Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 96: Xanh tốt muôn đời
"Đốc chủ..."
Lan Trạch níu góc áo Tạ Cảnh Đình, giọng em mềm hẳn đi, em biết có lẽ Tạ Cảnh Đình không vui cho lắm, em sáp lại gần hôn lên bên môi Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình mặc cho em hôn, trầm mặc một lúc rồi nói: "Cũng không phải không thể bỏ qua, Lan Nhi đã nói giúp thì nghe Lan Nhi vậy."
Nghe xong Lan Trạch yên tâm lại, em nhìn Tạ Cảnh Đình, không kìm được niềm vui mừng, nhào vào trong lòng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đón lấy đỡ em theo phản xạ.
Hai ngày nay em đều không rời giường, Lan Trạch luôn luôn nằm trong phạm vi tầm nhìn của Tạ Cảnh Đình, em rảnh rỗi nhàn hạ ngồi cạnh xem Tạ Cảnh Đình đang làm những gì.
Tạ Cảnh Đình có rất nhiều việc phải xử lí, phần lớn thời gian đều chỉ ở trong điện, những chuyện khác giao cho Tống Hòa Thường Khanh, khi gặp khách khứa thì để em ngồi đằng sau bình phong.
Từ góc độ của Tạ Cảnh Đình có thể nhìn qua lớp bình phong thấy được Lan Trạch đang làm gì, cả giai đoạn trước Lan Trạch cứ phải nơm nớp lo sợ, bây giờ không cần thấp thỏm nữa, cuộn mình thiếp đi trên giường mềm.
Lan Trạch ngủ từ tối đến khi trời sáng, ăn trưa xong lại ngủ tiếp đến chiều. Làm ổ ở giường mềm suốt, chỉ lộ mỗi cái chân ra, trông rất ngoan ngoãn.
Chốc chốc Tạ Cảnh Đình lại phải nhìn liếc sang phía Lan Trạch một cái, tầm mắt thoáng dừng lại ở Lan Trạch, má Lan Trạch dí vào tiểu thuyết, lông mi khẽ chớp, ngủ hằn cả vết lên mặt.
Y rỗi được một lát bèn bước đến bên Lan Trạch, ngón tay Lan Trạch nóng ấm, y động vào là Lan Trạch túm ngón tay y lại, không cho y phá đám.
"Lan Trạch." Tạ Cảnh Đình gọi một tiếng, đầu ngón tay chạm vào bên môi Lan Trạch, Lan Trạch mê ngủ hất ngón tay y ra, quay sang phía khác.
Lúc bị Tạ Cảnh Đình bế lên Lan Trạch mới tỉnh dậy, em lười quá làm Tạ Cảnh Đình hết cách, bứng em lên luôn cho xong.
"Đốc chủ." Lan Trạch mở mắt ra nhìn ngó, Tạ Cảnh Đình đã thay quần áo cho em, em phối hợp với động tác của Tạ Cảnh Đình, tự cầm lấy áo khoác ngoài mặc vào cho chỉn chu.
"Đốc chủ đưa nô tài đi đâu thế ạ."
Giờ Lan Trạch đi lại được rồi, em rời giường mềm, đầu óc tỉnh táo hơn, chú ý thấy Tạ Cảnh Đình đã ăn mặc chỉnh tề, Tạ Cảnh Đình ưa màu tối, phần lớn quần áo toàn màu đen, chỉ có hoa văn ở ống tay áo không giống nhau lắm.
Em kéo góc áo Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình nói với em: "Phải đến chiếu ngục một chuyến, Lan Nhi đi cùng ta."
"Đến chiếu ngục làm gì ạ..."
Lan Trạch hơi tò mò, em đi theo lên xe ngựa, Lăng Châu đã có cung điện sẵn, cung thành tường đỏ ngói biếc, em nhoài người bên bệ cửa sổ, rời khỏi cung điện, em thò đầu ra ngoài ngó nghiêng, hình như trông thấy Thường Khanh ở cạnh cửa cung.
"Lan Nhi." Tạ Cảnh Đình gọi em một tiếng, đặt lòng bàn tay lên đầu em, nói với em: "Đừng thò đầu ra bên ngoài."
Lan Trạch ngoan ngoãn rụt cổ vào, em ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Đình, chậm rãi hỏi: "Sau này đốc chủ phải ở trong cung suốt ạ."
Tạ Cảnh Đình ừm một tiếng, ánh mắt nhìn sang Lan Trạch, lên tiếng: "Sau này Lan Nhi cũng phải ở trong cung."
"Nô tài không muốn ở trong cung mãi đâu ạ," Lan Trạch hỏi, "những lúc hết bận thì đốc chủ dẫn nô tài ra ngoài được không ạ."
Em ôm cánh tay Tạ Cảnh Đình, trong con ngươi có vẻ mong chờ, đôi mắt cũng cong lên theo.
"Nô tài muốn dẫn đốc chủ về Từ Châu, đốc chủ đi cùng nô tài được không ạ."
Tạ Cảnh Đình từng đến Từ Châu, em với Tạ Cảnh Đình gặp nhau chính ở Từ Châu.
Cách em nhìn Tạ Cảnh Đình khiến ánh sáng trong con ngươi Tạ Cảnh Đình khẽ dao động, y thấp giọng đáp một tiếng, xem như đã đồng ý với em.
Lan Trạch tương đối vui vẻ, tuy tính tình Tạ Cảnh Đình đơ như khúc gỗ nhưng phần lớn thời gian đều chiều chuộng em, nghĩ vậy, em in môi lên má Tạ Cảnh Đình, thơm một cái ở gương mặt Tạ Cảnh Đình.
"Nô tài thích đốc chủ nhất đấy ạ." Lan Trạch nhõng nhẽo nũng nịu, mắt em sáng rực lên làm Tạ Cảnh Đình phải cúi đầu nhìn em, che mắt em lại.
Chỉ đi một lát đã đến nơi, cửa chiếu ngục có thị vệ canh gác, Cơ Thường và Nguyễn Vân Hạc đã bị cho lưu dày, Lan Trạch chưa từng gặp họ.
Tạ Cảnh Đình đến đây để gặp Sư Vô Dục.
Hành lang dài dằng dặc sâu kín tối tăm, lúc bước vào Lan Trạch cảm giác cái lạnh toát lan tràn sống lưng, em hơi bồn chồn, vô thức níu lấy góc áo Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình để ý thấy bèn nắm lấy tay em dắt đi, nhiệt độ từ đầu ngón tay tỏa ra, da thịt nóng ấm kề sát giúp em xua đi sự lạnh lẽo từ chiếu ngục.
Hai bên đều để giam giữ phạm nhân, trên vách tường có một lớp máu đông đặc dính bết vào, thi thoảng lại có tiếng kêu r/ên vang lên, khóe mắt Lan Trạch liếc qua, trông thấy vết thương lở loét cùng đống rơm rạ đã cáu bẩn.
Tạ Cảnh Đình dẫn em đi vào sâu hành lang dài, Lan Trạch nhìn thấy Sư Vô Dục ở phòng giam nằm trong cùng.
Trông tình hình Sư Vô Dục không được ổn lắm, áo khoác bạc trên người anh ta dính đầy vết máu cùng màu tối, tóc xõa tung ra, gương mặt tuấn tú tái nhợt đi, hai mắt bị che kín bằng lụa dài màu trắng, vệt máu lờ mờ rướm ra thấm vào dải lụa.
Nghe có tiếng động, Sư Vô Dục khẽ nghiêng đầu sang, mặt mũi vẫn cúi thấp, nhìn xuyên qua lớp lụa chỉ thấy được đường nét đại khái.
Thấy dáng vẻ này của Sư Vô Dục, Lan Trạch nấp ra đằng sau Tạ Cảnh Đình, rồi lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần nữa.
Hình như Sư Vô Dục cảm giác được, gương mặt hướng về phía Lan Trạch, môi mỏng mím lại thành đường cong lạnh tanh, phần xương hàm căng ra.
"Sư phụ viết thư cho ta, ta giữ cho ngươi cái mạng. Sau này ngươi ở trong chùa Vạn Tướng, không được rời khỏi chùa nửa bước."
Tạ Cảnh Đình lên tiếng, tầm mắt y chỉ dừng lại đúng một giây ở Sư Vô Dục.
Sư Vô Dục trầm mặc một lúc lâu, nói với Tạ Cảnh Đình: "Tông Dật... ngươi làm gì với ngài ấy rồi?"
Trên danh nghĩa thì Cơ Thường bị lưu đày, mà tính cách Tạ Cảnh Đình sẽ không đời nào dễ dàng bỏ qua cho Cơ Thường.
Quân chủ thiếu niên của triều trước, giữ lại chỉ tổ hậu họa khôn lường.
Giống hệt như Tạ Cảnh Đình vậy, nếu Tạ Cảnh Đình không sống sót được trong trận hỏa hoạn lớn ấy thì bây giờ thiên hạ đã chẳng về tay họ Kê.
Tạ Cảnh Đình nâng mắt lên, điềm nhiên nói: "Ngươi biết rồi còn hỏi nữa làm gì."
"Sư đệ, nếu ta và Cơ Thường đổi chỗ cho nhau, không biết liệu ngươi có tha cho ta thế không."
Sư Vô Dục không nói gì nữa, hắn đã can dự vào việc triều chính thì chưa bao giờ nghĩ đến việc để Tạ Cảnh Đình lại.
Lan Trạch đứng cạnh không hề lên tiếng, Tạ Cảnh Đình nói xong là hai người quay về, em vẫn nắm lấy tay Tạ Cảnh Đình suốt, đúng vào lúc họ chuẩn bị đi thì Sư Vô Dục cất lời.
"Lan Trạch." Sư Vô Dục gọi tên em.
Lan Trạch không nhịn được dừng chân rồi quay người lại.
Lụa dài màu trắng đã che đi hai mắt Sư Vô Dục, Sư Vô Dục hơi nghiêng mặt, dường như đôi mắt ấy trông thấy được em, ngăn cách bởi những u tối cùng vệt sáng của ngục tù, Sư Vô Dục không nói một lời nào cả.
Lan Trạch nghi hoặc, em đưa mắt về, nhỏ giọng nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ, mình đi thôi ạ."
Em cùng Tạ Cảnh Đình rời khỏi chiếu ngục, khoảnh khắc bước ra ngoài, ánh nắng sáng rực lóe lên, có cái bóng hư vô đổ trên mặt đất.
Không chỉ có mình Sư Vô Dục phải rời đi, Mạnh Thanh Ngưng cũng nằm trong số này.
Đã rất lâu rồi Lan Trạch và Mạnh Thanh Ngưng không hề gặp mặt, ấn tượng ngày xưa của em về Mạnh Thanh Ngưng không tệ, buổi tối Mạnh Thanh Ngưng vào cung một chuyến.
Mạnh Thanh Ngưng bị giáng chức đến Thọ Châu, Thọ Châu cực kì xa, nghe nói là nơi hẻo lánh lắm.
Lúc đến chính điện thì trùng hợp là Tạ Cảnh Đình đang không có đây, Lan Trạch ở trong điện, chạm mặt luôn với Mạnh Thanh Ngưng.
Một thời gian dài không gặp, Mạnh Thanh Ngưng không hề tham dự vào tranh đấu đảng phái nhưng vẫn bị dính líu, Mạnh Thanh Ngưng cũng không thể ngờ là lại gặp Lan Trạch như thế này.
Mạnh Thanh Ngưng vẫn mặc áo xanh như xưa, mặt mũi đúng như trăng lưỡi liềm, trông mà đắm chìm gió xuân.
"Tiểu Lan Trạch, lâu lắm không gặp."
Lan Trạch đang sắp xếp lại sổ gấp trên bàn, em cất gọn lại số sổ bị lộn xộn, trông thấy Mạnh Thanh Ngưng thì ngại ngùng nói: "Nô tài tham kiến Mạnh đại nhân."
Mạnh Thanh Ngưng thấy Lan Trạch định hành lễ với mình, vội vàng ngăn Lan Trạch lại.
"Lan Trạch, không được, giờ ta là tội thần, làm gì có chuyện hành lễ với tội thần cơ chứ."
Lan Trạch đang ngại ngần vì chính việc này, Mạnh Thanh Ngưng khác hội Cơ Thường Sư Vô Dục, chưa từng làm gì xấu xa với em, trái lại em thấy mất tự nhiên trước Mạnh Thanh Ngưng.
Xem ra Tạ Cảnh Đình mới là người lạnh lùng tàn nhẫn thật sự, Tạ Cảnh Đình xử lí hết toàn bộ những kẻ từng có lòng yêu mến với mình.
Không để bất kì một ai được ở lại trong kinh.
"Đốc chủ không ở trong điện, ngài ấy sang điện phụ gặp khách rồi ạ." Lan Trạch không rõ Tạ Cảnh Đình gặp ai mà phải sang điện phụ, chốc em phải hỏi thăm nghe ngóng Tống Hòa mới được.
"Mạnh đại nhân tìm đốc chủ có việc gì thế ạ, chốc nữa nô tài sẽ truyền đạt giúp." Lan Trạch nói.
"Không có gì quan trọng đâu, chỉ đến tạm biệt thôi." Trong mắt Mạnh Thanh Ngưng vẫn là nụ cười nhè nhẹ, anh nói với vẻ tiếc nuối: "Hôm nay không gặp được chắc cũng là số phận sắp đặt rồi."
"Nếu đốc chủ có hỏi thì Lan Trạch cứ bảo ta đã ghé là được."
"Còn một việc nữa." Mạnh Thanh Ngưng đi ra đến cửa điện, nói với Lan Trạch: "Câu này nên nói với Lan Trạch."
"Chúc cho Lan Trạch sau này... xanh tốt muôn đời."
Mạnh Thanh Ngưng để lại một nụ cười, rồi bóng người biến mất ở cửa cung.
Cùng lúc với đó, dọc đường lưu đày.
Cơ Thường biết Tạ Cảnh Đình sẽ không giữ mạng mình lại, trên đường đi lưu đày Cơ Thường nhân lúc hỏa hoạn loạn lạc chạy thoát.
Kiếm dài của thị vệ đâm xuyên qua vị trí lồng ngực Cơ Thường, đôi mắt âm u hơi trợn to, cảm xúc phẫn nộ tột cùng không cam tâm lập lòe trong mắt.
Cơ Thường mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại thì được thôn dân cứu giúp, kí ức trong đầu trở nên hỗn độn thêm một lần nữa.
Không nhớ rõ mình là ai, cứ có rất nhiều tiếng nói vang lên bên tai, những bóng dáng trong đầu đều thành ra nhòe mờ.
Hai mắt Cơ Thường thoáng mất tiêu cự, một đôi mắt sáng ngời trong veo xuất hiện từ kí ức, cùng với giọng nói âm vang chắc chắn.
"Sau này... ta sẽ dạy em đọc thơ tiếp."
Cơ Thường không nhớ rõ mình là ai nữa, không biết câu này nói với ai, chỉ cứ nhớ hoài vậy thôi, chắc hẳn là lời hứa với một người nào đó.
...
"Sinh thời Hạ đạ nhân đã gặp đại phu dùng vu cổ, trước khi chết chỉ toàn đọc những sách âm thuật..."
"Thuộc hạ đến muộn, không tìm được tro cốt của Hạ đại nhân."
"Lời đồn âm dương trần gian thực sự quá viển vông hoang đường."
Tạ Cảnh Đình quay về chính điện, Lan Trạch đang định đi ra hỏi xem Tạ Cảnh Đình đi đâu, trông thấy người bèn chạy tới nhào vào lòng y.
Em bé trẻ con mới hay thế này, Lan Trạch không hề cố tình làm thế, chỉ tội khả năng thăng bằng hơi kém, nói đơn giản là đi không vững dễ bị ngã hơn người bình thường một chút.
Tạ Cảnh Đình đỡ em cho vững, thấp giọng hỏi: "Lan Nhi đang hỏi thăm gì đó?"
Lan Trạch: "Nô tài đang định hỏi xem đốc chủ đi đâu ạ."
"Vừa nãy Mạnh đại nhân ghé qua, nói là đến tạm biệt, nô tài bảo Mạnh đại nhân chờ đốc chủ thì Mạnh đại nhân nói mấy câu kì kì, gì mà chắc là số phận sắp đặt, xong đi luôn rồi ạ."
Lan Trạch dắt Tạ Cảnh Đình ra bàn sách, cho Tạ Cảnh Đình xem chỗ sổ gấp em đã xếp lại.
"Vậy à, Lan Trạch làm tốt lắm."
Tạ Cảnh Đình hồi tưởng lại lời thị vệ, ánh mắt tra xét một lượt trong điện, trí nhớ y rất tốt, nhớ được hết từng chi tiết bày biện trước khi y rời đi.
Đồ đạc không có bất cứ thay đổi gì.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở giường mềm, Lan Trạch thích làm ổ nằm ngủ ở đây, thường cứ bày bừa ra một đống, không đời nào gấp chăn, nhưng hôm nay chăn lại được gấp gọn đặt sang một bên.
Tầm mắt y hơi khựng lại, rồi đưa mắt trở về hoàn toàn lặng lẽ, khẽ khều cổ áo Lan Trạch, dấu vết y để lại trong đó không khác tí nào.
"Đốc chủ, buổi chiều lúc đang ngủ thì nô tài nóng quá dậy luôn, có phải sắp đến hè rồi không ạ."
Lan Trạch chỉ vào giường mềm, nói mềm xèo: "Chăn nô tài tự gấp đấy ạ, thế nào ạ."
Tạ Cảnh Đình ừm một tiếng, mặt mũi có vẻ suy tư, thuận miệng nói: "Lan Nhi làm tốt lắm."
Vì lời khen bâng quơ của y mà gò má Lan Trạch ửng lên, mặt đỏ bừng bừng, có vẻ ngượng nghịu, đôi con ngươi trong veo thoáng lấp lánh.
"Đốc chủ." Lan Trạch lại gọi y một tiếng nữa.
Tạ Cảnh Đình ngước mắt lên, Lan Trạch khẽ níu lấy góc áo y, sáp lại gần hôn lên môi y, y lập tức đỡ lấy em.
Khi y ôm vòng quanh Lan Trạch, ánh nến chập chờn theo trong đúng một khoảnh khắc.