mặt bằng nào thích hợp. Trần Long chỉ gọi một cuộc điện thoại thì đã tìm được ngay. Xem ra, mặc kệ là chuyện gì, đều phải tìm đúng nhân tài.
- Vậy thì phiền Đồn trưởng Trần rồi.
- Có cái gì phiền toái đâu, chỉ là một chút chuyện nhỏ. Hơn nữa, có thể giúp cho cậu được chút nào đó, cũng là vinh hạnh của tôi.
Trần Long bảo Tăng Nghị bước vào trong xe cảnh sát, còn mình thì ôm hai túi đồ to của Tăng Nghị đặt vào vị trí lái phụ. Y nghe nói trong túi to là thuốc đông y thì lại hỏi:
- Đây là thuốc cho lãnh đạo?
Nói xong, lại đánh bạo hỏi thử một câu:
- Là Bí thư Phương?
Tăng Nghị cũng không thừa nhận hay phủ nhận, chỉ mỉm cười.
Trần Long thân mình thẳng lên, cẩn thận cầm hai cái túi, vẻ mặt ngưng trọng, giống như bên trong không phải là thuốc mà là một quốc bảo vô giá.
Mặt bằng mà Trần Long tìm nằm không xa trụ sở làm việc của sở Y tế, chỉ cách hai con phố. Từ vị trí này, Tăng Nghị rất hài lòng. Như vậy có thể chiếu cố được hai bên.
Sau khi đến nơi, một người đàn ông gầy gò khoảng hơn ba mươi tuổi đang đứng trước cửa, cầm trong tay một chiếc quạt giấy đen phe phẩy. Nhìn thấy chiếc xe cảnh sát của Trần Long, người đàn ông gầy gò liền thu hồi cây quạt, vừa thấy mặt đã bắt đầu tố khổ:
- Sếp Trần, anh không phải là hại tôi sao? Tôi hôm nay số rất may mắn, đang ăn bạc thì lại bị anh gọi đến đây. Thật là tiếc quá!
Đồn trưởng Trần sắc mặt vô cảm:
- Có tin tôi đi hốt cái sòng bạc của anh đi không?
- Đừng, tôi không phải đã đến đây rồi sao?
Gã đàn ông gầy gò liền nở nụ cười:
- Trước cứ xem nhà đã.
Nói xong liền cuống quýt lấy ra chìa khóa mở cửa nhà.
Đồn trưởng Trần cũng không nôn nóng đi vào, mà cười ha hả nói với Tăng Nghị ở đằng sau, duỗi tay ra:
- Chuyên gia Tăng, mời vào.
Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đồn trưởng Trần, về sau đừng gọi tôi là chuyên gia Tăng nữa, cứ gọi tôi là Tăng Nghị.
Tuy rằng mỗi người đều xưng hô như vậy, nhưng Tăng Nghị vẫn cảm thấy không quen.
Đồn trưởng Trần vừa nghe thì trên mặt đã lộ ra vẻ sung sướng:
- Vậy thì tôi mạn phép, gọi là chú em Tăng nhé. Nào, chú Tăng, mau đến đây. Chúng ta trước xem nhà, nếu không thích hợp thì tôi sẽ giới thiệu chỗ khác.
Ngôi nhà gồm có một trệt một lầu. Tầng trệt dùng làm cửa hàng, tầng một có thể dùng để ở. Trước kia chỗ này là cửa hàng buôn bán mỹ phẩm. Bởi vì ông chủ kiêu ngạo, nên chuyển cửa hàng đi, thành ra căn nhà bây giờ bỏ trống. Bởi vì nằm ở vị trí rất tốt, nên mấy ngày nay người đến xem rất nhiều. Lão Thất ngại cho thuê với giá thấp nên đến nay vẫn chưa cho ai thuê.
Tăng Nghị nhìn qua một lần, cảm thấy rất ưng ý. Nhất là vừa có thể mở phòng khám, vừa có thể ở. Điều này khá hợp với tâm ý của hắn. Hắn hiện tại đang ở nhà của Thiệu Hải Ba, hoàn cảnh rất tốt, nhưng trong một thời gian dài cũng bất tiện. Nếu có thể thuê được chỗ này thì hai vấn đề kia có thể giải quyết.
- Được, cứ chọn chỗ này.
Tăng Nghị nhìn Trần Long:
- Đồn trưởng Trần giới thiệu chỗ không tồi. Tôi rất hài lòng.
- Nếu không phải chỗ tốt thì làm sao tôi dám giới thiệu cho chú em chứ.
Trần Long cười ha hả, rồi quay đầu nhìn lão Thất:
- Tiền thuê nhà bao nhiêu?
Lão Thất ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Một tháng tám ngàn.
Trần Long ánh mắt lập tức mở lớn:
- Tám ngàn? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi. Đừng tưởng là tôi không biết. Người thuê trước kia mỗi tháng chỉ trả có ba ngàn.
Lão Thất lập tức vẻ mặt cầu xin:
- Đồn trưởng Trần của tôi ơi, kia đều là ba năm trước. Hiện tại tiền thuê nhà gần như là mỗi ngày một tăng. Cái gì cũng tăng hết. Tôi cũng phải ăn cơm mà.
- Tăng nhưng cũng không thể tăng nhiều như vậy. Ba ngàn tám, cứ định như vậy đi.
Lão Thất lúc này như muốn khóc:
- Này, tuyệt đối không thể thấp hơn tám ngàn. Tôi thật sự không có cách nào khác. Hai ngày trước có người trả mười ngàn hai trăm đồng, nhưng tôi còn chưa cho thuê. Đồn trưởng Trần, xin anh thương xót. Nếu không thì anh đến xem chỗ khác.
Trần Long vẻ mặt có chút không chịu đựng được. Y vốn tưởng rằng lão Thất sẽ nể mặt mình. Dù thế nào cũng thấp hơn ba ngàn, không nghĩ tới ngay cả ba ngàn tám cũng không được. Y trong lòng có chút căm tức nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, ôm vai lão Thất:
- Thương lượng lại nha. Chúng ta ra bên ngoài từ từ nói chuyện.
Hai người ra bên ngoài. Tăng Nghị nhìn xuyên qua tấm kính, nhìn thấy Trần Long đứng ở ven đường, vẻ mặt căm tức hét lớn với lão Thất, cuối cùng còn hung hăng gõ vài cái vào đầu y.
Qua vài phút, Trần Long bước vào, cười tủm tỉm:
- Đã thương lượng xong. Ba ngàn tám.
Tăng Nghị có chút bất đắc dĩ nhìn lão Thất ủ rũ tiến vào. Hắn nói:
- Tôi mấy ngày nay cũng kiếm nhiều chỗ rồi. Có một số chỗ nằm vị trí hơi tốt cũng không thấp hơn tám ngàn. Chỗ này tôi rất hài lòng. Vậy thì lấy tám ngàn đi.
Lão Thất lập tức mừng rỡ giống như bắt được vàng. Còn sắc mặt Trần Long thì lại rất khó coi. Ân tình của mình xem như là bỏ sông bỏ biển rồi.
Tăng Nghị đúng là không muốn nợ Trần Long ân tình nào cả. Nếu chỉ hỗ trợ tìm chỗ thuê thì Tăng Nghị đã cảm ơn rồi. Nhưng dựa vào uy quyền của Đồn trưởng để hạ giá cho thuê xuống cho hắn thì hắn không thể nhận.