Đối với hỉ nộ vô thường của Lan Nô Tu Đốn, Nhan Tử Kì từ sớm đã sớm nếm mùi, không cam lòng đi theo, nhưng trong lòng hắn không hiểu vì sao đột nhiên lại muốn mua châu báu a, bất quá đi shopping một chút cũng tốt, cả ngày ở trong Lan gia quả thật cũng có chút buồn chán.
Cửa hàng châu báu ở đây không bày trí các món trang sức vàng bạc như các cửa hàng ở địa cầu mà chia thành nhiều khu vực, trên mỗi khu đều đặt những tảng đá kỳ quái, những tảng đá này đã trải qua gia công, bề mặt được điêu khắc hoặc để lộ ra ánh sáng lóa mắt, hơn nữa còn phản xạ ánh sáng của bóng đèn trong tiệm, làm cả cửa hàng sáng rực vô cùng chói mắt.
Một vị thú nhân thấy có khách vào cửa hàng lập tức nhiệt tình chào đón, điểm này cũng tương tự như địa cầu, nhưng khi nghênh diện Lan Nô Tu Đốn thấy trên mặt áo có huy hiệu gia đình, vẻ mặt trong nháy mắt đại biến, khó tin liếc mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn lại một lần, sau đó há mồm muốn lên tiếng, nhưng lại không biết nên kêu thế nào liền thất kinh xoay người chạy vào trong.
Nhan Tử Kì kinh ngạc nhìn theo bóng dáng thú nhân biến mất ở chỗ rẽ, không khỏi quay đầu lại nhìn Lan Nô Tu Đốn.”Người đó hẳn là nhận ra ngươi.”
Lan Nô Tu Đốn liếc mắt, từ chối cho ý kiến, tiếp tục đánh giá những tảng đá bên cạnh.
Nhan Tử Kì cũng tiến sát tới bên người y, ngửa đầu cẩn thận đánh giá Lan Nô Tu Đốn: “Ngươi đáng sợ vậy sao? Biểu tình của cậu ta giống như thấy quỷ vậy a.”
“Vậy ngươi có thấy giống quỷ không?” Lan Nô Tu Đốn miễn cưỡng hỏi hắn.
Nhan Tử Kì nhướng mày, trêu chọc nhìn về phía y: “Quả thật có điểm giống a.”
Rõ ràng là cố tình khiêu khích, trong mắt Lan Nô Tu Đốn lại đặc biệt đáng yêu, vì thế mặc kệ nơi này có phải nơi công cộng hay không, Lan Nô Tu Đốn khom người xuống tự nhiên hôn lên đôi môi còn mang theo chút ý cười kia, đầu lưỡi còn không khách khí luồn vào bên trong.
Tình huống phát sinh đột ngột làm Nhan Tử Kì trở tay không kịp, sao lại sỗ sàng như thế ở bên ngoài cơ chứ, hắn sốc một vài giây mới có thể lấy lại bình tĩnh, hung hăng đẩy con quái vật to lớn trước mắt ra, xấu hổ trừng mắt nhìn bốn phía, sau đó trừng mắt với Lan Nô Tu Đốn: “Ngươi muốn chết à, nơi nào cũng động dục!”
Lan Nô Tu Đốn hôn trộm thành công, tâm tình rất tốt, cảm thấy Nhan Tử Kì đang chỉ trích mình căn bản giống như đang gãi ngứa, làm y tâm dương khó nhịn lại muốn nhào tới hôn thêm một cái.
“Chủ tử, thật là người!”
Ngay lúc Lan Nô Tu Đốn nghĩ muốn tiếp tục ăn đậu hủ Nhan Tử Kì, một âm thanh bất ngờ vang lên đánh gãy suy tính của y, Lan Nô Tu Đốn không hài lòng quay đầu lại, chỉ thấy một trưởng giả lớn tuổi đứng cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười hiền hậu.
“Phí thúc.” Bởi vì hứng thú bị đánh gãy nên giọng điệu Lan Nô Tu Đốn có vài phần không được thành ý cho lắm.
Nhan Tử Kì tò mò nhìn về phía lão nhân được gọi là Phí thúc kia, trong lòng thầm đoán người này chắc hẳn cũng rất có địa vị mới có thể làm Lan Nô Tu Đốn chủ động chào hỏi như vậy.
“Bắt đầu dưỡng tiểu sủng từ khi nào, lại nhỏ gầy như vậy.” Phí thúc bước tới trước, vươn tay muốn sờ đầu Nhan Tử Kì, nhưng bàn tay còn chưa chạm tới đã bị Lan Nô Tu Đốn gạt ra.
“Phí thúc đến chọn giúp đi, xem cái gì thích hợp với tiểu gia hỏa này.” Lan Nô Tu Đốn ôm Nhan Tử Kì lên, thản nhiên hỏi Phí thúc, rõ ràng cố tình bỏ lơ vấn đề ông hỏi.
Nhan Tử Kì hé mắt trong lòng càng buồn bực, sao đoạn đối thoại này lại quen thuộc như vậy? Hình như là tình huống bạn trai dắt bạn gái đi dạo phố, còn là dạng bạn trai hào phóng giàu có, nghĩ đến đây Nhan Tử Kì hung hăng tự gõ vào đầu mình, sao lại có ý tưởng như vậy cơ chứ, chẳng lẽ gần đây bị người ta thượng đến choáng váng rồi sao?
Phí thúc là người khôn khéo, biết cách nhìn vẻ mặt, nhìn thấy phản ứng của chủ tử lập tức hiểu ra mình hỏi vấn đề không nên hỏi, vì thế cũng vui vẻ hướng sang chủ đề khác: “Bên này có một số loại đá quý mới từ phiến hệ Phỉ Tắc Á, các ngươi qua xem thử xem.”
Phiến hệ Phỉ Tắc Á? Nghe có chút quen thuộc, hình như là phiến hệ của địa cầu, hơn nữa còn được xem là một tiểu phiến hệ trong hệ ngân hà, trước kia hắn từng được Hạ Tạp Áo nói qua.
Lan Nô Tu Đốn nhìn phản ứng của Nhan Tử Kì, tiểu tử này quả thực thấy hứng thú, vì thế gật đầu đi theo Phí thúc.
Vì thế Nhan Tử Kì được ôm tới trước mặt một tảng đá thật to, thấy được đủ loại bảo vật, bất quá sao chỉ có một khối a? Không có vòng tay, nhẫn hay trang sức linh tinh gì cả?
“Đây là nguyên liệu, ngươi muốn làm thành cái gì có thể yêu cầu.” Không biết là y quá thông minh, hay tâm tư mình bị nhìn thấu, Lan Nô Tu Đốn đúng lúc ghé vào bên tai hắn giải thích.
Nhan Tử Kì gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tiếp tục muốn tìm kiếm thứ gì đó quen thuộc, bất quá đồ vật thực sự quá nhiều làm hắn nhìn tới hoa mắt, trong nhất thời đúng là tìm không ra, Phí thúc nhìn hắn có vẻ không giống thưởng thức này nọ mà như đang tìm kiếm hơn, vì thế nhanh nhẹn nói: “Chủ tử có thể qua bên này, nơi này có một tảng đá nhỏ mang đến từ địa cầu, chỉ được một ít, không nhiều lắm.”
Lan Nô Tu Đốn nghe thấy vậy liền dắt hắn qua, Nhan Tử Kì thầm nghĩ, châu báu quý nhất ở địa cầu chỉ có kim cương, chẳng lẽ còn cái gì quý giá hơn mà hắn không biết sao? Lập tức vô cùng tò mò vội vàng chạy theo xem.
Vì thế đi theo Phí thúc vô cùng nhiệt tình, rốt cục cũng có thể nhìn thấy khối đá kia——một viên kim cương lớn cỡ bàn tay.
Nhan Tử Kì há mồm trợn mắt nhìn chằm chằm tảng đá kia, tuyệt đối là kim cương nguyên, tuy rằng chưa trải qua quá trình gọt dũa nhưng hắn vẫn nhận ra, viên đại kim cương này không thể dùng cara để cân đo nữa, phải dùng tới kg a!
Lan Nô Tu Đốn cũng đồng dạng choáng váng nhìn nó chằm chằm, hoàn toàn tương phản suy nghĩ của Nhan Tử Kì, chỉ vào hòn đá nhỏ nói: “Nhỏ như vậy có thể làm được gì?”
Phí thúc lộ ra vẻ mặt túng quẫn, xấu hổ nói: “Lúc trước có một vị khách hàng tới đặt hàng cho tiểu sủng một tảng bảo thạch từ địa cầu, chúng ta mới đi tìm kiếm, chọn thật lâu mới được hai tảng một lớn một nhỏ, tảng lớn kia đã bị mua đi rồi, chỉ còn lại nhiêu đây.”
Cái gì! ! Viên kim cương to như nắm tay lại coi là nhỏ? Nhan Tử Kì cảm thấy chính mình sắp điên mất rồi, người ngoại tinh quả nhiên không giống người bình thường a a a…..
Lan Nô Tu đốn nhíu mày cầm lấy viên kim cương, cầm trong tay thưởng thức, thuận miệng hỏi phí thúc: “Này có thể làm được gì?”
“Ở địa cầu, loại đá này phần lớn được dùng để đính lên các vật phẩm trang sức.” Phí thúc cẩn thận trả lời.
Nhan Tử Kì giương mắt nhìn viên kim cương trong tay Lan Nô Tu Đốn, nhịn không được đưa tay giật lấy nó, trên địa cầu, có mấy ai có thể mua được một viên kim cương thế này a, cho dù có tiền cũng không tìm được chỗ bán, hắn phải tranh thủ sờ một chút cho thỏa mãn a!
“Thế dùng nó làm hai chiếc nhẫn đi, cho ta với hắn.” Lan Nô Tu Đốn nhìn Nhan Tử Kì cầm tảng đá ngoạn đến quên cả trời đất, tay đưa lên sờ sờ đầu hắn, lời nói ra cũng ôn nhu đi không ít.
Nhìn thấy thái độ của Lan Nô Tu Đốn, Phí thúc bị dọa không ít a, này thực sự là chủ tử trong truyền thuyết sao? Phải thật không a?
Bất quá chủ tử phân phó, ông phải nhanh chóng làm việc a, vội vàng phất tay gọi người lại đo kích cỡ.
Đợi đến khi có người kéo tay hắn đo kích cỡ, Nhan Tử Kì mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu lại hỏi Lan Nô Tu Đốn: “Đây để làm gì vậy?”
“Đo kích cỡ.” Lan Nô Tu Đốn nhìn chằm chằm người đang đo giúp Nhan Tử Kì, làm người ta sợ đến không ngừng phát run.
Nhan Tử Kì giơ viên kim cương lên hỏi: “Dùng cái này làm à?”
Tuy rằng ở Nạp Tây đại lục có quy định thú sủng không được nói chuyện, nhưng lúc này thấy Nhan Tử Kì thoải mái nói chuyện với Lan Nô Tu Đốn, Phí thúc cũng không có chút ngạc nhiên nào, quả nhiên quyền lực làm được tất cả a!
“Tuy rằng thứ này không phải quý nhất, bất quá làm nhẫn cũng tốt lắm.” Phí thúc cười trả lời.
Nhan Tử Kì chớp chớp mắt, trong nháy mắt bỏ viên kim cương qua một bên nói: “Thứ này không quý, vậy ngươi lấy cái quý nhất xem xem.” Thứ quý giá nhất ở địa cầu, ở đây lại là thứ bảo thạch bình thường, hắn thật sự muốn mở mang tầm mắt một chút, muốn xem thứ quý giá nhất rốt cuộc có hình dáng gì!
Nghe hắn nói xong, Phí thúc đưa mắt nhìn chủ tử, thấy Lan Nô Tu Đốn gật đầu mới vội vàng xoay người đi, Nhan Tử Kì tiếp tục đưa ánh mắt tò mò nhìn xung quanh.
Chờ Phí thúc mang tới một cái hòm điêu khắc tinh xảo, tò mò của hắn cũng đã dâng cao tới cực hạn.
Sau khi mở nắp hòm ra, Nhan Tử Kì vội vàng nhìn vào trong, chính là……..
Bên trong một màu tối đen như mực, căn bản không nhìn thấy gì a! Đây là cái loại bảo vật quái quỷ gì cơ chứ?
“Đây là tuệ thạch, một loại khoáng thạch trên Mỗ tinh, bây giờ nhìn có màu đen tuyền vì hiện tại nằm trong hòm nên nó bị đồng hóa mà thôi.” Phí thúc vừa nói vừa cầm lấy tuệ thạch đặt trong hòm ra, nói nó là một loại khoáng thạch nhưng có chỗ nào quý hiếm a, chỉ thấy tuệ thạch vừa lấy ra khỏi hòm liền chậm rãi biến đổi màu sắc.
“Nó sẽ biến đổi màu sắc bất đồng tùy theo hoàn cảnh và độ ấm, nữ nhân ở Nạp Tây đại lục rất thích dùng nó làm trang sức, bởi vì mỗi người đều có cơ thể bất đồng nên tuệ thạch trên cơ thể cũng có màu sắc khác nhau, có thể nói là độc nhất vô nhị, nó còn có thể tinh luyện thành rất nhiều đồ vật, đừng thấy viên này nhỏ, năng lực của nó đủ để một chiếc phi thuyền có thể chu du một vòng phiến hệ Pháp Địch Lỗ.
Nhan Tử Kì nghe thấy có điểm nghẹn họng không biết nói gì, thầm nghĩ, hôm nay mình đúng là được mở mang kiến thức a, thứ này quả nhiên quý hiếm, chính là, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy kim cương đẹp hơn. (Nhà mình vẫn là tốt nhất! o(╯□╰)o)
“Muốn mua không?” Lan Nô Tu Đốn nghiêng đầu tới gần Nhan Tử Kì, nhẹ giọng hỏi.
Nhan Tử Kì liếc mắt nhìn y, người coi tiền như rác hắn đã gặp qua không ít, nhưng người như Lan Nô Tu Đốn vẫn là lần đầu tiên gặp!
“Không bằng mua cho ta cái kia đi.” Nhan Tử Kì tùy ý chỉ một ngón tay tới một tảng đá màu trắng, tuy rằng chỉ có màu trắng đơn giản nhưng nhìn kỹ một chút cũng phản xạ ánh sáng, nhìn rất thích.
Lan Nô Tu Đốn nhướng mày, đưa tay lên niết cằm hắn nói: “A một chút.”
Nhan Tử Kì không rõ, liền ngoan ngoãn há mồm a một tiếng.
“Răng nanh mọc chỉnh tề, không bị sâu.” Lan Nô Tu Đốn tổng kết.
“Kỳ lạ, ta muốn mua cái kia với răng của ta có liên quan gì chứ!” Nhan Tử Kì gạt tay y, không hài lòng nói.
Phí thúc nhìn hai người họ, phì cười vội vàng giúp chủ tử giải thích: “Tảng đá này ở Nạp Tây đại lục phần lớn để làm răng giả.”
Nhan Tử Kì nghe vậy lập tức đại quẫn, nghĩ thầm, bán châu báu sao không hảo bán châu báu đi, còn bán vật liệu làm răng giả làm gì, này rõ ràng là đoạt miếng cơm của nha sĩ mà!
Dạo quanh thêm một chốc, Nhan Tử Kì cũng không còn hứng thú, Lan Nô Tu Đốn cũng nhìn ra hắn không có hứng thú gì với châu báu, vì thế cũng không muốn miễn cưỡng, trong lòng thầm tính toán tiếp theo nên dắt hắn đi đâu mới hảo ngoạn a?
Phí thúc thấy Lan Nô Tu Đốn định bỏ chạy, vội vàng kéo y lại, bảo là khó có dịp y ghé qua cửa hàng nên muốn y tới văn phòng xem xét sổ sách một chút, Lan Nô Tu Đốn định cự tuyệt nhưng Nhan Tử Kì đã phất tay bảo y, nếu đã là cửa hàng của mình thì đi xem một chút cũng đúng.
Lan Nô Tu Đốn muốn dắt Nhan Tử Kì theo, nhưng hắn lại ngại bên trong không có gì làm liền lưu lại ngoài cửa hàng.
Cũng không ngờ mình ở lại đây một chút lại phát sinh phiền toái.