Trong phòng bệnh....
Băng Tâm lờ mờ tỉnh dậy, Hạ Như thấy vậy liền lay lay Băng Tâm. Hạ Như liền nói:
- Chị, chị tỉnh lại rồi!!! Bay giờ em biết chị đang rất hoảng loạn nhưng xin chị...xin chị hãy nghe em nói đã.
Băng Tâm thở dài, khẽ gật đầu.
Hạ Như mới đem toàn bộ câu chuyện Ra cho chị mình nghe. Sau khi nghe toàn bộ cau chuyện, co mới nhận ra là Tiến Phong khong phản bội mình, chỉ là co đang hiểu lầm anh thôi.
Ngoài cử chỉ ra, co còn một cách nữa để giao Tiếp với mọi người nhưng ít ai hiểu lắm, đó là ánh mắt, co chỉ cần chớp mắt thôi, việc của mọi người là phải hiểu trong cái chớp mắt đó nói len gì. Và chỉ có 2 người hiểu rõ nhất Thôi, đó là em gái co và người co yêu...
Băng Tâm chớp mắt một cái, Hạ Như lập tức đến bên co hỏi:
- Chị cần gì em hả?
- Được rồi! Em sẽ nói dùm chị.
……………………………
" Bốp "
Sau câu nói của mình, Hải Nhật bị Tiến Phong đánh một cái vào mặt và nhận được một câu khinh bỉ:
- Đồ bỉ ổi! Biết Tiến Trung và em ấy yêu nhau mà còn xen vào
- THÌ SAO CHỨ??? DẪU SAO THẰNG ĐÓ VÀ EM ẤY CÓ YÊU NHAU NỮA ĐÂU? CHÍNH NÓ ĐÃ LỪA DỐI EM ẤY!!!
Hải Nhật tiếp tục nhấn thêm một cú đấm nữa từ Tiến Phong.
- Đó là do toi kêu nó chứ nó khong muốn!
Bỗng từ đâu Hạ Như chạy lại nhắc Tiến Phong:
- Anh Phong! Chị Tâm muốn gặp anh.
- Cô ấy muốn gặp lại Anh sao?
- Ừm... Co ấy muốn nói với anh một vài điều
- Làm sao co ấy nói được, co ấy sẽ dùng ánh mắt, anh hiểu khong thì tuỳ- Bỗng co bất giác nhìn Hải Nhật khiến anh giật mình
- Được, sao cũng được!- Nói rồi anh chạy vút vào nhà.
- Ta vào nhà đi!- Hạ Như nhắc rồi bỏ vào nhà
- Cô ấy nghe rồi sao?- Hải Nhật ngẫm nghĩ
……….........................
Băng Tâm đẩy chiếc xe lăn của mình ra, Tiến Phong tiến lại gần cô bỗng nhận được một cái ôm đầy nước mắt của cô. Hạ Như vui vẻ cất lời:
- Chị ấy tha thứ cho anh rồi!
Tiến Phong vui mừng ôm chặt cô, bỗng Hạ Như để ý môi của Băng Tâm mấp máy:
- Em...xin....lỗi...
- Chị...Chị hai nói được kìa!
- Bác sĩ Minh!- Hải Nhật gọi
Bác sĩ Minh bước xuống, thì thấy vậy liền vui vẻ nói:
- Cô Băng Tâm như vậy thì sẽ hồi phục cách nói chuyện ngành lắm đấy, chúc mừng!
Hạ Như đúng là rất vui nhưng co khong để ý, loi Hải Nhật ra chỗ khác.
...................
- Em...đã nghe hết rồi à?
- Ừm...
- Anh...
- Em xin lỗi! Em khong thể chấp nhận lời tỏ tình của anh!
- Tại sao chứ?Được rồi, anh cũng khong ép em nữa? Em chỉ có 1 tuần Thôi!
Sau khi hai người họ về đến nhà, vừa vào đã gặp cái bản mặt hào hứng của Tiến Phong, anh hào hứng kể lể tùm lum:
- Biết gì chưa? Băng Tâm có thể nói chuyện
sau 1 tuần đó. Đôi chan có thể dùng nạng để di chuyển thay vì ngồi xe lăn đó.
- Oa, vậy thì hay quá!- Hạ Như tỏ vẻ vui mừng
- Tiểu Như, anh nói với em chuyện này?- Tiến Phong cầm tay Hạ Như Dẫn đi, anh nói với co là mai Tiến Trung sẽ tới nơi, nên anh nói cô phải len tinh thần đã. Co uể oải về nhà thì leo len giường khò luôn.Hôm nay quá nhiều chuyện khiến cô khong tiếp nhận nổi. Giá như hôm đó cô cẩn thận hơn, giá như hôm đó khong có tai nạn, thì đỡ biết bao! Co lẩm bẩm nhưng cũng roi vào giấc ngủ lúc nào cũng khong hay biết...