Thái tử
Charles bước tới gian hàng triển lãm của huyện Nam Vân. Trên đường đi,
chỉ cần ông dừng lại ở chỗ nào thì lập tức sẽ có một trưởng đoàn thương
mại bước ra, giới thiệu những hạng mục và sản phẩm mang đến triển lãm.
Thái tử Charles vẻ mặt mỉm cười, không ngừng gật đầu, thể hiện phong
phạm tao nhã, cao quý của một nhân vật hoàng thất Vương quốc Anh.
Đột ngũ chậm rãi bước sau lưng còn có một đám phóng viên truyền thông.
Nhất cử nhất động của thành viên Hoàng gia Anh đều được giới truyền
thông tranh nhau đưa tin.
Bước đến phía trước gian hàng triển lãm huyện Nam Vân, dân chúng xếp
hàng chào đón thái tử. Thái tử Charles mỉm cười chào hỏi, vẫy tay đáp
lễ.
Niếp Quốc Bình lúc này tiến lên, hạ thấp người nói:
- Thái tử điện hạ, ngài hiện tại nhìn thấy chính là gian hàng triển lãm
của huyện Nam Vân tỉnh Nam Giang. Nơi này chủ yếu trưng bày Tướng Quân
Trà. Tướng Quân Trà sinh trưởng ở độ cao một ngàn ba trăm mét so với mặt nước biển. Cả một vùng núi tràn ngập màu xanh, không hề bị ô nhiễm,
được ánh nắng mặt trời cung cấp dinh dưỡng tạo thành một mùi vị độc đáo, là một loại thực phẩm tốt cho sức khỏe.
Niếp Quốc Bình lưu loát giới thiệu. Đây không phải là do ông ta hiểu
biết về Tướng Quân Trà mà là những lời giới thiệu đó đã được viết sẵn
trong gian hàng triển lãm. Ông ta chỉ là máy móc thôi. Giới thiệu đơn
giản vài câu, ông ta liền khẩn trương chuyển qua cho Khang Đức Lai:
- Vị này là Tổ trưởng tổ thương mại Khang Đức Lai của huyện Nam Vân.
Không phải Niếp Quốc Bình không muốn biểu hiện, mà là ông ta cái gì hiện giờ cũng không rõ ràng, sợ sẽ nhiều lời dẫn đến sai lầm.
Khang Đức Lai hơi kích động. Ông coi như cũng là một lão chính khách
nhưng kiến thức lãnh đạo cơ bản rõ ràng không bằng Niếp Quốc Bình. Nhìn
thấy Thái tử Charches nhìn mình mỉm cười, tim của ông đập liên hồi,
cuống quít vươn tay nói:
- Xin chào Thái tử điện hạ, hoan nghênh ngài đến thăm gian hàng triển lãm huyện Nam Vân chúng tôi.
Thái tử Charches chỉ vươn nhẹ tay, bắt nhanh một chút rồi lập tức thu
hồi. Ông ta mỉm cười nhìn Tướng Quân Trà được triển lãm bên trong gian
hàng hỏi:
- Đây là loại Tướng Quân Trà có ma lực sao?
Khang Đức Lai ánh mắt bắt đầu tìm Yến Dung, nhờ cô đến phiên dịch giùm mình.
Yến Dung lúc này bưng một tách trà vừa mới pha tiến lên, đưa cho Thái tử Charles:
- Đây là Tướng Quân Trà, mời Thái tử điện hạ nếm thử.
Thái tử Charles tiếp nhận, nhẹ nhàng nhấp một chút, trên mặt lộ ra sự khá khoa trương khen:
- Ừ, hương vị của Tướng Quân Trà cực kỳ bay bổng.
Tăng Nghị đứng ở sau lưng nhắc nhở một chút, Khang Đức Lai mới lấy lại tinh thần, khẩn trương mang cái hộp màu đỏ nói:
- Cảm ơn Thái tử Charles đã ca ngợi Tướng Quân Trà của chúng tôi. Huyện
Nam Vân chúng tôi xin tặng cho ngài một món quà nhỏ, xin ngài vui lòng
nhận cho.
Phiên dịch nói hai câu, Thái tử Charles liền cười nói một tiếng cảm ơn, rồi nhận lấy món quà.
Theo sau, Hoàng gia Anh quốc cũng tặng lại một phần quà cho huyện Nam
Vân, là một đơn đặt hàng cho loại Tướng Quân Trà. Hoàng gia Anh quốc sẽ
trong vòng ba năm hàng năm mua một trăm cân Tướng Quân Trà của huyện Nam Vân.
Nhân viên công tác của đại sứ quán bước lên phía trước, dùng máy chụp ảnh chụp lại cảnh trao đổi quà tặng tại hiện trường.
Thái tử Charles rời khỏi, tiếp tục đi thăm những gian hàng khác, Khang
Đức Lai vẫn có chút kích động khó kềm chế. Vài phút vừa rồi đối với ông
mà nói giống như là đang nằm mơ. Nhưng cho dù có nằm mơ, ông ta cũng
không tưởng tượng được chính mình lại được bắt tay với nhân vật hoàng
gia Anh, được Hoàng gia Anh đặt hàng. Chẳng sợ hội chợ thương mại lần
này một gram trà cũng không bán được, chỉ cần có đơn đặt hàng này thôi
thì hành trình đến Anh quốc của mình cũng đã thu hoạch viên mãn rồi.
Một số người đang trao đổi đơn đặt hàng với Yến Dung, vốn thầm nghĩ muốn đưa ra thị trường một ít Tướng Quân Trà trước để thử phản ứng của thị
trường, nhưng nhìn thấy một hàng dài dân chúng đứng xếp hàng, rồi lại
nhìn thấy đơn đặt hàng của Hoàng gia nước Anh, bọn họ không chút do dự,
lập tức quyết định tăng lớn số lượng đặt hàng.
Huyện Nam Vân chuẩn bị hai ngàn kg Tướng Quân Trà chỉ trong hai giờ ngắn ngủi đã tiêu thụ không còn. Nhưng trong trung tâm triển lãm vẫn còn một số lượng người dân Anh quốc đến chậm đang xếp hàng chờ được uống Tướng
Quân Trà miễn phí.
Khang Đức Lai từng chuyến từng chuyến bưng trà phát cho mọi người, một
chút cũng không cảm thấy mệt. Nếu không phải nước nấu không kịp thì có
lẽ ông còn chịu khó pha trà hơn nữa.
Ngày cuối cùng của hội chợ triển lãm là một ngày dành cho huyện Nam Vân. Tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút hôm nay rốt cuộc có thể có bao
nhiêu người đến uống trà.
Cho đến khi triển lãm chấm dứt, hiện trường vẫn còn có không ít dân
chúng vừa mới biết tin tức chạy tới, khiến người ta không khỏi cảm thán
lực ảnh hưởng to lớn của Nữ hoàng nước Anh. Nước Anh và trong nước cũng
chẳng có gi khác biệt, dân chúng vĩnh viễn vẫn thích góp vui vào số
đông.
Trên xe bus, Khang Đức Lai rốt cuộc có thể thẳng thắt lưng của mình, cười ha hả nói với Tăng Nghị:
- Tiểu Tăng, hôm nay có mệt hay không?
Tăng Nghị cười nói:
- Mệt chứ! Ngày hôm nay so với hai tuần trước thì bận hơn rất nhiều, nhưng mệt mà vui.
Khang Đức Lai đối với câu trả lời của Tăng Nghị rất hài lòng, nhưng
người bên trong xe cảm thấy rất khó chịu. Tiểu tử này rõ ràng lời nói có chút khoe khang. Nếu có thể có được trường hợp như ngày hôm nay thì tôi cũng nguyện ý mệt gãy chân.
Khang Đức Lai sau khi ngồi xuống, liền nói với Yến Dung:
- Tiểu Yến, cô hãy thống kê lại số lượng đặt hàng của Nam Vân chúng ta
hôm nay. Khi trở lại khách sạn lập tức báo cáo với trưởng đoàn.
- Tôi hiện tại đang bắt đầu thống kê.
Yến Dung nói.
- Chuyện này nhất định phải nắm chặt. Huyện Nam Vân chúng ta là người cuối cùng báo cáo thành tích, đi sau các huyện khác rồi.
Yến Dung liền thống kê lại những đơn đặt hàng đã được ký kết ngày hôm nay:
- Trưởng ban Khang, hội chợ thương mại lần này, chúng ta tổng cộng thu
được hai mươi mốt triệu bảng Anh. Còn có một số đơn đặt hàng bởi vì
không có đặt tiền cọc nên tôi không thể thống kê bên trong.
Người bên trong xe đều cảm thấy khiếp sợ. Chỉ một ngày nhưng lại kiếm
được hai mươi mốt triệu bảng Anh tiền đặt hàng. Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng, nếu còn tiếp tục thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ Nam Vân sẽ đứng
đầu đoàn thương mại Nam Giang lần này.
Nhưng Khang Đức Lai lại không dự định buông tha:
- Còn về phần đơn đặt hàng của Hoàng gia Anh, cô không tính vào sao?
Danh dự của hoàng gia thì nhất định phải tin tưởng. Cho dù không có đặt
cọc nhưng vẫn có thể tính vào trước được.
Đây không phải là khoe khoang mà là thị uy. Mấy ngày hôm trước, những
người chế nhạo Khang Đức Lai hôm nay mặt ai cũng đen lại, thầm nghĩ
Khang Đức Lai này chẳng giống Ủy viên thường vụ Huyện ủy mà căn bản
giống như một lão nhà giàu mới nổi.
Khang Đức Lai trong lòng thích thú không thể nói nên lời. Mấy ngày hôm
nay ông ta đã bị chế nhạo không ít. Trong mỗi cuộc họp của đoàn đều mệt
chết đi được, khi trở về còn phải ôm một bụng tức giận. Hôm nay rốt cuộc có thể trở mình, ông ta đương nhiên là đem những buồn bực của mình giải phóng ra ngoài.
Khi xe khởi động, Yến Dung nhỏ giọng nói với Tăng Nghị:
- Ngày hôm qua khi anh mua bình trà có phải là biết Thái tử Charles sẽ tới?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Tôi làm sao có thể dự đoán được. Hai bình trà kia vốn nghĩ sẽ tặng cho bác sĩ Barton, cảm ơn ông ấy đã tận lực tuyên truyền cho Tướng Quân
Trà.
Yến Dung ồ lên một tiếng, trong lòng có chút thất vọng. Vốn tưởng rằng
Tăng Nghị sẽ tặng cho một đồng nghiệp nữ, hoặc là người thân, nhưng
không nghĩ tới là tặng cho Barton. Xem ra Tăng Nghị ngày hôm qua tặng
quà cho mình đơn thuẩn cũng chỉ biểu đạt lòng cảm ơn của hắn về việc
mình đảm đương trợ thủ giúp hắn một ngày.
Buổi tối, đoàn thương mại Nam Giang ở khách sạn cử hành một bữa tiệc
long trọng, chúc mừng hội chợ triển lãm lần này Nam Giang đã đạt được
thành tích đáng mừng.
Lý Thuận Long tiến đến bên cạnh bàn, hướng Khang Đức Lai thừa nhận sai lầm:
- Trưởng ban Khang, hôm nay tôi không thể cùng với các đồng chí vất vả
trong ngày cuối cùng, trong lòng tôi cảm thấy rất hổ thẹn.
Ông ta biết được mọi chuyện trong cuộc họp nên hiện tại hối hận không ngừng.
Khang Đức Lai cười tủm tỉm:
- Đồng chí Thuận Long, anh cũng đừng tự trách mình. Sức khỏe là tiền vốn mà. Tuy rằng anh bỏ lỡ lần này, nhưng về sau vẫn còn cơ hội. Chờ cho
anh tĩnh dưỡng thật tốt, đến lúc đó có thể dùng sức khỏe tốt nhất của
mình để đầu nhập vào công việc.
Lý Thuận Long biến sắc. Khang Đức Lai nói như vậy chính là có ý Lý Thuận Long bỏ lỡ ngày hôm nay thì sẽ gạt ông ta ra khỏi thành tích. Chính
mình kiên trì đã mười bốn ngày, nếu bỏ qua công lao lần này thì lần đến
Anh quốc chẳng phải không công sao.
- Về phương diện ý chí thì tôi so với các đồng chí khác đều mạnh hơn. Sau này tôi nhất định sẽ tăng mạnh về phương diện này.
Lý Thuận Long tiếp tục nói, ý đồ lừa dối quá quan.
- Anh có thể nghĩ như vậy, nhưng không nghiêm trọng như anh nói.
Khang Đức Lai liếc nhìn Lý Thuận Long, trong bụng thầm nhủ bố đây là
lãnh đạo tối cao, hôm nay ở trung tâm triển lãm bưng trà rót nước cho
người ta, còn ông thì ở lại khách sạn ngủ. Nói không chừng còn ra ngoài
mua quà cho vợ và con. Lúc này phân chiến tích ông biết sai lầm thì cũng muộn rồi.
Ông ta nói:
- Đối với cán bộ Đảng, chúng ta luôn lấy con người ra làm cơ bản, nhưng
thế nào lại bảo anh có bệnh mà phải ôm công việc. Nếu để cho bạn bè quốc tế biết được, còn không chê cười chúng ta sao? Hành trình đến nước Anh
lần này, ngoại trừ phải làm tốt công tác ngoại giao thì là tổ trưởng tổ
thành viên Nam Vân, tôi còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, là phải đem
mọi người bình an đến nước Anh và khi về cũng phải khỏe mạnh.
- Trưởng ban Khang nói rất đúng. Bình an đến, khỏe mạnh trở về, đây
chính là thu hoạch lớn nhất của chúng ta trong hành trình đến nước Anh
lần này.
Tăng Nghị lên tiếng. Hắn đối với Lý Thuận Long cũng chẳng có hảo cảm gì. Khi làm việc thì chẳng thấy ông, còn khi chia công lao thì ông so với
ai cũng đều tích cực hơn. Hắn cười nói:
- Trưởng phòng Lý, tôi thấy sắc mặt của ngài không được tốt. Nếu không thì ngài trở về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Lý Thuận Long nhìn Tăng Nghị, trong lòng như muốn bốc hỏa. Bố sắc mặt tốt hay không thì công lao đều bị cậu cướp hết.
- Không có việc gì, không có việc gì, tôi có thể kiên trì mà.
Khang Đức Lai liền nghiêm mặt giáo huấn:
- Đồng chí Thuận Long, bệnh thì không nên cố gắng chống đỡ. Người khác
lời nói thì có thể không nghe, nhưng lời nói của Tiểu Tăng thì không thể không nghe. Y thuật của cậu ấy cao minh, cậu ấy bảo ông về nghỉ ngơi
cũng chỉ là muốn tốt cho ông.
Lý Thuận Long
thiếu chút nữa là vọt miệng mắng Khang Đức Lai. Khang Đức Lai, ông là
lão khốn kiếp. Ông làm cái gì cũng đừng nên quá tuyệt tình như vậy. Công lao không tính cho tôi thì không nói, hiện tại tiệc mừng công cũng
không cho tôi tham dự. Quả thực là khinh người quá đáng.
Thấy Lý Thuận Long không nhúc nhích, Yến Dung lại bồi thêm một câu:
- Trưởng phòng Lý bị bệnh, để cho ngài ấy đi về một mình là không được. Hay để tôi đưa ngài về?
Lý Thuận Long kêu lên một tiếng trầm đục, quay đầu bước đi. Bố có bị
bệnh thì cũng chẳng phải bệnh nan y. Có vài bước thì vẫn còn bước nổi.
Hiện tại, ngay cả một phiên dịch nho nhỏ như Yến Dung cũng không đem
mình để vào mắt. Lý Thuận Long quả thật không còn thể diện đứng ở chỗ
này.
Sau vài phút, cửa phòng tiệc được đẩy ra. Niếp Quốc Bình cùng với Thứ
trưởng bộ Thương mại Quách Xuân Giang cùng với đại sứ Lương Trung Quốc
bước tới.
- Các đồng chí, đại sứ Lương và Thứ trưởng Quách rất quan tâm đến Nam
Giang chúng ta. Dù bận trăm công ngàn việc nhưng bọn họ vẫn dành thời
gian đến tham dự bữa tiệc rượu mừng công của tỉnh Nam Giang chúng ta.
Hiện tại xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Đại sứ Lương và Thứ trưởng Quách đã đến tham dự.
Niếp Quốc Bình vừa dứt lời thì trong khán phòng vang lên tiếng vỗ tay
nhiệt liệt. Phó chủ tịch tỉnh bảo anh vỗ tay, ai dám không ra sức chứ.
Lần này có nhiều đoàn thương mại, nhưng Đại sứ Lương và Thứ trưởng Quách không đến tham dự mà lại cố tình đến Nam Giang, đây chính là nể mặt.
Những người có mặt tại khán phòng đều cảm thấy trên mặt mình có quang.
Lương Trung Quốc và Quách Xuân Giang bước đến bàn rượu cao nhất, phát
biểu ngắn gọn, đơn giản là yêu cầu Nam Giang không ngừng cố gắng, lợi
dụng ngọn gió đông của thành công hội chợ thương mại lần này mà đẩy nền
kinh tế Nam Giang phát triển lên một độ cao hơn.
Niếp Quốc Bình nói vài câu cảm ơn, rồi bắt đầu tuyên bố tiệc rượu bắt đầu.
Không khí trong khán phòng sôi động hẳn lên. Rốt cuộc cũng đã đến lúc về nhà rồi. Bốn người của huyện Nam Vân ngồi một bàn với người của huyện
Đông Minh. Đồ ăn của nước Anh thật ra chẳng có gì để ăn, mọi người chỉ
biết nâng ly, biến rượu vang thành rượu trắng uống vào. Người Châu Âu
uống rượu là chú trọng việc từ từ nuốt xuống, còn người trong nước thì
cứ uống ực một hơi.
Sau khi uống vào mấy ly, Khang Đức Lai đột nhiên giơ ly lên, nói với Tăng Nghị:
- Tiểu Tăng, lần này cậu là người có công nhiều nhất. Hy vọng sau khi trở về, cậu sẽ không ngừng cố gắng mà làm.
Những người ngồi cùng bàn, nhất là những người của huyện Đông Minh tất
đều sợ ngây người. Một Ủy viên thường vụ Huyện ủy không ngờ lại kính
rượu một Phó trưởng phòng phòng Y tế. Mẹ ơi, đây không phải là trái
ngược sao? Rốt cuộc thì ai mới là lãnh đạo?
Tăng Nghị khẩn trương đứng lên, nâng cao ly, tất cung tất kính hướng về Khang Đức Lai:
- Trưởng ban Khang, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài.
Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, vì huyện Nam Vân có
thể sớm ngày xóa đói giảm nghèo, vì kinh tế Nam Vân mà quật khởi, làm ra một chút cống hiến.
Ở trong quan trường, nể mặt người khác cũng chính là nể mặt mình. Khang
Đức Lai đã nể mặt mình thì Tăng Nghị cũng phải nể mặt lại đối phương.
Hắn ngửa cổ uống cạn sạch một hơi.
- Phó trưởng phòng Tăng thật sự là tửu lượng rất cao.
Những người của huyện Đông Minh có chút hâm mộ.
Huyện Đông Minh lần này mang đội là một vị Phó chủ tịch huyện, họ Hồ,
gọi là Hồ Hướng Tiền. Ông ta nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ chàng thanh niên
này không hề đơn giản. Vì huyện Nam Vân mà tạo nên một công lao hiển
hách như vậy, nhưng lại tỏ ra rất khiêm tốn, không kiêu không nóng nảy.
Hiện tại đối với sự coi trọng và tri ngộ của lãnh đạo thì tỏ ra bộ dạng
tri ân, báo đáp. Người trẻ tuổi mà có được vận mệnh như vậy thì thật là
khó lường.
Hồ Hướng Tiền nâng ly lên nói:
- Ly rượu này kính các đồng chí đang ngồi ở đây. Hội chợ thương mại lần này mọi người đã vất vả rồi.
Buông ly, Tăng Nghị cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hồ thật đúng là hiểu được sự cực khổ của dân. Tôi
cảm thấy vất vả nhất cũng chỉ là mỗi ngày đều phải ăn cơm của người Anh. Nói không phải mất mặt, tôi không chịu nổi nữa rồi.
Tăng Nghị một câu khiến tất cả mọi người đều bật cười. Đề tài cũng vì vậy mà chuyển sang chủ đề thức ăn.
Hồ Hướng Tiền nghe mọi người tố khổ thì liền cười to:
- Xem ra khi trở lại Nam Giang, nếu không thì mời tất cả mọi người một
bữa tiệc lớn. Mọi người đời này phải ghi nhớ tôi và Trưởng ban Khang
đấy.
Khang Đức Lai có thể nào không hiểu rõ ý tứ của Hồ Hướng Tiền chứ. Đây chính là tìm lý do thân cận. Ông liền gật đầu cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hồ, bữa tiệc đó xem ra chúng ta trốn không thoát
được. Như vậy đi, khi trở lại Vinh Thành, thì do hai chúng ta làm ông
chủ, mời các đồng chí ở đây một bữa ăn.
Mọi người đều tán thành lãnh đạo anh minh, sau đó nâng ly cùng uống.
Thấy bầu không khí không sai biệt lắm, một số người lá gan bắt đầu to
lên, nâng ly đến bàn của Niếp Quốc Bình, hướng lãnh đạo đoàn cùng với
Lương Trung Quốc và Quách Xuân Giang kính một ly rượu.
Những người ở huyện so với Lương Trung Quốc, và Quách Xuân Giang thì
chính là một bên là trời cao, một bên là mặt đất, hoàn toàn không có
cách nào so sánh. Nếu đổi lại bình thường, mọi người căn bản không có tư cách kính rượu, người ta cũng sẽ không để ý đến anh.
Tuy nhiên hôm nay là mừng công, không khí rất tốt, Lương Trung Quốc và
Quách Xuân Giang cũng phá lệ, hễ là đến kính rượu, bọn họ đều nâng ly
lên, nhấp môi một cái. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để mọi người cảm
thấy rất vinh hạnh. Có thể mời đại nhân vật một ly rượu, đây chính là
mặt mũi rồi.
Khang Đức Lai vừa thấy, liền tiến lên nhỏ giọng chỉ bảo bên tai Tăng
Nghị. Chỉ thấy Tăng Nghị bước nhanh ra ngoài, một lát sau trong tay mang đến mấy hộp trà.
- Tôi đề nghị, bốn người chúng ta cùng nhau qua đó, lấy danh nghĩa huyện Nam Vân kinh lãnh đạo một ly rượu.
Khang Đức Lai liền bưng ly đứng lên.
Tất cả mọi người đều gật đầu, nhất là Vương Húc Dân. Y đang rất kích
động. Loại kính rượu lãnh đạo này các huyện khác đều do tổ trưởng đại
diện. Khang Đức Lai có thể bảo mọi người cùng đi, đây chính là cấp cho
mọi người một cơ hội được rạng rỡ mặt mày trước mặt lãnh đạo.
Khang Đức Lai liền dẫn mọi người đến trước bàn lãnh đạo, cung kính bưng ly rượu:
- Kính thưa Đại sứ Lương, Thứ trưởng Quách cùng Phó chủ tịch tỉnh Niếp
cùng với toàn thể lãnh đạo đang có mặt tại đây. Hành trình lần này đến
nước Anh, lãnh đạo cấp trên đã cho Nam Vân chúng tôi sự quan tâm và trợ
giúp thật lớn. Toàn thể thành viên Nam Vân chúng tôi xin đại diện cho
toàn huyện Nam Vân kính lãnh đạo một ly rượu, chúc lạnh đạo khỏe mạnh.
Khang Đức Lai lời này sóng yên biển lặng vô cùng, không có gì đặc biệt.
Ai ngờ Lương Trung Quốc liền giơ ly rượu lên cười nói:
- Hội chợ triển lãm thương mại lần này, huyện Nam Vân các người đã gây ra bão đấy.
Quách Xuân Giang cũng mỉm cười gật đầu:
- Ly rượu này của huyện Nam Vân rất đáng uống. Chúng ta nhất định phải chúc mừng họ.
Đoàn thương mại lần này phía Anh quốc cũng không trọng thị lắm. Thời
điểm khai mạc chỉ phái một vị cán bộ phụ trách mậu dịch quốc tế đến tham dự, quy cách thấp đến không thể thấp hơn khiến cho Lương Trung Quốc và
Quách Xuân Giang mất mặt vô cùng. Người Anh quốc có lẽ không coi trọng
công tác này, nhưng người trong nước lại rất coi trọng, thậm chí quy
cách còn vượt xa, hy vọng đoàn thương mại sẽ có được thành tích.
Hôm nay Thái tử Hoàng gia nước Anh đích thân đến trung tâm triển lãm,
Lương Trung Quốc và Quách Xuân Giang mặt mũi liền có thể lấy về. Khi báo cáo lại trong nước, bọn họ có thể nói thương mại lần này chẳng những có được hiệu quả và lợi ích thật lớn, mà còn xúc tiến được mối quan hệ với Hoàng gia nước Anh.
Nguyên nhân chính vì thế mà hai người này đối với người của huyện Nam
Vân coi trọng hơn một chút, rất thống khoái mà giơ cao ly. Những lãnh
đạo đoàn thương mại tỉnh Nam Giang cũng khẩn trương nâng ly lên.
Khang Đức Lai cảm thấy thủ sủng nhược kinh, giơ cao ly rượu có chút run rẩy nói:
- Tôi trước uống cạn, các lãnh đạo thì tùy ý.
Nói xong ông ta uống cạn một hơi.
Lương Trung Quốc nể tình, đem cái ly vốn cũng không còn bao nhiêu rượu uống cạn một hơi.
Những người có mặt trong phòng tiệc đều cảm thấy lần này Nam Vân mặt mũi thật là lớn.
Tăng Nghị lúc này liền đưa ra mấy hộp trà đã được chuẩn bị:
- Đây là đặc sản Tướng Quân Trà của huyện Nam Vân chúng tôi, là một chút thành ý, xin mời các lãnh đạo nếm thử.
Tặng lễ cũng là có chủ ý, Khang Đức Lai khiến Tăng Nghị trước mặt mọi
người, chính đại quang minh tặng Tướng Quân Trà, mọi người ngược lại
cũng chẳng thể nói gì. Chỉ là một hai hộp trà mà thôi.
Các lãnh đạo cũng không khách sáo, khoát tay, bảo Tăng Nghị đặt trà sang một bên.
Mục đích của Khang Đức Lai đã đạt được, cảm thấy mỹ mãn, liền cùng với mọi người chuẩn bị trở về.
Lúc này Lương Trung Quốc lại nói:
- Tiểu Tăng, trước không vội, mau ngồi xuống nói cho chúng tôi biết cậu dùng Tướng Quân Trà trị bệnh cho Nữ hoàng như thế nào?
Lúc này sẽ không còn là kinh ngạc nữa, mà là cực kỳ kinh ngạc. Một Phó
trưởng phòng Y tế nho nhỏ cấp Trưởng phòng không ngờ lại được một cán bộ cấp Thứ trưởng mời ngồi chung một bàn. Đây chính là quá nể mặt.