Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 16: Bệ hạ, ngài chạy trốn?




Trong lòng Lý Thiệu Thần vừa mới dấy lên một tia tên là mối tình đầu thì ngọn lửa “Phốc” một tiếng biến mất vô tung vô ảnh.

Này tính cái tình huống gì? Ăn kiền mạt tịnh rồi trực tiếp chụp mông chạy lấy người, thậm chí một lời cáo biệt đều không có? Hừ, đời này cũng không muốn gặp qua tra nam nhân như vậy nữa, Lý Thiệu Thần căm giận thầm nghĩ, quai hàm vì tức giận nên phình ra, rất giống một con cá đang cố gắng thổi bọt khí.

Ách, đi cũng tốt, kỳ thật cũng không tính là bất cáo nhi biệt, nhân gia không phải là còn để lại tờ giấy sao? Một thanh âm khác ở trong đầu Lý Thiệu Thần nói rằng. Trên giấy không phải có nói sao, Lambert đúng là có việc gấp mới rời đi, cậu xem, trên giấy có ghi lại cho cậu địa chỉ, nói cậu khi cậu ra khỏi rừng rậm Khoa Lạc liền đi hoàng thành tìm hắn.

Hắn nói cậu đi tìm cậu liền đi a, cậu như thế nào không biết phân biệt như vậy, rõ ràng chính là tình một đêm, không nghĩ tới những cái đó là tiết mục tình tình yêu yêu sao, cho là hắn thật lòng thích cậu, nếu như thế tại sao hắn không mang cậu cùng đi a, cậu cũng không phải không thấy không gian truyền tống của hắn.

Nói không chừng hắn mệt nhọc, không có biện pháp mang người tiến hành không gian truyền tống, cậu cũng biết, cậu mấy ngày nay đem Lambert áp bức có bao nhiêu sạch sẽ…

Chỗ nào có, đối phương rõ ràng cũng thực hưởng thụ được chứ, hắn sinh long hoạt hổ như vậy, kim thương không ngã, gây sức ép cho cậu đến cổ họng đều ách …

Đối thoại trong đầu có khuynh hướng càng ngày càng hoàng bạo, mặt Lý Thiệu Thần cũng càng ngày càng hồng, vội vàng vẫy vẫy đầu, đem ý tưởng quỷ dị này vứt ra khỏi óc. Bất quá, trong đầu hiện lên một câu cũng thực đúng, bất quá là tình một đêm mà thôi. Cậu ở kiếp trước tuy rằng chưa từng thấy qua, nhưng thế nào cũng đã được nghe nói loại chuyện này. Giới gay trong loại chuyện này càng thông thường. Tình cảm nam nhân càng trực tiếp, rõ ràng, quá trình có thể thưởng thức, kết cục mới quan trọng nhất. Nếu nói thương yêu cuối cùng kết quả chính là trên giường, như vậy rất nhiều người liền sẽ lựa chọn lên giường trước, sau đó mới luyến ái. Không phải có câu nói rất đúng sao, yêu, đều là làm mà ra. Lý Thiệu Thần tuy rằng vô pháp gật bừa chuyện như vậy, nhưng cậu cũng biết đây là hiện trạng chung của đồng chí.

Coi như là tình một đêm đi.

Lý Thiệu Thần nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy trống rỗng. Cậu lặng yên không nói, mà sâu trong ánh mắt vẫn nhiễm một tầng lo lắng.

Trên bàn đá còn phóng một khối ngọc thạch kim sắc, điêu khắc hình Phượng Hoàng giương cánh muốn bay, rạng rỡ sinh huy. Vẻ sáng bóng tại trong sơn động hôn ám vô pháp dấu được, nó lẳng lặng nằm trên bàn đá, chặt chẽ hấp dẫn ánh mắt Lý Thiệu Thần. Nhất là đôi mắt kia, sắc bén lạnh thấu xương, như muốn bức đi linh hồn. Lý Thiệu Thần chỉ cảm thấy hình dáng Phượng Hoàng này nhìn thập phần quen mắt, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được đã gặp ở nơi nào.

Trên tờ giấy tuy rằng không nói đến, nhưng Lý Thiệu Thần biết đây là Lambert lưu cho cậu.

Này tính cái gì?

Tín vật hay là phí qua đêm?

Vươn tay đem Phượng Hoàng kim sắc cầm lên thưởng thức, xúc cảm ấm áp, tựa hồ có một lực lượng vô hình đang lưu động trên người Phượng Hoàng, Lý Thiệu Thần cảm thấy đau xót trên người tốt lên không ít.

Lý Thiệu Thần lập tức tự giễu cười hai tiếng, đem ngọc thạch đặt trên bàn đá, ngăn chặn tờ giấy kia của Lambert bay mất.

Bất quá là một khối ngọc thạch mà thôi, chỗ nào có nhiều lực lượng thần kỳ như vậy. Nhưng mà Lý Thiệu Thần không biết, khối Phượng Hoàng kim sắc ngọc thạch này chính là Phượng Hoàng niết bàn là cốt nhục biến thành, gọi tắc Phượng Hoàng cốt, có được lực lượng thần kỳ “Hoạt tử nhân, thịt bạch cốt”, thiên địa chi gian chỉ có một viên, chính là vật trân quý nhất bên cạnh Thú Hoàng bệ hạ. Lambert có thể đem bảo vật này lưu cho Lý Thiệu Thần, đủ để thấy được đối phương đối cậu coi trọng.

Chỉ tiếc, Lý Thiệu Thần không biết việc này.

Ra khỏi sơn động, không khí nhẹ nhàng khoan khoái nghênh diện đánh tới, Lý Thiệu Thần bỗng cảm thấy tâm tình sảng khoái hơn rất nhiều. Đạp Viêm Ô Chuy đứng ở dưới một thân cây, an tĩnh cúi đầu ăn cỏ, thấy cậu đi ra, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng tê minh một tiếng, quyền tác sớm an.

Trên mặt Lý Thiệu Thần lộ ra tươi cười.

“Cũng là mày tốt nhất, bất ly bất khí, sinh tử gắn bó. Quả nhiên Thiên Sách phủ tao cùng lương câu mới là thật lòng yêu a!”

Vừa mới còn thương xuân bi thu, một bộ tôi bị từ bỏ tiều tụy đáng thương, kết quả quay đầu liền não động mở rộng ra, bắt đầu đùa giỡn Đạp Viêm mã nhà mình. Đạp Viêm Ô Chuy vẫy vẫy đuôi ngựa, nghiêng đầu một chút, đúng là chủ nhân nhị hoá nhà mình, trong đôi mắt to ngập nước của nó một mảnh nhu tình dầy đặc.

Quả nhiên, hạng người gì, thì dưỡng ra cái dạng mã đó!

“Ác! Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay cũng phải cố lên mới được a, huynh đệ!”

Hướng về phía mặt trời mọc, nội tâm Lý Thiệu Thần hừng hực dấy lên ý chí chiến đấu, toàn thân đều bốc cháy lên cái gọi là chí khí hùng tâm lý tưởng hào hùng, cả người toát lên nhiệt huyết của thiếu niên. Cos hoàn tất, Lý Thiệu Thần từ trong vật phẩm lan xuất ra mấy loại trái cây hái ngày hôm trước, sau đó nhảy lên lưng ngựa.

“Hướng a! Lao ra khỏi Amazon!”

Đạp Viêm Ô Chuy tựa hồ bị thể chất nhị hóa của Lý Thiệu Thần một lần nữa truyền nhiễm, móng trước tăng lên, lớn tiếng tê minh, sau đó như Ly Huyễn tiễn tuyệt trần mà phóng đi, tựa như một đạo tật phong trong ngày mùa hè.

Gió nhẹ sàn sạt thổi qua, thổi qua ngọn cây, thổi vào sơn động, tờ giấy bị đè nặng sàn sạt rung động, mà Lý Thiệu Thần, từ đầu đến cuối đều không có quay đầu lại.

Người vứt bỏ ta mà đi, ngày hôm qua không thể lưu lại, người làm loạn lòng ta, ngày hôm nay thấm nhiều ưu phiền!

Ngươi là gió, ta là cát, triền triền miên miên, đến thiên nhai ~~~ (*)

Ngươi là gió, ta là cát, triền triền miên miên, đến thiên nhai ~~~ (*)

(*) Link bài hát→Chàng là gió thiếp là cát

A phi!

Lý Thiệu Thần phun ra một hơi nước miếng, đối với Hùng thú Chiết Cốt Lang trước mặt lộ vẻ hung quang, Đạp Viêm Ô Chuy ánh mắt cảnh giác, bất an hoạt động bốn vó của mình! Ni mã, thằng nhãi mày cũng đặc biệt âm hồn không tan đi, thế nào mà lão tử đi đến nơi nào đều có thể gặp gỡ mày! Lý Thiệu Thần vung lên trường thương, mũi thương họa xuất một đạo lam quang, hàn ý sâm sâm!

Mày cho rằng lão tử thật sự là hạt cát sao, tuy mày to con nhưng cũng không phải gió được chứ, lão tử còn muốn lao ra khỏi Amazon, không có công phu cùng mày ở đây triền triền miên miên!

Hai lần trước đại boss này đến đều không có chuyện tốt gì phát sinh, Lý Thiệu Thần sẽ không thiên chân cho rằng boss lần thứ ba đến tìm mình là để ôn chuyện, nhìn đối phương đầm đìa nước miếng đủ để thuyết minh hết thảy.

Hàng này là muốn ăn luôn lão tử!

Lúc này đây, Lý Thiệu Thần không nghĩ lại tiếp tục trốn tránh.

Mày cho rằng lão tử đánh không lại mày sao?

Tao đường đường là người Thiên Sách phủ, được xưng dã chiến chi vương, kỵ mã, một mình lên ngựa đấu cũng không biết mệt, kim thương không ngã. Đánh một pháo đổi một chỗ, thế giới Kiếm Tam khắp mỗi ngõ ngách đều lưu lại dấu chân đại Thiên Sách phủ ta. Địch tiến ta lui, địch lui ta truy, Lý Thiệu Thần tuy rằng không biết làm thế nào để đánh pvp, nhưng là cậu am hiểu sâu sắc mười sáu tự phương châm của Mao gia gia. Mày là boss lại như thế nào, thú nhân thế giới mày chẳng lẽ còn có thể tái thoát ly chiến đấu sau đó hồi phục thành trạng thái mãn không, hừ, người mang thần khí Kiếm Tam hệ thống lớn nghịch thiên như vậy, lão tử đánh cũng có thể đánh chết mày!

Lý Thiệu Thần cầm trong tay trường thương, một chiêu 【 Tử Hồn Thứ 】 vọt tới trước người Hùng thú Chiết Cốt Lang, trường thương đâm thẳng vào vùng da thịt thối của nó, mũi thương sắc bén hoa khai da lông Hùng thú Chiết Cốt Lang hùng, đâm ra một cái lỗ nhỏ. Máu tươi phun ra, văng lên mặt Lý Thiệu Thần. Mùi máu dày đặc kích thích hung tính của Lý Thiệu Thần đại phát, một cỗ cảm xúc bạo ngược bắt đầu rục rịch. Nắm chặt trường thương, tay phải nhịn không được lại nắm chặt thêm hai phân.

Hùng thú Chiết Cốt Lang đau đến “Ngao ngao” kêu to, hai đại chưởng thô ráp mang theo cơn lốc thật mạnh từ từ chụp xuống, bóng ma đen thùi bao phủ phía trên Lý Thiệu Thần. Lý Thiệu Thần mặt không đổi sắc, hai chân thúc vào bụng ngựa, Đạp Viêm Ô Chuy hiểu ý lập tức hướng bên trái nhảy cách ra một khoảng cách, tránh đi công kích của Hùng thú Chiết Cốt Lang.

Lý Thiệu Thần đem trường thương dắt trên lưng ngựa, tay trái lấy cung, tay phải xoay người từ phía sau lưng lấy ra một cái vũ tiễn. Mãn cung như nguyệt, tiên khí bức người! Lưng ngựa xóc nảy cũng không chút nào chậm trễ việc Lý Thiệu Thần ngắm trúng. Cậu vì có thể trở thành một người cơ động, không tiếc bỏ ra công sức cố gắng, tài bắn cung, là một môn tốt nhất trong chương trình học trung học mà cậu sở hữu, huống chi còn có Kiếm Tam kỹ năng phụ trợ. Lý Thiệu Thần ngắm trúng mắt phải Hùng thú Chiết Cốt Lang.

【 Thừa Long Tiến 】!

Kỹ năng thi triển phát ra không ít tiếng rít, tại phía dưới sữa chửa hệ thống, quanh thân bám vào một tầng cương khí đạm hoàng sắc, nhìn qua sát khí thật mạnh. Hùng thú Chiết Cốt Lang cảm thấy được nguy hiểm tới gần, theo bản năng vươn tay ra chắn. Lý Thiệu Thần một kích không trúng, thầm nghĩ thật đáng tiếc, lại không nghĩ rằng Thừa Long Tiến thế nhưng xuyên thấu bàn tay Hùng thú Chiết Cốt Lang, bắn tại trên nó cằm nó!

Mà Lý Thiệu Thần lại bị hiệu quả cường đại của Kiếm Tam hệ thống làm cho sợ ngây người!

Hiệu quả xuyên thấu thần mã, quả thực không cần rất nghịch thiên được chứ!

Hùng thú Chiết Cốt Lang ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, hiển nhiên bị tiểu sâu trước mắt chọc giận. Song chưởng của nó giơ lên trời, ánh mắt đổi sang màu đỏ, Lý Thiệu Thần tuy ở rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được việc nó hiện tại đang tích tụ lực lượng. Không đợi Lý Thiệu Thần kịp phản ứng, song chưởng của Hùng thú Chiết Cốt Lang đã đến.

“Bành!”

Giống như là khai thiên tích địa, dao động kịch liệt truyền đến, trên lưng ngựa một trận xóc nảy, Lý Thiệu Thần trên người treo một cái debuff 【 Vựng huyễn 】 , thân mình cũng bị tung ra xa, ngã trên mặt đất, kéo ra một khoảng cách!

Trên lưng truyền đến một trận nóng cháy đau đớn, không cần nhìn cũng biết nhất định là đã xuất huyết.

Thời gian 【 Vựng huyễn 】 còn chưa qua, thân thể Hùng thú Chiết Cốt Lang cùng tốc độ của nó cực kỳ không phối hợp trên đường nhanh lao đến, Lý Thiệu Thần có thể cảm nhận được đại địa đều đang run rẩy.

Không xong, trốn không thoát!

Khoảng cách Hùng thú Chiết Cốt Lang càng ngày càng gần, giương lên cái miệng to đầy máu, Lý Thiệu Thần thậm chí có thể ngửi được mùi máu tươi tanh hôi trong miệng nó. Chính là Lý Thiệu Thần cũng không thể động!

Ý thức rõ ràng nhưng thủy chung vô pháp khống chế thân thể của mình. Hiệu quả 【 Vựng huyễn 】 còn lại.

5s!

4s!

Hùng thú Chiết Cốt Lang gần trong gang tấc, thân thể cao lớn hạ bóng ma che khuất toàn thân Lý Thiệu Thần.

3s!

2s!

Nó mở ra cái miệng máu thật to, nước miếng tanh hôi tích tại trên mặt Lý Thiệu Thần, cảm giác dính nị làm cho dạ dày của cậu một mảnh sông cuộn biển gầm!

1s!

Cái miệng khổng lồ của Hùng thú Chiết Cốt Lang đột nhiên khép lại, hết thảy quy về bình tịch, Lý Thiệu Thần bị cự thú nuốt vào trong miệng!

“Ngao!”

Hùng thú Chiết Cốt Lang phát ra một tiếng hét thảm, miệng máu thật lớn một lần nữa mở ra, lộ ra Lý Thiệu Thần một thân áo giáp hồng sắc!

【 Thủ Như Núi 】

Thiện thủ giả, địch không biết sở công này, bất động như núi. Khi bản thân bị thương tổn đến 80%, duy trì liên tục tám giây.

Bốn khối lá chắn trong suốt kim sắc chắn tại chung quanh thân thể Lý Thiệu Thần, răng nanh của Hùng thú Chiết Cốt Lang khảm thật mạnh ở mặt trên, nhân cơ hội này, cậu vung trường thương đâm thủng hàm trên của nó, máu tươi chảy xuống nhiễm lên toàn thân Lý Thiệu Thần, áo giáp đẫm máu càng hiển hiện uy danh đường đường của Thiên Sách phủ. Thiên Sách một thân đỏ tươi, có đúng hay không là do máu tươi nhiễm lên!