Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 68: Lan Trạch mở mang
Khi Tạ Cảnh Đình bế Lan Trạch ra ngoài Lan Trạch đã không phản ứng gì nữa, ngất xỉu trong lòng Tạ Cảnh Đình, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở rất yếu, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Máu tươi trên lưng chảy xuống nhỏ giọt theo sống lưng, tựa như một con cá sắp chết.
Cơ Thường trơ mắt nhìn theo Tạ Cảnh Đình đưa người đi, gió lạnh thốc vào điện Kim Loan, gã tỉnh rượu ít nhiều, đột nhiên trông thấy gương mặt tái nhợt kia, hơi nhíu mày lại.
Chắc Lan Trạch là đứa mong manh nhất trong số này, mấy roi thôi đã không chịu nổi.
Sau khi Tạ Cảnh Đình rời đi, Hạ Ngọc Huyền chạy đến điện Kim Loan, từ lời bẩm của người dưới Hạ Ngọc Huyền đã nắm được tình hình sự việc, cùng tin tức người đã bị Tạ Cảnh Đình đưa đi mất.
Hạ Ngọc Huyền đứng giữa chính điện trống rỗng, vẫn đang nhìn theo hướng cửa cung, đôi mắt che phủ dưới lớp ánh sáng lờ mờ không rõ, chàng cũng vừa chạy từ ngoài về, mấy hôm nay Tạ Cảnh Đình toàn kiếm chuyện đâm thọc chàng suốt.
"Trẫm phạt nó mấy roi, nó ngất xỉu bị Như Tuyết đưa đi rồi, nếu ngươi muốn nó, mấy hôm nữa trẫm đòi về giúp ngươi là được."
Cơ Thường vẫn chưa bậy bạ đến mức không phân biệt rõ bên nào nặng hơn, hiện nay Hạ Ngọc Huyền là thần tử gã tin tưởng được, dĩ nhiên gã phải thỏa mãn một ít yêu cầu cho Hạ Ngọc Huyền.
Hạ Ngọc Huyền đứng một bên không lên tiếng, chàng liếc Cơ Thường một cái, cái nhìn bình tĩnh quá đáng, giọng chàng vang lên giữa điện.
Chàng thấp giọng đáp một tiếng, lông mi rũ xuống phủ bóng mập mờ, chập chờn lẫn vào với giọt máu còn sót lại dưới sàn.
...
Lúc Lan Trạch tỉnh lại đã sang ngày hôm sau, em lại gặp ác mộng, trong giấc mơ toàn là gương mặt Cơ Thường sặc sỡ quái dị.
Cơ Thường cầm roi, em bị ấn xuống không nhúc nhích được, cuối cùng bị quất roi chết tươi ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Thanh thiên bạch nhật, đây là thành ngữ Lan Trạch học được từ Hạ Ngọc Huyền.
Tại sao lại nói là thanh thiên bạch nhật, vì luật pháp triều Ngụy sáng sủa rõ ràng, phía dưới gầm trời đều là đất của vua, khắp mọi vùng miền đều là tôi tớ của vua.
Giống vậy, thần dân đều tin tưởng chấp hành luật pháp, công lý tồn tại chiếu rọi thiên hạ.
Nhưng kẻ đánh em là hoàng đế, trên đất vua, trước tôi tớ của vua, không ai cản được.
Cả người Lan Trạch cứ như bị lật đi lật lại nướng thẳng trên lửa cháy, vô số kim nhỏ đang đâm chọc khắp lưng em, em choàng tỉnh từ đau đớn, trông thấy ngay khung trần nhà có vẻ quen mắt cùng với gương mặt thân thuộc.
Tạ Cảnh Đình.
Suýt thì Lan Trạch tưởng rằng mình đang nằm mơ, Tạ Cảnh Đình ngồi bên cạnh em, gần đó là ngọn nến cháy suốt một đêm đã gần cạn đáy, Tạ Cảnh Đình trông nom em cả đêm chưa hề chợp mắt.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói vang bên tai em, Lan Trạch mới xác nhận được là mình không nằm mơ, đây là hiện thực chân thật rõ nét, lúc em ngất đi Tạ Cảnh Đình đã đưa em về.
Lan Trạch cho rằng mình nên vui mới phải, nhưng em chẳng vui được là bao, thậm chí nội tâm em còn tương đối bình tĩnh, nhìn Tạ Cảnh Đình, chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy mịt mù chẳng rõ ấy, thậm chí em còn hơi hơi muốn tránh đi.
Bóng ma tâm lý phủ lên nội tâm em, thời gian trước Tạ Cảnh Đình không hề hỏi thăm đến em, bây giờ em bị đánh xong mới dẫn em trở về, có lẽ lần sau em bị đánh chết rồi thì Tạ Cảnh Đình mới đến nhặt xác cho em.
Lưng Lan Trạch vẫn đang đau, em không trả lời câu hỏi của Tạ Cảnh Đình, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, tự chớp mắt mấy cái gắng nhịn không khóc.
"Ta đã cho người bôi thuốc chỗ lưng Lan Trạch rồi, mấy ngày tới không được động vào vết thương." Ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn Lan Trạch suốt, đáy mắt quan sát nắm bắt tất cả biểu cảm của Lan Trạch.
Những gì hai người nói rơi vào tai Thường Khanh đang gác ở cửa, sau khi đưa người về Tạ Cảnh Đình chưa cho bất cứ ai bước vào chính điện, không biết là còn ai đứng từ xa ngoài cửa bôi thuốc được cho Lan Trạch nữa.
Chủ tử thích làm hũ nút, kẻ làm bề tôi cũng không chịu thua kém, không hề vạch trần chủ tử.
Lan Trạch không muốn nói chuyện, lông mi em hơi run, tựa như con bướm bị đóng đinh vào tường đang vỗ cánh.
Em gượng gạo kéo căng chăn lên che một phần mặt mình đi, chặn ánh mắt của Tạ Cảnh Đình lại.
Tạ Cảnh Đình chủ động lên tiếng nói mấy câu, Lan Trạch chưa hề đáp lời. Thường ngày toàn là Lan Trạch nói nhiều hơn, Lan Trạch sẽ lăng xăng lải nhải mãi bên tai y, tuy không có trọng tâm, nhưng y nhớ từng câu một Lan Trạch đã nói.
"Lan Trạch nghỉ ngơi cho khỏe, có việc gì thì gọi người là được." Tạ Cảnh Đình trầm mặc một lúc rồi mở miệng, đứng dậy trước mặt Lan Trạch.
Lần này Lan Trạch không níu góc áo y lại, em nằm yên trên giường như một con trai bé xíu khép vỏ, giấu tất thảy bản thân mình đi trọn vẹn.
Đây là điện chính của Tạ Cảnh Đình, nhưng cạnh giường lại có búp bê hồi trước Lan Trạch khâu.
Lan Trạch ôm lấy búp bê mẹ, tai em ù ù không rõ, cảnh tượng mình đang sống sờ sờ bị đánh chết tươi cứ không ngừng hiện ra trong đầu, sắc mặt em trắng nhợt, rõ ràng trong điện ấm áp vô cùng, em lại không cảm nhận được một tí nhiệt độ nào.
Em nghe thấy tiếng Tạ Cảnh Đình, lòng Lan Trạch buồn bực bức bối, không biết vết thương ở lưng với nỗi đau trong lòng cái nào tệ hơn luôn.
Lan Trạch ôm búp bê lờ mờ mơ màng, em hơi nhớ mẹ, mẹ đang ở đâu, em muốn đi đến đó.
Nhưng mẹ đã mất rồi, em cũng không còn nhà nữa.
"Đốc chủ, có lẽ là bị bóng đè ạ... Ở dân gian có trẻ con gặp chuyện kinh hãi xong sẽ mất hồn, bất tỉnh nhân sự mấy ngày liền."
"Có cách nào không?"
"Chỉ chờ nghe ý trời thôi."
Dường như trong mơ Lan Trạch đã quay về với vòng tay của mẹ, trong con ngõ nhỏ ở Từ Châu, mẹ thường nằm liệt giường cả ngày, em không trông thấy mẹ ngồi dậy, nhưng mỗi lần từ lớp của tiên sinh quay về thì nhà cửa luôn được dọn dẹp sạch sẽ lắm.
Mẹ thu dọn hẳn hoi bàn học bình thường em hay nghịch ngợm bày loạn ra, trên bàn có cả bánh nước đường mẹ đi mua, mẹ kiểm tra bài vở của em, em toàn lười biếng, về nhà xong ăn mắng.
Mẹ không muốn để em trông thấy dáng vẻ cực khổ của mình, em lóng ngóng vụng về toàn làm nhà bừa bộn thôi, còn chẳng tự lo được cho cái thân mình, nhưng mẹ chưa bao giờ trách cứ em.
Lan Trạch rơi nước mắt, em muốn lên tiếng nhưng không thể mở miệng nổi, cổ họng nấc nghẹn, trong lúc mơ màng em lại nghe thấy giọng Tạ Cảnh Đình, có người đến gần má em hôn đi giọt nước mắt của em.
"Thường Khanh." Lan Trạch nghe thấy Tạ Cảnh Đình nói, Tạ Cảnh Đình gọi người vào, chỉ lát sau người đã đi luôn.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng vải vóc ma sát, quần áo trên người Lan Trạch được cởi ra, khăn bông ẩm lau cơ thể em, sống lưng lành lạnh, Tạ Cảnh Đình bôi thuốc cho em.
Đầu óc Lan Trạch vẫn tỉnh táo, em nghe thấy được tiếng động bên mình, Tạ Cảnh Đình đang thay thuốc giúp em, đang tự tay lau chùi cơ thể cho em, bình thường Tạ Cảnh Đình chưa bao giờ làm những việc này.
Có thể hồi trước Tạ Cảnh Đình lừa em, tóm lại Tạ Cảnh Đình chẳng nói gì với em hết, Lan Trạch nghĩ trong lòng, Tạ Cảnh Đình không nói, thì em vờ như không biết là được.
Nước mắt còn đang lấp lánh trong mắt em, em nằm trong lòng Tạ Cảnh Đình không tỉnh lại, gương mặt ửng đỏ lên vì sốt.
Vốn dĩ Lan Trạch tưởng bôi thuốc xong Tạ Cảnh Đình sẽ đặt em nằm xuống lại, em không muốn ở gần Tạ Cảnh Đình đến mức này, em đã thề là về sau không bao giờ thích Tạ Cảnh Đình nữa.
Đầu óc em toàn là ngày chết của mình, không ai có thể cứu em, nhưng em muốn sống tiếp.
Cơ mà em làm gì được đây?
Tạ Cảnh Đình không hề để tâm đến em, trừ phi... trừ phi em có thể khiến Tạ Cảnh Đình để ý đến em, giống như em vậy, sẽ trằn trọc trăn trở vì tình yêu, sẽ thường xuyên buồn bã hệt như em.
Trừ phi em có thể khiến Tạ Cảnh Đình yêu em.
Lan Trạch nghĩ vậy, đột nhiên, cảm giác run bắn lan ra từ làn da sau lưng, dù em chưa tỉnh lại được nhưng cơ thể vẫn có tri giác, nụ hôn men theo da em tiến dần lên trên.
Tạ Cảnh Đình đang hôn lên chỗ vết thương của em.
Lan Trạch hơi nóng nảy, như này là ức hiếp em giờ không tỉnh dậy được đây mà, Tạ Cảnh Đình còn làm cái chuyện khốn kiếp thế nữa.
Hiện tại cơ thể em không thể cử động, Lan Trạch đành phải chịu đựng, phát giác giờ nụ hôn đang không ngừng trượt xuống, thậm chí Tạ Cảnh Đình còn cúi đầu hôn lên ngón chân em.
Toàn thân Lan Trạch nóng bừng không rõ vì ấm ức hay vì tức giận, em không biết người mình đã ửng hồng mờ nhạt, có lẽ Tạ Cảnh Đình thích em kiểu như này nhất, em không mở miệng được không nói chuyện được, cũng không giận dữ đùn đẩy, Tạ Cảnh Đình thích làm gì thì làm nấy.
Cổ chân em bị cầm lấy, lo chạm phải vết thương của em, Tạ Cảnh Đình thấy em chảy nước mắt bèn cúi đầu hôn một cái lên mí mắt em, rồi hôn đến môi em.
Vừa mới hôn chân em xong lại chuyển sang hôn môi tiếp, Lan Trạch tương đối bực mình, em không nói được, mặt đỏ khủng khiếp, thậm chí vành tai cũng bị động chạm.
Lan Trạch bị lật qua lật lại giày vò rất lâu, thực ra em không cần lo Tạ Cảnh Đình sẽ làm gì với em thật, xét cho cùng thì Tạ Cảnh Đình là thái giám.
Nhưng Tạ Cảnh Đình sờ mó động chạm thôi em cũng có cảm giác rồi, sự chú ý của em dồn cả vào Tạ Cảnh Đình.
Thường ngày Tạ Cảnh Đình đều ngồi ở bàn sách bên ngoài, chỉ cách Lan Trạch một tấm bình phong, Lan Trạch nghe thấy hết tất cả, cả thứ em nên nghe lẫn thứ em không nên nghe.
"Tạm thời chúng ta không cần can dự việc này, bảo Tống Hòa đợt này đừng có lộ diện, Hạ Ngọc Huyền đã phái người xuống quận Thục một chuyến."
"Cuối tháng sứ tiết Tây Hạ sẽ tới, Định An hầu cũng sẽ cho người quay về vào mấy ngày này, phải theo dõi sát sao trong kinh."
Lan Trạch chả có gì để làm, suốt cả ngày chỉ biết dỏng tai lên nghe xem Tạ Cảnh Đình đang làm gì, công việc của Tạ Cảnh Đình khô khan xưa giờ, buổi tối đến giờ em phải uống thuốc thì Tạ Cảnh Đình sẽ đút cho em.
Em nghe thấy tiếng Thường Khanh đi vào, mùi đăng đắng của nước thuốc xuất hiện trong không khí, Lan Trạch chun mũi lại muốn quay mặt đi nhưng mà em không nhúc nhích được, đành tiếp tục chịu đựng.
Tiếng động của thìa va vào thành bát vang lên bên tai, Tạ Cảnh Đình nâng thìa thuốc lên, Lan Trạch còn đang nghĩ là làm sao để không phải uống thuốc đắng, thì giây tiếp theo miệng em đã bị tách ra, hơi thở ngập tràn mùi hương cành tuyết ùa vào khoang miệng em.
Lan Trạch ngớ ra mất một thoáng rồi mới phản ứng lại được, hôm nay Tạ Cảnh Đình lại tranh thủ chấm mút em nữa rồi. Em ngoan ngoãn không thể động đậy, có vẻ Tạ Cảnh Đình thích em thế này lắm, mớm hết cả bát thuốc, Lan Trạch làm đổ mất hơn nửa, Tạ Cảnh Đình giúp em thay lại bộ quần áo mới.
Trong điện có cả áo lót quần lót của Lan Trạch, do Lan Trạch bị thương ở lưng nên Tạ Cảnh Đình đổi cho em sang loại vải mềm mại hơn nữa, mặc vào cho em một cái... yếm.
Lan Trạch thấy quá may vì giờ mình đang mê man, không thì cái việc mất mặt đến như thế này, em không bao giờ dám gặp ai nữa mất.
Cảm giác nhiệt độ vừa vặn chạm vào làn da em, Tạ Cảnh Đình đang lau người cho em, động tác của Tạ Cảnh Đình như thể đang làm một việc không thể bình thường hơn được nữa, kiểu là lau chùi một đồ vật gì ấy, toàn bộ quá trình chỉ hơi hơi khựng lại đúng một khoảnh khắc.
Mặt Lan Trạch nóng lên, em cảm thấy hơi sai sai, phản ứng cơ thể không giả mạo nổi, cho dù không nhìn thấy nhưng em phát giác được là ánh mắt Tạ Cảnh Đình đang ngừng lại ở đó.
Nội tâm em xấu hổ muốn chết mất thôi, vừa ấm ức vừa tức tối, em phải trôi sạch thể diện nửa đời ở trước mặt Tạ Cảnh Đình rồi ấy.
Tạ Cảnh Đình chỉ nhìn thêm một lần, đặt Lan Trạch nhỏ về lại chỗ cũ, rồi mặc quần áo vào cho Lan Trạch.
Cứ thế ba ngày trôi qua, buổi sáng ngày thứ ba Lan Trạch mở mắt ra, ba hôm nay với em một ngày dài bằng một năm, chỉ nghĩ thông được hai việc.
Em phải khiến Tạ Cảnh Đình yêu em, khiến cho Tạ Cảnh Đình không nỡ để em chết, vậy thì em mới có đường cứu vãn.
Tạ Cảnh Đình là hũ nút, sau này Tạ Cảnh Đình không nói thì em cứ xem như không biết là được.
Lan Trạch không để Tạ Cảnh Đình biết là em đã tỉnh ngay lúc đó, mà chờ đến tận lúc đút thuốc buổi tối, khi Tạ Cảnh Đình cắn lên cánh môi em, em mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đông cứng lại theo luôn.