Thú Sủng

Chương 22: Đồng hương




Nhan Tử Kì nhìn thấy Kì Na đang chờ ở cửa vẻ mặt rất lo lắng, lập tức cười cười với nàng, ý bảo mình không có việc gì, kỳ thật vừa rồi hắn cũng lo sợ một trận, lúc này bình tĩnh lại mới phát hiện bụng mình đói cồn cào, lúc này mới nhớ ra, từ sáng sớm bị cơn ác mộng kia làm tỉnh dậy, ngoại trừ ăn chút thịt Kì Na đem tới thì chưa ăn thêm gì.

Kì Na nhìn tiểu béo phía sau hắn, khó hiểu hỏi: “Tiểu sủng này là sao? Sao lại đi theo ngươi a.”

Nhan Tử Kì nhíu mày, dùng giọng điệu con nít đọc tam tự kinh nói với Kì Na: “Ta thăng chức, là bảo mẫu của tiểu sủng.”

Kì Na nghe hắn nói những từ ngữ kì lạ, không hiểu hỏi: “Tiểu quỷ, ngươi đang nói bừa gì đó? Không nghiêm túc chút nào.”

“Ta không nghiêm túc hồi nào, Lan Nô Triết vừa phân phó xong, nếu ta không có gì làm thì tới chơi với tiểu béo, này không phải cậu ta bảo ta làm bảo mẫu còn gì?”

Nói với Kì Na xong, hắn quay lại nói với tiểu béo: “Tiểu béo…. ách, tiểu Hoa, sau này ta chính là bảo mẫu của ngươi!” Nhan Tử Kì còn chưa nói xong, cánh tay đã bị một bàn tay mập mạp siết chặt.

Tiểu béo kích động lắc lắc tay hắn, dùng mắt hỏi những gì hắn nói có phải là thật không.

Nhìn gương mặt béo núc ních, Nhan Tử Kì bất đắc dĩ gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, sau này ta sẽ thường xuyên tới chơi với ngươi, đừng lắc nữa, tay ta sắp bị ngươi kéo đứt rồi!”

Kì Na đối với tình huống bất ngờ này vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào: “Vậy giờ ngươi muốn dẫn nó đi đâu?” Tuy nói đám ác nhân khi dễ tiểu sủng đã bị xử lý, nhưng để hai nhân loại chạy loạn trong trang viên quả thực cũng không phải chuyện tốt lành.

Nhan Tử Kì lắc đầu nói: “Đâu cũng được mà, giờ ta phải về tìm chút gì ăn đã, đói muốn chết rồi.” Hắn cũng không rành đường trong trang viên Lan gia cho lắm, Lan Nô Triết muốn hắn ở cùng tiểu béo, để nó không còn hoảng sợ nữa, đâu cần phải dắt nó chạy loạn khắp nơi a.

Dĩ nhiên Nhan Tử Kì hiểu rõ điểm này nên hắn không cần phiền não vấn đề phải bồi tiểu béo như thế nào, nhưng mà để tiểu béo cứ theo đuôi mình có ổn không, quay đầu lại nhìn gương mặt mủm mỉm, an phận chạy theo phía sau không có ý kiến gì.

Nhìn thấy Nhan Tử Kì dắt tiểu béo trở về hậu hoa viên, Kì Na rất muốn đi theo giúp vui, bất quá nàng còn nhiều việc chỉ có thể thấp giọng mắng một câu “tiểu tử thối”, sau đó xoay người đi làm việc của nàng.

Nhan Tử Kì vừa xoa xoa cái bụng đói meo vừa nói với tiểu béo: “Nếu Lan Nô Triết đã cho phép ngươi chơi với ta, ngươi cũng đừng ở trong phòng suốt ngày nữa, bất quá phải nhớ cho kỹ, không được chạy về phía cửa lớn của Lan gia, thế giới ngoài kia, con người như chúng ta không thể ứng phó được, nếu ta không tới tìm, ngươi có thể đi theo con đường này tới tìm ta, ta ở căn nhà nhỏ phía sau hoa viên, nhưng lúc đi đường phải cận thận đám thực vật xung quanh, nó rất thích cắn người.” Nhìn thấy bộ dạng vội vội vàng vàng của tiểu béo, Nhan Tử Kì có chút khô cổ nên cũng lười nói nhiều, chỉ nói thêm: “Ta biết ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi, sau này ta sẽ chậm rãi nói với ngươi, giờ ta đói đến mức không còn sức để nói nữa.”

Lão cha nhìn thấy Nhan Tử Kì trở về còn mang theo tiểu béo phía sau cũng không nói gì, chỉ đến lúc Nhan Tử Kì đoạt lấy mấy khối thịt mới hung hăng mắng: “Xú tiểu tử, muốn ăn thì tự đi làm, đừng ăn thịt của ta!”

Nhan Tử Kì vừa cắn thịt vừa cười cười nói: “Lão cha, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, thịt này không thể để lâu, ta giúp ngươi giải quyết cho đỡ phiền phức.” Sau đó quay đầu lại nhìn tiểu béo đang ngồi thở hổn hển trên ghế: “Tiểu Hoa, ăn thịt không?”

Tiểu béo nhìn thấy thịt trong tay hắn, hoảng sợ lắc đầu lia lịa, giống như thứ Nhan Tử Kì không phải là thịt mà là độc dược.

Đứa nhỏ đáng thương, có lẽ bị ép ăn đến phát sợ rồi.

“Không ăn thì thôi, thịt Kì Na làm rất ngon a!” Nhan Tử Kì nói xong lại tiếp tục ăn.

Lão cha cuối cùng cũng không chịu được, quát hắn: “Đủ rồi, còn ăn nữa ta chặt đứt tay ngươi!”

Nhan Tử Kì đem một ngụm thịt nhét nốt vào miệng, nhìn lão cha ngây ngô cười, bình thường hiếm khi mới được ăn thịt vì thế mỗi lần Kì Na đem tới Nhan Tử Kì đều không biết kiềm chế, kết quả ăn xong hắn không ngừng chạy vào WC, không có biện pháp a, thể chất hắn dị ứng với loại thịt này, dù ăn nhiều hay ăn ít cũng như nhau, vì thế hắn ăn cho đã ghiền mà thôi, lão cha cũng vì lo lắng cho cơ thể hắn mới không thích cho hắn ăn thịt, xét cho cùng, cũng vì thương hắn mà thôi.

Bụng căng tròn, Nhan Tử Kì chùi tay, chùi miệng sau đó kéo một cái ghế tới ngồi cạnh tiểu béo, vừa rồi ở bên chỗ Lan Nô Triết, Nhan Tử Kì cũng muốn làm một số chuyện với tiểu béo, nhưng vì ngại chủ nhân ở đó nên không dám, lúc này ăn uống no đủ, cũng không còn trở ngại gì liền đưa tay lên niết hai má tiểu béo, có chút thú vị, hết xoa xoa lại niết niết.

Cảm xúc rất tốt, kiểm tra xong!

“Lão cha, ngươi nói xem những người ở đây sao lại thích nhân loại mập mạp như vậy? Quả thực biến thái!” Nhìn xuống thắt lưng tiểu béo (thực ra cũng không còn eo) lại nhìn nhìn thắt lưng mình, Nhan Tử Kì bất giác bóp bóp eo mình, trong lòng cảm thán: may mà vẫn còn a!

Nhan Tử Kì quả thực không dám tưởng tượng, nếu mình mập như vậy thì khiêu vũ sẽ thành thế nào….

“Đột nhiên thịnh hành, ta cũng không dưỡng nhân sủng nên cũng không rõ.”

Dễ nhận thấy lão cha không hề có hứng thú với đề tài này, ông bắt đầu pha trà lài, chất lỏng màu hồng làm tiểu béo thích thú, cầm lấy cái chén rỗng bên cạnh dè dặt xin lão cha một ly, vừa uống vào một ngụm gương mặt đã nhăn nhúm lại.

Trà lài của lão cha mùi vị rất thơm, nhưng khi uống vào miệng rất chát, Nhan Tử Kì uống một lần cũng không muốn uống thêm lần nữa, sau đó rút ra một kinh nghiệm: trà lài của lão cha chỉ dùng để ngửi!

“Đột nhiên thịnh hành sao, bởi vậy ta mới chán ghét đám người thích chạy đua theo xu hướng!” Nhan Tử Kì oán hận nói, sau đó quay đầu tiếp tục nghiên cứu tiểu béo, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra vừa rồi trên suốt đường đi hắn đều dùng tiếng phổ thông để nói chuyện, thế mà tiểu béo lại nghe hiểu! Nói như vậyhắn và tiểu béo không chỉ là đồng hương địa cầu mà còn là đồng hương một nước a! Nghĩ như vậy làm Nhan Tử Kì rất kích động, không phải có một bài ca sao: đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng…..

Tuy rằng không đến mức nước mắt rưng rưng, nhưng cảm giác hưng phấn quả thật là có.

Vì thế rất cảm động, Nhan Tử Kì vỗ vỗ ngực nói với tiểu béo: “Tiểu Hoa, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi!”

Lão cha nghe không hiểu ngôn ngữ địa cầu, nhưng nhìn bộ dáng kích động của Nhan Tử Kì, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.

Nhan Tử Kì không để ý tới thái độ khinh bỉ của lão cha, tiếp tục nói chuyện với tiểu béo, sau đó chợt nhớ tới tiểu bạch thỏ trong phòng mình liền vội vàng chạy ra ngoài,  không lâu sau lại hấp tấp ôm tiểu bạch thỏ chạy vào, đưa tới trước mặt tiểu béo: “Xem này, nó cũng từ trái đất tới.”

Tiểu béo ngơ ngác đưa tay sờ sờ tiểu bạch thỏ, ngây ngốc một hồi sau đó đột nhiên “oa” một tiếng khóc lớn, nước mắt ào ạt xông ra. Nhìn tiểu béo gào khóc, Nhan Tử Kì choáng váng, nhưng lập tức liền hiểu ra vì thế thả tiểu bạch thỏ, vươn tay ôm lấy tiểu béo, vành mắt cũng hồng hồng cúi đầu hít một hơi, nói: “Muốn khóc thì khóc đi, ta biết ngươi nhớ nhà, ta cũng thường như vậy, tiểu hoa, một ngày nào đó ta sẽ dẫn ngươi trở về.”

Nhan Tử Kì tự hiểu mình chỉ nói suông, ngay cả bản thân còn chưa biết làm thế nào để trở về, miễn bàn đem theo cả tiểu béo, nhưng nếu ngay cả những lời an ủi này cũng không thể nói ra thì hắn và tiểu béo quả thực rất đáng thương.

Con người còn sống, sẽ còn mong ước, trước kia khi còn là diễn viên vũ đạo, điều hắn mong ước nhất là được đặt chân lên sân khấu lớn hơn, sau này trở thành lão sư vũ đạo, hắn lại mong ước có thể dạy ra một học trò thật xuất sắc, còn hiện tại, mong ước duy nhất của hắn là trở lại nhà mình, có một cuộc sống bình yên….

Hai người ôm nhau khóc rống một trận, tình cảm cũng nhanh chóng thân thiết hơn, Nhan Tử Kì kể cho tiểu béo nghe  hắn bị đưa tới đây thế nào, gặp phải chuyện gì, bởi vì tiểu béo không nói chuyện được nên Nhan Tử Kì tìm kiếm một ít giấy viết, tiểu béo rất béo, ngón tay mập mạp nắm lấy cây viết, viết ra những kí tự xiêu xiêu vẹo vẹo.

Dưới ngòi bút của tiểu béo, Nhan Tử Kì biết tên tiểu béo là Hoa Hoa, 20 tuổi, còn có hai đệ đệ, sống ở một thành phố ven biển rất phát triển, bởi vì từ nhỏ đã có sở thích ăn vặt nên so với người bình thường cũng mập hơn một chút, kỳ nghỉ hè cùng một số bạn bè ra ngoài du lịch, sau đó liền bị bắt tới đây, rồi bị đưa tới Lan gia, mỗi ngày bị uy rất nhiều cơm nên mới mập thế này.

Nhan Tử Kì nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy tiểu béo, quả thực không mập thế này.

Tiểu béo còn nghiêm túc viết một câu: “Ca ca, cứu ta….”

Nhan Tử Kì có cảm giác trong lòng bị đâm mạnh một nhát dao, đau đến thở không nỗi, nhìn thấy tiểu béo mũm mĩm nhìn hắn đầy kỳ vọng, Nhan Tử Kì hít một hơi gật gật đầu, nhưng hắn biết, hắn lại hứa suông.

Những ngày sau đó, chỉ cần Lan Nô Triết vắng nhà, tiểu béo sẽ chạy tới tìm hắn, Nhan Tử Kì cũng có vài lần đi tìm tiểu béo, bất quá số lần cũng không nhiều bởi vì hắn không muốn mình xuất hiện trước mặt Lan Nô Triết quá nhiều, nếu một ngày nào đó Lan Nô Triết chợt thay đổi, nhớ tới hắn thì phiền phức to!

Hiện tại trong mắt Nhan Tử Kì, hậu hoa viên là địa bàn của hắn, nơi này ngoại trừ lão cha thì hắn là lớn nhất, vì vậy hắn rất thích tiểu béo tới tìm mình.

Rất nhanh sau đó Nhan Tử Kì quen với cuộc sống có tiểu béo quanh quẩn bên cạnh, nhiều lúc một viên cầu đột ngột xuất hiện trước mặt cũng làm hắn giật mình, cảm thấy phiền phức, nhưng có vài ngày tiểu béo không tới tìm hắn lại có chút lo lắng.

Hôm nay sau khi ăn bữa sáng với lão cha xong, Nhan Tử Kì liền đi ra ngoài, lão cha giương mắt nhìn hắn hỏi: “Đi đâu? Hoa còn chưa tưới xong đấy.”

Nhan Tử Kì nhíu mày nói với lão cha: “Ta đi tìm tiểu béo, hai ngày rồi nó không tới tìm, ta có chút lo lắng…..” Hắn lo tiểu béo bị Lan Nô Triết lăn qua lăn lại nên không xuống giường nỗi, đi xem một chút mới yên tâm được.

Lão cha cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi lấy dụng cụ làm vườn.

Xuyên qua con đường quanh co khúc khuỷu trong hoa viên, Nhan Tử Kì vội vàng đi về phía tiền viện, lúc đi tới hoa viên ở tiền viện hắn liền cảm thấy trang viên Lan gia hôm nay có chút khác thường, thú nhân đi tới đi lui, tất cả đều vội vàng, trang viên cực kỳ sạch sẽ, trên đại môn tiến vào tiền viện lại trải thảm lam sắc, hai bên còn có rất nhiều hoa tươi kỳ lạ.

Có chuyện gì nhỉ? Có tiệc sao? Hay muốn tiếp đãi vị khách quan trọng?

“Tiểu Kì….”

Đang lúc Nhan Tử Kì do dự có nên đi tiếp hay không thì Kì Na từ một góc nào đó xông ra: “Tiểu Kì mau quay về hậu viện đi, hai ngày này đừng đi tới tiền viện.”

“Ta muốn nhìn tiểu béo một chút.” Nhan Tử Kì nhỏ giọng nói.

“Để sau rồi tới, hai ngày này sẽ có một nhân vật quan trọng tới trang viên, nếu không cẩn thận mạo phạm tới thì không ổn! Mau trở về đi.” Kì Na nói xong liền giống như đang đuổi vịt, lùa hắn trở về.

Nhan Tử Kì cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn trở về, chính là mới đi được vài bước, một cái bóng đen thật lớn xẹt qua đỉnh đầu hắn, còn kèm theo một tiếng rống to, một con cánh thú trắng đáp xuống khoảng đất trống trên hoa viên.

Lan Nô Tu Đốn mặc trường bào đen tuyền, vạt áo bay phần phật theo gió, mái tóc dài màu đen cũng xỏa tung, chỉ thấy y nhảy lên một chút liền thoải mái nhảy từ trên lưng cánh thú xuống đất.

Ánh sáng mặt trời vừa đúng chiếu vào trên lưng Lan Nô Tu Đốn, hào quang chói mắt làm người ta không thể nhìn thẳng.