Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 97: Gác nhỏ lại gió đông
(*ý thơ từ bài Ngu mỹ nhân của Lý Dục, vua cuối cùng của Nam Đường; câu gốc nôm na là: Đêm qua gác nhỏ lại gió đông, chẳng nỡ quay đầu nhớ cố quốc giữa ánh trăng – thi nhân trong lao tù nghe gió xuân ngắm trăng sáng, tức cảnh sinh tình, thể hiện nỗi chán ghét lẫn tuyệt vọng trước thực tại mất nước; tham khảo Gushiwen)
Buổi tối, trong lúc Tạ Cảnh Đình đọc sổ gấp thì Lan Trạch đi ngâm bồn tắm, Tạ Cảnh Đình phái người khiêng thùng vào cho em tắm rửa đằng sau bình phong.
Trong điện không có ai, Lan Trạch c/ởi quần áo ra, em tự đếm đầu ngón tay nhẩm tính, mấy hôm nay Tạ Cảnh Đình trông nom em suốt, em luôn luôn nằm trong tầm mắt Tạ Cảnh Đình, thời gian hai người tách nhau ra còn chưa đến một canh giờ nữa.
Lan Trạch ngồi trong bồn nước, em có thể nhìn thấy Tạ Cảnh Đình qua bình phong, nhiệt độ nước rất vừa vặn, trong thùng thả mấy con vịt chơi, chắc từ Tống Hòa mà ra.
Em duỗi tay lên khỏi nước, ẩy cái đuôi của bé vịt, bé vịt bèn lướt về phía trước, tạo thành luồng sóng gợn dao động trên mặt nước.
Lan Trạch ngâm mình thấy đủ rồi định đứng dậy, mép thùng tắm dính nước nên bị trơn, lúc bước ra ngoài em trượt chân suýt thì ngã oạch, giữa lúc hốt hoảng thì chạm phải thứ gì đó, hình như em được đỡ cho đứng vững.
Nhiệt độ lạnh băng lan tới, Lan Trạch nhìn vào lòng bàn tay mình, không nhịn được ngó thêm mấy lần, chỗ cổ tay có thêm hai dấu tay màu xanh.
Không biết lại bị hằn từ lúc nào nữa.
Vì cơ thể em vẫn còn dấu vết từ mấy hôm trước, có chỗ ứ xanh vẫn chưa tan hẳn, nhất thời Lan Trạch cũng không phân biệt được rõ.
Em không để tâm cho lắm, lau khô người mặc quần áo đầy đủ rồi chạy ra ngoài với Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ."
Trong điện đang thắp nến, tóc Lan Trạch hãy còn nhỏ nước chứ chưa khô hẳn, làm Tạ Cảnh Đình phải nhìn sang em, gọi em ngồi xuống trước mặt để lau tóc cho em.
Lan Trạch ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Đình, em ngồi rất ngoan ngoãn, tiện tay nhấc miếng điểm tâm trên bàn bên cạnh, cảm giác mềm mượt chạm vào tóc mình, em nhét điểm tâm vào miệng.
Tạ Cảnh Đình ở đằng sau nhìn thấy gò má nghiêng của Lan Trạch, Lan Trạch ngoan ngoãn nghe lời, đôi con ngươi trong veo mở to bận rộn săm soi điểm tâm, thỉnh thoảng ngón tay sẽ cọ vào, xúc cảm nóng ấm sượt qua cổ tay y.
Bỗng nhiên khóe mắt y lướt thấy thứ gì, khi Lan Trạch ngoái đầu lại y cầm lấy cổ tay Lan Trạch.
Lan Trạch tương đối thắc mắc, quai hàm còn đang phồng lên, em bị Tạ Cảnh Đình nắm lấy cổ tay, em hỏi: "Đốc chủ?"
Tạ Cảnh Đình liếc nhìn một lượt dấu tay xanh đen ở cổ tay em rồi nhanh chóng thả em ra, nói với em: "Không sao."
"Lan Nhi lót dạ trước đi đã, chốc nữa có việc cần nói với Lan Nhi."
Nghe vậy Lan Trạch bèn nổi lòng tò mò, việc gì mà không nói luôn bây giờ được, em ăn hai miếng điểm tâm xong rụt tay về luôn, hỏi: "Đốc chủ muốn nói gì với nô tài ạ?"
"Có việc phải giao cho Lan Nhi làm," Giọng Tạ Cảnh Đình hơi ngừng, ánh mắt nhìn lên gương mặt Lan Trạch, nói với Lan Trạch một câu.
Lan Trạch tưởng là mình nghe nhầm, em còn chưa phản ứng lại kịp, một hồi lâu sau mới hiểu ra ý của Tạ Cảnh Đình, trợn to mắt lên không thể tin nổi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
"Ý đốc chủ là... nô tài... nô tài...?"
Lan Trạch chỉ vào mình nói: "Cần nô tài làm hoàng đế ấy ạ?"
Việc này Lan Trạch có nằm mơ cũng không dám mơ tới, mặt em đỏ bừng hết cả lên vì kinh ngạc quá đáng, trái tim đập thình thịch thình thịch không thôi. Tuy em biết là giờ Tạ Cảnh Đình hơn hẳn ngày xưa, có lẽ em cũng được hưởng phúc lây, nhưng em chưa bao giờ nghĩ là Tạ Cảnh Đình sẽ để em làm hoàng đế.
Tạ Cảnh Đình kiên nhẫn nói: "Lan Nhi thích hợp hơn, sau này ta sẽ ở bên cạnh Lan Nhi, Lan Nhi không cần phải bận tâm chính sự đâu."
"Nô tài không làm tốt được đâu ạ... Nô tài xuất thân tiện tịch, không có huyết mạch hoàng thất, cũng không có đầu óc đấy nữa."
Lan Trạch ấp a ấp úng, mặt đỏ ửng, lí nhí nói: "Nếu không làm tốt có lẽ nô tài sẽ bị oán trách mất."
Em rất thiếu tiền đồ: "Nô tài chỉ cần ở cạnh đốc chủ là được rồi ạ."
Vừa nãy Tạ Cảnh Đình gọi cả Thường Khanh và Tống Hòa lại đây, hai người đứng cạnh dự thính, mắt mũi Thường Khanh thẳng băng, Tống Hòa thì không nhịn được nhìn Lan Trạch thêm cái nữa.
Lan Trạch vừa nói vừa len lén quan sát nét mặt Tạ Cảnh Đình, phát hiện ra Tạ Cảnh Đình vẫn đang nhìn em, vuốt v/e tóc em.
"Lan Trạch không cần lo làm sai, đã là hoàng đế thì sẽ không mắc sai lầm."
"Ta cũng tin Lan Nhi sẽ có thể hoàn thành tốt."
Tạ Cảnh Đình nói, làm Lan Trạch cứ lâng lâng, em còn chưa kịp cho điểm tâm đang cầm trong tay vào miệng, em không kìm được hỏi: "Sao đốc chủ không tự mình làm hoàng đế đi ạ?"
"Thiên hạ đều biết việc trước kia ta tự hoạn, nếu ta kế vị thì không hợp ý dân, xưa nay hoàng đế không thể đứng trước người khác bằng thân khiếm khuyết. Nếu chiêu cáo thiên hạ là thân thể ta lành lặn thì có lẽ lại thành sơ sót với dân."
Nghe xong Lan Trạch nửa hiểu nửa không, em sờ lên đầu mình, ồ một tiếng, chạm phải ánh mắt Tạ Cảnh Đình, em nói: "Nô tài chẳng làm tốt được gì cả, nô tài lo nếu nô tài tệ quá đốc chủ sẽ kém vui ạ."
Em còn chưa nói hết lời, nụ hôn đã chạm vào khóe môi, Tạ Cảnh Đình hôn lên môi em, nói với em: "Lan Nhi không cần phải tự xem nhẹ mình, bất luận có làm tốt được hay không ta cũng sẽ không trách Lan Nhi."
"Trước kia Lan Nhi cũng đã làm tốt lắm rồi." Tạ Cảnh Đình bổ sung thêm một câu, gặp phải ánh mắt trong veo thoáng chút âu lo của Lan Trạch, tâm trí cũng rung động theo, đưa lòng bàn tay che mắt Lan Trạch lại.
"Đốc chủ." Lan Trạch hơi cụt hứng vì bị che mắt, em nhấc tay Tạ Cảnh Đình ra, không nhịn được bắt đầu nghiêng ngả.
Nếu em làm hoàng đế... em vẫn còn đang đeo tro cốt của mẹ, em có thể mai táng mẹ trong hoàng lăng, mẹ dưới suối vàng mà biết chắc cũng sẽ vui mừng.
Em cũng có ngày nở mày nở mặt.
"Đốc chủ," Lan Trạch cầm lấy khóa bạc trên cổ mình, hỏi Tạ Cảnh Đình: "nếu nô tài làm hoàng đế thì liệu có thể mai táng mẹ nô tài vào hoàng lăng được không ạ."
Đây không phải yêu cầu khó khăn gì, Tạ Cảnh Đình đáp lời: "Dĩ nhiên là được."
Lan Trạch mở to mắt lên, em không kìm được khẽ cắn môi nhìn sang Tạ Cảnh Đình, cứ cảm giác như Tạ Cảnh Đình đang tỏa sáng vậy.
Không còn ai có thể đối xử tốt với em hơn Tạ Cảnh Đình được nữa, đến ngai vàng vất vả lắm mới giành được Tạ Cảnh Đình cũng tặng cho em.
Lan Trạch không biết sự khác biệt giữa hoàng đế nắm thực quyền với hoàng đế bù nhìn, em chỉ thấy cực kì vui sướng, không kìm lòng nổi sáp lại gần dí vào người Tạ Cảnh Đình ôm ấp hôn hít như động vật nhỏ, bôi đầy nước miếng lên mặt Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ có tốt với nô tài quá không thế ạ." Lan Trạch rưng rưng nước mắt, con ngươi em ngập đầy ánh nước, ăn vạ trong lòng Tạ Cảnh Đình không muốn rời xa.
Tống Hòa: "..."
Thường Khanh vẫn mắt nhìn thẳng, xem như gió thoảng bên tai.
Chắc trên đời không tìm được người thứ hai ngốc như Lan Trạch, nhưng Tạ Cảnh Đình thì lại cứ thích cái dạng ngốc nghếch này nhất, hai người một thì muốn đánh một thì sẵn lòng chịu đựng.
Tạ Cảnh Đình ôm vòng em vào lòng, tầm mắt dừng ở vành tai ửng đỏ của Lan Trạch, đầu ngón tay chạm vào, rồi đưa mắt về có phần suy tư.
"Nếu Lan Trạch nhớ cái tốt của ta thì sau này phải nghe lời đấy."
Lan Trạch vâng dạ một tiếng, dụi đầu vào lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình, sau khi em thả ra, thì cổ tay với ngực áo Tạ Cảnh Đình độc toàn vụn điểm tâm.
Giây trước còn đang bảo nghe lời, giây sau đã quên luôn câu Tạ Cảnh Đình dặn không được để tay bẩn đi sờ mó lung tung.
Tự Lan Trạch cũng hát hiện ra, em xấu hổ ngó Tạ Cảnh Đình một cái, cách thức sửa đổi là phủi bớt hộ Tạ Cảnh Đình, rồi lại đến gần ngoạm một cái lên má Tạ Cảnh Đình.
"Nô tài thích đốc chủ nhất đấy ạ."
Vì Lan Trạch nói thể nên Tạ Cảnh Đình trầm mặc im lặng, không kêu gì nữa.
Buổi tổi hôm ấy Tống Hòa mang long bào đến, long bào và quan miện đều được làm riêng cho Lan Trạch.
Rồng vàng chín móng giẫm trên mây lành, tua ngọc trên quan miện rủ xuống, Lan Trạch mặc vừa như in, phần eo siết khá chặt, màu vàng sắc tôn lên nét cao quý trong dung mạo, cứ như đóa sen thuần khiết hé nở giữa gấm vóc phú quý.
Lan Trạch soi mình trong gương đồng, vẻ ngoài em yếu mềm, chả có tí khí thế đế vương nào, bản thân em đang hơi trợn mắt lên, đôi mắt hồ ly trong gương cũng nhướng lên theo, trông cứ hồn nhiên sao sao ấy.
Không thấy đế vương ở đâu luôn.
Lúc đi vào Tạ Cảnh Đình gặp luôn Lan Trạch đang trừng mắt với cái gương, gò má đỏ hồng trông tương đối ngơ ngẩn, tầm mắt không kìm được khựng lại mất một lúc.
Lan Trạch trông thấy bóng người trong gương, em ngượng quá, lập tức khôi phục biểu cảm bình thường, quay người lại chạy bịch bịch bịch ra trước mặt Tạ Cảnh Đình, giầy mây gấm kiễng lên.
"Đốc chủ, trông nô tài chả hung dữ gì hết." Lan Trạch đang phiền não việc này.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình lướt một vòng quanh eo Lan Trạch rồi lại nhìn lên mặt Lan Trạch, nói với Lan Trạch: "Không nhất định phải dữ đâu."
"Bây giờ Lan Trạch như này đã ổn lắm rồi."
"Thật không ạ." Lan Trạch nắm lấy viền tay áo xoay một vòng tại chỗ, em không cao bằng Tạ Cảnh Đình, khi dừng lại Tạ Cảnh Đình xoa đầu em, nói với em: "Thật mà."
Tối hôm ấy Lan Trạch mặc quần áo mới làm cùng Tạ Cảnh Đình một lần, quần áo mới của Lan Trạch bị cởi ra lần nữa, hôm sau em ngó thử, chắc phải làm lại bộ mới mất rồi.
Nếu em làm tiểu hoàng đế thì sau này không thể tự xưng là nô tài nữa, Lan Trạch mất kha khá thời gian để đổi thói quen xưng hô.
Em nhìn ra được giai đoạn này Tạ Cảnh Đình gần như không rời em nửa bước, cứ trông nom bên em suốt.
Chỉ thiếu mỗi theo em đi vệ sinh thôi.
Một hôm, thời gian Tạ Cảnh Đình đi ra ngoài dài hơn một chút, khi quay về dẫn theo một người.
Lan Trạch nhìn ngó mấy lần, ấy là hòa thượng từ chùa Vạn Tướng. Hòa thượng quen biết với Tạ Cảnh Đình, hai người nói gì không rõ, Tạ Cảnh Đình quay lại nhìn em một cái.
Tạ Cảnh Đình nói với Lan Trạch: "Có vài việc cần Lan Trạch làm."
Lan Trạch ôm tay bước đến, xưa nay em đều rất nghe lời Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình giải thích là cần cầu phúc cho hoàng cung, phải tuân theo hướng dẫn của hòa thượng.
Em chỉ cần đi đến một chỗ hành cung khuất vắng, đặt bùa chú ở đó là được.
"Nô tài làm liệu có tác dụng không ạ? Đốc chủ đi cùng nô tài được không?" Lan Trạch hỏi.
Tạ Cảnh Đình: "Lan Nhi phải tự đi một mình cơ."
Thấy Tạ Cảnh Đình nói vậy, em vâng dạ một tiếng, Tạ Cảnh Đình đã hứa chờ em làm xong sẽ dẫn em rời cung đi xem pháo hoa.
Chỉ đặt bùa chú vào thôi, không có gì khó cả.
Hành cung ở chỗ khuất, dường như đây là nơi cực âm, lúc em bước vào, bóng cây xào xạc rung động, một bóng hình mờ mờ xuất hiện ở nơi em không nhìn thấy.
Nơi đây tự động hình thành trận pháp, Hạ Ngọc Huyền đi theo bên cạnh Lan Trạch, khi chàng bước chân vào trong thì đã muộn rồi, thiếu niên phía trước không trông thấy chàng, Lan Trạch làm theo lời Tạ Cảnh Đình dặn, dán bùa lên tường.
"Tiểu Trạch..."
Hạ Ngọc Huyền gọi Lan Trạch một tiếng, cổ họng chàng nghẹn ứ, Lan Trạch không thể nghe thấy tiếng chàng, chỉ ngoái đầu nhìn lại một cái như cảm giác được gì.
Chàng chạm mắt với đôi con ngươi trong veo ấy, dường như trông thấy cả bản thân đang sắp sửa biến mất, khung cảnh xung quanh trở nên cũ kĩ, cơ thể chàng vỡ vụn tan tành ra từng chút một.
Phủ Từ Châu, tâm sự thời niên thiếu như giấc mộng hoàng lương, cảnh vật hôm qua đã nhạt nhòa rời rạc, đoàn tụ rồi hợp tan, sau cùng lầu son đã đổ, hồn phách chôn vùi.