Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi

Chương 111




"Tôi nhường cho anh hết đó! Tôi không quan tâm đâu!"

"Nếu anh trả chú Lục cho tôi thì tất cả những thứ này tôi không thèm nữa......"

"Tặng cho anh hết!"

Kể cả.

Mẹ.

Mẹ Lâm nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, không có bất cứ thứ gì nhưng bà đã nhìn gần cả tiếng.

Phòng bệnh tĩnh mịch, ngoại trừ Yến Hạc Thanh thì những người khác đều ở bên ngoài.

"Hạc Thanh."

Rốt cuộc mẹ Lâm phá vỡ yên tĩnh.

Bà quay đầu sang, trong mắt bao phủ một lớp tro thật dày, "Sao cháu lại hiểu chuyện thế hả?"

Yến Hạc Thanh thoáng suy nghĩ tiền căn hậu quả, hiểu được ý mẹ Lâm.

Trên sân thượng bà đã nghe hết những lời Lâm Phong Trí nói, biết cậu chủ động trốn đi để nhường lại cơ hội nhận nuôi.

Mẹ Lâm gượng cười, "Cháu vẫn nhớ rõ mà hồi Tết đến ăn cơm còn giấu giùm nó nữa."

Yến Hạc Thanh giải thích, "Không phải cháu giấu giùm nó mà đúng là lúc ấy cháu đã quyết định như vậy."

Cậu kể lại tình hình lúc đó.

Trong nhà gặp nạn, không có họ hàng nào chịu nhận nuôi nên cậu và Lâm Phong Trí bị đưa vào viện mồ côi, mấy ngày sau Lâm Phong Trí khóc lóc đến tìm cậu, "Anh, em sợ lắm...... Em muốn về nhà, chừng nào tụi mình mới về nhà?"

Lâm Phong Trí khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rúc vào lòng cậu, "Có một anh nói với em người nhận nuôi ảnh dữ lắm, còn đánh ảnh nữa, ảnh phải lén trốn về lại, huhu, anh ơi em sợ đau lắm......"

Lúc đó Yến Hạc Thanh cũng chỉ mới năm tuổi, cậu biết sẽ có người tới nhận nuôi họ, cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra là cho em trai vào một gia đình tử tế không đánh nó mà che chở nó hết mực.

Mẹ Lâm cay đắng nhắm mắt lại, một khi đã có khoảng cách, bà không khỏi nghĩ những lời này của Lâm Phong Trí còn có ý khác.

"Con yêu mẹ nhất trên đời!"

"Mẹ là người đẹp nhất vũ trụ!"

"Không ai được phép bắt nạt mẹ con hết, cha cũng không được!"

"Mẹ đừng để mình bệnh nhé, mẹ bệnh thì con cũng bệnh theo đó!"

"Mẹ......"

"Mẹ!"

Những câu nói non nớt ngây thơ từng là mật ngọt trong lòng mẹ Lâm giờ phút này lại hóa thành lưỡi dao cứa vào tim bà đau nhói.

Tất cả đều là dối trá.

Trong suy nghĩ của Lâm Phong Trí, bà chỉ là thẻ đánh bạc có thể đem ra đổi lấy Lục Lẫm, Lâm Phong Trí không hề quan tâm, không hề đoái hoài.

Tim mẹ Lâm lại quặn đau, bà khó chịu nắm lấy ga giường, thấy vậy Yến Hạc Thanh vội vã bấm chuông đầu giường.

Bác sĩ và y tá chạy đến, không có gì nghiêm trọng mà chỉ là cảm xúc lên xuống quá nhanh, bác sĩ tiêm thuốc an thần cho mẹ Lâm, trước khi chìm vào giấc ngủ, bà chỉ dặn dò một điều, "Giờ dì không muốn gặp Lâm Phong Trí nữa."

Cuối cùng mẹ Lâm ngủ thiếp đi, Yến Hạc Thanh ra khỏi phòng bệnh, cha Lâm, Lâm Phong Huyền và Lâm Phong Dật bước vào.

Lúc đi ngang qua, Lâm Phong Dật nhìn Yến Hạc Thanh rồi khẽ gật đầu.

Vị hôn thê của Lâm Phong Huyền không có ở đây, Lục Lẫm nói, "Cô ấy đưa Lâm Phong Trí đi rồi."

Với tình hình bây giờ, chỉ có cô mới bình tĩnh nói chuyện được với Lâm Phong Trí.

Lục Lẫm không nói gì nữa mà nắm tay Yến Hạc Thanh, "Về nhà thôi em."

Hành lang rất yên tĩnh, ngay cả ánh đèn cũng lạnh lẽo hơn chỗ khác, Yến Hạc Thanh gật đầu rồi nắm chặt tay Lục Lẫm.

*

Đường về không phải căn penthouse ở trung tâm thành phố, cũng không phải phòng thuê của Yến Hạc Thanh, nhưng cậu cũng chẳng hỏi mà tắt điện thoại rồi nhìn ánh đèn neon lướt qua ngoài cửa sổ.

Đột nhiên trong xe vang lên giai điệu "Thanh Thanh Mạn".

Lục Lẫm hỏi: "Đói không em?"

"Không ạ." Yến Hạc Thanh tựa trán vào cửa sổ lạnh buốt, cậu nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, "Tòa nhà kia ngày xưa từng là nhà em."

Giọng cậu rời rạc mờ mịt, "Em nhớ trong sân có một cây lựu rất đẹp, quả to lắm, vóc dáng mẹ em cao nên luôn hái được quả to nhất đỏ nhất cho tụi em."

"Cha em vừa về đến đầu ngõ thì em đã biết ngay, mùi bánh rán bay vào nhà trước cả ông ấy nữa."

"Muốn ăn không?" Lục Lẫm hỏi, "Bánh rán ấy."

Yến Hạc Thanh mở mắt ra, quang cảnh đường phố ngoài cửa xe đã thay đổi, cậu quay đầu sang, khóe môi hơi cong lên, "Thôi ạ. Có những thứ giữ lại trong hồi ức là được rồi."

Lục Lẫm không chắc cậu đang nói về bánh rán hay Lâm Phong Trí, nhưng dù là gì đi nữa cũng không quan trọng.

Đều đã thành kỷ niệm rồi.

Gần 12 giờ khuya, Lục Lẫm lái vào một con đường dài rộng, hai bên không có nhà cửa, cây cối um tùm cao vút che khuất bầu trời đêm, bóng đêm lờ mờ, Lục Lẫm dừng xe lại, Yến Hạc Thanh vừa bước xuống thì ngửi thấy hương thơm trong không khí.

Nhạt mà không ngấy, thơm mà không gắt, là hoa ngô đồng.

Cổng sân chỉ là cửa sắt bình thường, Lục Lẫm mở cửa hông bên cạnh rồi hất cằm vào trong, "Vào đi, anh đã ở đây mười tám năm lận đó."

Yến Hạc Thanh đi vào, ánh đèn màu cam chiếu sáng con đường lát sỏi, phía trước là một ngôi nhà hai tầng kiểu Tây tỏa ra ánh đèn ấm áp, vườn hoa rộng đến lạ thường, ban đêm không thấy rõ lắm nhưng có thể nghe tiếng nước chảy, chẳng biết là suối đào hay là ao sen nuôi cá.

Đến gần ngôi nhà kiểu Tây, trong bụi cỏ bỗng vang lên tiếng sột soạt, Yến Hạc Thanh còn chưa kịp phản ứng thì một cục tròn vo màu đen nhảy ra khỏi bụi hoa nhào tới chân cậu.

Không nhẹ lắm, Yến Hạc Thanh lùi lại một bước rồi cúi đầu nhìn, trông thấy một chú chó becgie con ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe đen láy tràn ngập tò mò.

Yến Hạc Thanh thở dồn mấy giây, cậu ngồi xuống rồi thử đưa tay xoa đầu chú chó becgie, chó con ngoan ngoãn ngồi yên chờ cậu chạm vào, còn thè lưỡi cẩn thận liếm lòng bàn tay cậu, cảm giác ươn ướt nong nóng không tốt lắm nhưng Yến Hạc Thanh lại rất thích.

Cậu thích chú chó này, quay sang nhìn Lục Lẫm, "Ở đâu ra vậy anh?"

Lục Lẫm cũng ngồi xuống ngoắc ngoắc ngón tay, chó con buông Yến Hạc Thanh ra rồi vui vẻ vẫy đuôi chạy đến trước mặt Lục Lẫm, anh xoa đầu nó, "Của nhà mình đấy, tên nó là 51 Hz."

Yến Hạc Thanh ngẩn ngơ, "51 Hz?"

"Đã có 52 Hz rồi nên chỉ có thể gọi nó là 51 Hz thôi." Lục Lẫm bế 51 Hz vào lòng, ánh mắt nhìn Yến Hạc Thanh lộ ra ý cười trêu chọc, "Khi nào con của em về nhà thì sẽ gọi là 50 Hz."

Rốt cuộc Yến Hạc Thanh cũng mỉm cười, cậu nhìn Lục Lẫm, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao, hai người một chó cứ thế đứng ở cổng thật lâu.

"A Lẫm?" Một lát sau, cửa ngôi nhà kiểu Tây mở ra, một ông lão tóc hoa râm xuất hiện, thị lực không tốt nên chăm chú nhìn thật lâu mới nhận ra Lục Lẫm.

Lục Lẫm đáp lại rồi giới thiệu, "Đây là quản gia của ông ngoại anh, năm nay chín mươi rồi."

Yến Hạc Thanh lễ phép gật đầu, cậu nói to, "Chào ông, cháu là Yến Hạc Thanh ạ."

Quản gia chỉ bị mờ mắt và lãng tai chứ vẫn còn rất minh mẫn, cũng may Yến Hạc Thanh nói đủ lớn nên ngay lần đầu tiên ông đã nghe rõ, ông tươi cười, "À à, người yêu A Lẫm tới rồi."

Trước cửa có hai bậc thềm, ông định đi xuống bắt tay Yến Hạc Thanh nhưng cậu đã bước nhanh tới chìa tay ra với ông, quản gia nắm tay Yến Hạc Thanh thật chặt, hai mắt trũng sâu nhưng ánh mắt lại sáng ngời, "Được rồi, mau vào nhà đi cháu."

Ông dắt Yến Hạc Thanh vào nhà, đi cực kỳ chậm, Yến Hạc Thanh cũng đi chậm lại, vừa đi vừa ngoái nhìn Lục Lẫm, anh bế 51 Hz mỉm cười theo sau.

Cách bài trí trong nhà khá xưa cũ nhưng rất ấm cúng, ghế salon bằng da thật đã sờn theo năm tháng, trên bàn trà đặt một khay mận đường đã rửa sạch, quả nào quả nấy to bằng trứng gà.

Quản gia định đi rót trà nhưng Lục Lẫm cản lại, "Ông vào ngủ đi, tụi cháu cũng sắp ngủ rồi."

Quản gia phản ứng chậm nên mấy giây sau mới cười nói: "Ừ đến giờ ngủ rồi, các cháu ngủ sớm đi nhé."

Quản gia về phòng, 51 Hz tung tăng chạy khắp nhà, Lục Lẫm chọn một quả mận chín vàng đưa cho Yến Hạc Thanh, "Muộn quá rồi ăn gì cũng khó tiêu, ăn mấy quả lót dạ đi, sáng mai nấu món ngon cho em."

Yến Hạc Thanh cầm lấy cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt, cậu yên lặng ăn hết quả mận, ăn xong đã hơi lửng bụng, ngoài việt quất ra cậu rất ít khi ăn trái cây, hôm nay lại ăn đến ba quả mận đường.

Ăn xong Lục Lẫm dẫn Yến Hạc Thanh về phòng mình nhưng không vào, anh biết hôm nay cậu đã rất kiệt quệ, cúi đầu hôn lên mắt cậu, "Ngủ sớm chút đi, mai anh đưa em về trường."

Yến Hạc Thanh gật đầu, vào phòng tắm rửa xong đầu óc cậu rất tỉnh táo, nhưng nghĩ tới ngày mai còn phải làm thí nghiệm nên vẫn ép mình ngủ.

Lục Lẫm về phòng khách mở xem tin nhắn.

Người ở lại bệnh viện báo cáo vị hôn thê của Lâm Phong Huyền đã trở lại, Lâm Phong Trí nghĩ cách vào bệnh viện mấy lần nhưng đều bị ngăn cản, giờ y đang ở lì trước cổng bệnh viện.

Anh đã biết đại khái kế hoạch của Yến Hạc Thanh, anh không quan tâm tại sao Yến Hạc Thanh đối xử như vậy với Lâm Phong Trí mà chỉ mong kế hoạch của cậu sớm thành công.

Yến Hạc Thanh sống quá mệt mỏi rồi.

Lục Lẫm lại mở khung chat khác xem tình hình Lục Mục Trì.

Lục Lẫm muốn điều tra một người hết sức dễ dàng, trong tin nhắn báo cáo chi tiết tình hình hàng ngày của Lục Mục Trì.

Lần này Lục Mục Trì bị đánh khá nặng nên Lục Xương Thành tạm thời dễ dãi với hắn, ông ta đồng ý gặp Yến Hạc Thanh nhưng Lục Mục Trì lại từ chối.

"Tiểu Lục thiếu nói chờ cậu ta cầu hôn thành công rồi hãy gặp."

Cầu hôn.

Lục Lẫm nhìn chằm chằm hai chữ này, ngón trỏ cong lên gõ gõ mặt bàn, chốc lát sau, anh gửi đi một tin nhắn bằng tiếng nước ngoài.

Nội dung là cỡ nhẫn của anh và Yến Hạc Thanh, đặt làm một cặp nhẫn cưới.

*

Hôm sau Yến Hạc Thanh dậy đúng sáu giờ, cậu bật điện thoại lên, quả nhiên toàn cuộc gọi lỡ của Lâm Phong Trí, còn oanh tạc Wechat của cậu.

Ngay khi cậu mở máy, Lâm Phong Trí lại gọi tới.

Yến Hạc Thanh không nghe mà kéo vào sổ đen, sau đó mở đoạn ghi âm hôm qua, mặc dù mẹ Lâm đã chính tai nghe thấy nhưng cậu vẫn gửi đến email của mình rồi mới xóa đoạn ghi âm trong điện thoại.

Rửa mặt xong ra ngoài, quản gia còn đang ngủ, Lục Lẫm đã nấu xong hai tô mì, ăn xong anh chở cậu về trường.

Cố Tinh Dã đến phòng thí nghiệm rất sớm, hai người đụng nhau ở cầu thang, sắc mặt Cố Tinh Dã cực kém, so với làm thí nghiệm suốt đêm còn kém hơn, lúc này điện thoại của Cố Tinh Dã lại reo lên.

Từ tối qua đến giờ, Lâm Phong Trí liên tục gọi điện giục hắn tới bệnh viện để dẫn mình vào phòng bệnh mẹ Lâm.

Cố Tinh Dã biết hiện giờ người nhà họ Lâm không cho Lâm Phong Trí vào bệnh viện, đồng thời cha Lâm còn gọi điện nhờ hắn khuyên Lâm Phong Trí rời khỏi bệnh viện, đừng làm bệnh tình của mẹ Lâm nặng thêm nữa.

Giờ Cố Tinh Dã hết sức khó xử, cứ thấy điện thoại của Lâm Phong Trí thì lại đau đầu.

"Có cần tôi giúp không?" Yến Hạc Thanh đột nhiên mở miệng.

Cố Tinh Dã cười khổ, "Nếu cậu biết là ai thì sẽ không nói vậy đâu."

"Biết chứ, Lâm Phong Trí." Yến Hạc Thanh bình thản nói, "Để tôi nghe giùm cậu, nó sẽ không gọi nữa đâu." Giọng cậu trầm tĩnh, "Nhưng từ nay về sau cũng không bao giờ gọi cho cậu nữa."

Cố Tinh Dã hiểu ý Yến Hạc Thanh nên im lặng không trả lời ngay.

Yến Hạc Thanh cũng chẳng thúc giục mà tiếp tục lên lầu, khi sắp đến cửa phòng thí nghiệm, rốt cuộc Cố Tinh Dã gọi cậu lại.

"Cậu nghe đi."