Thú Sủng

Chương 14: Cuộc phiêu lưu trong rừng rậm




Giống như trải qua một giấc ngủ ngàn năm, trong nháy mắt tỉnh lại Nhan Tử Kì có cảm giác toàn thân mình giống như bị hóa đá, không thể nhúc nhích được, lúc này cảm giác duy nhất truyền tới từ các dây thần kinh là cơn đau đớn từ sau ót.

Mờ mịt mở mắt ra, bốn phía là một mảnh tối đen, mỗi khi có cơn gió thổi qua, đám thực vật lại phát ra tiếng vang quỷ dị làm bóng đêm đen tối càng thêm khủng bố.

Nhan Tử Kì khó khăn nâng tay lên rờ rẫm túi sách đeo bên người, may mắn dây đeo khá chắc chắn, trải qua nhiều tai nạn liên tiếp như vậy vẫn dính chặt trên người hắn, chống một tay xuống, muốn ngồi thẳng  dậy nào ngờ khi bàn tay vừa đặt xuống đất liền ấn phải một thứ gì đó mềm nhũn, còn có chút dính dính, thứ kia vừa tiếp xúc với làn da lập tức dính chặt, Nhan Tử Kì lập tức lạnh hết cả người, vội vàng lấy đèn pin ra soi, ánh sáng vừa chiếu xuống lập tức nhìn thấy một đóa hoa khổng lồ màu đỏ sẫm đã héo rũ từ lâu, lúc này trên những cánh hoa tràn ngập những con sâu lông lá, loi nhoi lúc nhúc.

Vừa rồi Nhan Tử Kì đặt tay xuống, một ít sâu đã dính trên lòng bàn tay hắn, nhìn một cái thì toàn bộ lông tơ trên người Nhan Tử Kì đều dựng thẳng, ghê tởm đến muốn ói, hắn vội vàng vung vẩy tay, sau đó chà xát vào mớ cỏ khô bên cạnh.

Bị dọa một trận, cơ thể Nhan Tử Kì cũng cấp tốc khôi phục, lúc bò dậy, trừ bỏ một chút đau đớn bên ngoài cũng không có triệu chứng gãy xương nào, nhưng khi bước đi một chút chân trái liền truyền tới cảm giác đau đớn, chắc hẳn đã bị thương, có lẽ là trật chân, Nhan Tử Kì đột nhiên nghĩ tới loài sinh vật cứng đầu nhất mà tất cả con người trên thế giới đều căm ghét  ——  con gián, chính mình lúc này đang trải qua đủ loại hiểm cảnh thì cứ liều mạng như nó, có lẽ một thời gian nữa có thể hơn cả con gián, trở thành một sinh vật ngoan cường trên tinh cầu thú nhân này.

Đèn pin trong tay tuy nhỏ nhưng ánh sáng tỏa ra cũng khá rộng, trong vòng mấy mét xung quang đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ngay cả những loài côn trùng nhỏ cũng có thể nhìn thấy rõ màu sắc.

Có lẽ do thiếu ánh sáng mặt trời nên cây cối vô cùng ẩm ướt, có rất nhiều cây chết ngã nghiêng vắt ngang trên mặt đất, mục nát tản mát ra một mùi hương quái dị, trên thân cây còn nó những cây nấm hình thù vô cùng quái dị.

Nhan Tử Kì cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh, nhưng càng xem càng làm hắn tăng thêm cảm giác sợ hãi, cảm giác cô độc bao vây lấy hắn, giờ phút này trái tim hắn căn cứng như dây cung, Nhan Tử Kì biết nếu sợi dây kia đứt thì chính mình cũng chết chắc.

Vì thế trong lòng đã vô cùng khủng hoảng nhưng hắn vẫn cắn răng cố gắng chống cự, hắn quả thực không muốn chết một cách ù ù cạc cạc trong một khu rừng rậm hoang dã ở thế giới khác.

Vì thế trong đầu không ngừng lập lại: Nhan Tử Kì, ngươi nhất định có thể vượt qua được, nhất định có thể vượt qua được…..

Ban đêm trong rừng đặc biệt dài hơn bình thường, Nhan Tử Kì đã bị đám sinh vật nhỏ không biết là gì cắn ba lần, bị đám bò sát trên mặt đất dọa sợ n lần, vừa nãy còn bị đám dây leo quấn đầy người, chỉ đi một đoạn hắn đã trở thành chim sợ cành cong, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thoáng thổi qua cũng làm tinh thần hắn khẩn trương tột độ, điều đáng mừng duy nhất là hắn không gặp phải con quái thú ăn thịt nào.

Ngay lúc Nhan Tử Kì có cảm giác mình vĩnh viễn không còn thấy mặt trời nữa thì một tia sáng nhợt nhạt rốt cuộc xuyên qua được đám tán cây rậm rạp chiếu rọi đám cây cối, luồng sáng rất yếu ớt giống như một đạo thánh quang làm Nhan Tử Kì cảm thấy tràn ngập hi vọng.

Có lẽ, hắn còn có thể đi ra ngoài…..

Bóng đêm dần thối lui nhưng sương mù vẫn còn dày đặc, tuy ánh sáng vẫn còn ảm đạm nhưng cũng đủ để xóa tan cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng, Nhan Tử Kì thở dài, trong lòng có chút cảm khái “mình vẫn còn sống”, phải mau chóng tìm một nơi trống trải để nghỉ ngơi, hắn cảm thấy mệt đến mức không thể hô hấp.

Mắt cá chân trái bị thương không nhẹ, tối hôm qua luôn ở trong trạng thái khẩn trương tột độ nên không có cảm giác đau đớn gì nhiều, lúc này ngồi xuống liền cảm thấy đau nhói, Nhan Tử Kì vội vàng cởi giày, bàn chân vốn trắng nõn đã trở nên sưng đỏ, hắn cởi nốt chiếc giày kia, so sánh hai bàn chân, bên trái sưng to gần như gấp đôi bên phải.

Nhan Tử Kì nhìn thấy phần chân bị thương nhất thời cảm thấy chua xót, tuy còn sống là chuyện đáng mừng , nhưng sống mà bị thương tích thế này thì cũng không kém chết đi là bao!

Trong đầu cảm thấy vô cùng buồn bã, ai oán, bụng cũng đúng lúc này mà kêu rên, Nhan Tử Kì đưa tay xoa xoa cái bụng trống rỗng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bốn phía đều là đại thụ khổng lồ, trong nhất thời cũng không thể tìm ra thức ăn, bất quá hắn cũng đã theo lão cha học được không ít thưc vật có lẽ cũng không đến mức chết đói được.

Ngay lúc hắn nghĩ như thế thì một bóng trắng lủi vụt qua trước mắt hắn, tốc độ rất nhanh nhưng Nhan Tử Kì vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dáng của nó.

Đó là một con thỏ trắng như tuyết! Nhận thức này làm Nhan Tử Kì vô cùng vui mừng.

Cái bóng trắng mập mạp kia, hình dáng kia rõ ràng là sinh vật của địa cầu, làm thế nào mà trong thế giới khác cũng có con thỏ?

Trong lòng tràn ngập hoài nghi nhưng động tác lại vô cùng nhanh lẹ, hai ba giây đã mang xong hai chiếc giầy, cũng không quan tâm tới cổ chân trái đang đau đớn liền đứng dậy đuổi theo hướng con thỏ vừa chạy đi, đi được một đoạn hắn liền chán nản, mất dấu rồi.

Trong một khu rừng cây cối um tùm thế này, muốn đuổi theo một loài vật vốn rất nhanh nhẹn thì đúng là nói đùa.

Đang lúc Nhan Tử Kì muốn từ bỏ việc đuổi theo định quay lại tìm kiếm đường ra khỏi đây thì bóng dáng mặt trắng kia lại vụt ra xuất hiện trước mặt, lần này khoảng cách giữa bọn họ gần hơn một chút.

Nhan Tử Kì vui mừng hết sức vội vàng đuổi theo, trong lòng hắn quả thực không có suy nghĩ muốn ăn thịt con thỏ, chỉ vì thấy một sinh vật quen thuộc liền sinh ra cảm giác muốn thân cận, phải biết rằng, nếu thực sự con thỏ kia được đưa tới từ địa cầu thì nó và hắn chính là đồng hương.

Con thỏ giống như một tiểu tinh linh trong khu rừng, động tác vô cùng linh hoạt xuyên qua đám cây cối um tùm, Nhan Tử Kì sau khi đi một đoạn mới phát hiện ra chỉ cần đi theo con thỏ nhỏ kia, dọc đường đám cây cối cũng không còn gây thương tích cho hắn, thật sự đáng kinh ngạc, lúc sau hắn lại phát hiện ra con thỏ này hình như đang cố ý dẫn đường, nếu Nhan Tử Kì không đuổi kịp, nó sẽ quay trở lại để hắn nhìn thấy.

Nhan Tử Kì càng đuổi càng mê muội, càng đuổi càng sợ hãi, vì hắn muốn chứng minh suy đoán của mình nên chỉ đơn giản ngừng lại, không đuổi theo nữa, quả nhiên không lâu sau đó con thỏ đã quay trở lại, lúc này Nhan Tử Kì có thể khẳng định, con thỏ này đang dẫn đường cho hắn! Chính là nó muốn đưa hắn đi đâu? Muốn đưa hắn thoát khỏi khu rừng, hay dẫn tới vực sâu ngàn trượng?

Nhan Tử Kì không dám xác định mình có nên tiếp tục đi theo nó hay không, trong lòng sợ hãi nếu đi tiếp sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hoàn cảnh của hắn lúc này cũng có an toàn chút nào đâu?

Vừa rồi tập trung đuổi theo con thỏ, lúc này dừng lại mới phát hiện ra nó đã đưa hắn tới một nơi trống trãi hơn, cây cối cũng thưa thớt, vùng đất trống nhiều hơn, ngay cả ánh sáng cũng rực rỡ hơn vài phần.

Dù sao hắn cũng đang vị vây trong nguy hiểm, có nguy hiểm thêm một chút thì cũng không khác gì, dù sao thì một con thỏ cũng có năng lực gây ra nguy hiểm gì cơ chứ, nghĩ như vậy, Nhan Tử Kì lại tiếp tục cắn răng đuổi theo.

Kết quả đi theo nó khoảng một giờ thì có một gian nhà gỗ nhỏ hiện lên trước mắt hắn.

Căn nhà được xây bằng một gốc cây đại thụ, bởi vì ít được ánh sáng chiếu tới, lại ẩm ướt nên căn nhà đã muốn hư nát hết một nửa, xem ra căn nhà này được xây khá lâu rồi.

Mà tiểu bạch thỏ kia đứng ngay trước cửa nhà gỗ, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Nhan Tử Kì.

“Đây là nơi ngươi muốn dẫn ta tới sao? Vì sao?” Nhan Tử Kì nghi hoặc bước lên phía trước, nhìn thấy cánh cửa mục nát, có chút do dự.

Rốt cuộc là ai đã dựng căn nhà trong khu rừng rậm khủng khiếp này? Có lẽ chỉ cần đẩy cánh cửa này ra là có đáp án, nhưng có nên mở hay không, có khi nào bên trong là một con đại quái thú, chỉ cần nhảy ra một ngụm đem hắn nuốt vào bụng?!

Quên đi, cũng đến nước này rồi, chỉ còn cách một cánh cửa mà thôi? Sợ hãi đã bị tâm lý tò mò che lấp, Nhan Tử Kì hít một hơi thật sâu, tay đẩy nhẹ một cái dễ dàng đem cánh cửa mở ra, trong lòng thầm nghĩ: chết thì chết, dù sao cuối cùng cũng phải chết….