"Chủ nhân, như vậy không tốt lắm đâu? Nếu là cái ta chẳng phải là..."
Vô Song ngượng ngùng nhìn chủ nhân, thật là xấu lại kêu hắn nhìn, nếu như người này là cái, hắn phải phụ trách làm sao bây giờ?
"Vậy ngươi cứ chỉ cách cho ta,ta sẽ tự xem!"
Như Phong kỳ thực tò mò nhất là làm sao để biết giới tính hắn cơ. Lòng hiếu kỳ, ai mà không có, đặc biệt có lần sư phó đã dạy đối đãi ma thú phải giống như bằng hữu, cho nên, đặt tên cũng rất quan trọng a!
"Ở đây..."
Vô Song chỉ vào nơi nào đó của tiểu long long, ngượng ngùng mở miệng. Chảng bù cho Như Phong trợn mắt nhìn thẳng, làm gì phải giả vờ mình nhiều thanh thuần bình thường? Mấy lời hắn nói trong tháp nàng cũng chư quên đâu!
Không được nhìn, không được nhìn! Tiểu long long không ngừng giãy dụa thân thể của mình, tính toán ngăn cản, lớn tiếng gào thét, "Ta là nam , là một mỹ nam a!" Thế nhưng Như Phong căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ của hắn, nắm láy hai chân mành khành của hắn từ từ đẩy ra (Che mặt. Ôii) thấy vật gì đó ^^, cau mày, "Đây là đực, hay là cái?"
Tiểu long long sắc mặt hồng đậm, đó là tiểu đệ đệ (nguyên là tiểu kỉ kỉ), nàng lại còn hỏi, mắc cỡ chết người! Ô ô, nàng bắtnạt rồng, tại sao có thể như vậy, phi lễ chớ nhìn!
"Chủ nhân, là đực!"
Vô Song hảo tâm nhắc nhở, trong lòng lại nở hoa, ha ha, tiểu gia hỏa, sau này ngươi có nhược điểm, ta sẽ lấy đó làm uy hiếp! Nghĩ một chút liền thoải mái đến cuồng!
"Xấu xa, đồ xấu xa!" Tiểu long long bị bọn họ kiểm tra giới tính, toàn thân đỏ rựng, trong mắt tràn ngập xấu hổ. Hắn thực sự hảo xui xẻo, không chỉ thiếu chút nữa bị nướng ăn lại còn bị bắt nạt, phi lễ, bọn họ không phải người tốt!
"Tiểu long long, ngươi sẽ gọi là Long Hiên!"
Như Phong suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói. Tiểu long long ngẩng đầu nhìn nàng, tiểu long long? Long Hiên? Rất dễ nghe nha, hắn thích, ủy khuất trong nháy mắt biến mất. Hắn điên cuồng chạy đến bên người chủ nhân cọ a cọ, sau này, hắn cũng có thể dựa vào trước ngực chủ nhân, hảo hảo ăn đậu hũ!
Thanh Dật nhíu nhíu mày, nhìn tiểu long long ở trong lòng Như Phong, tâm trạng rất không thoải mái.
"Hay là để nó đi tu luyện!"
Như Phong gật gật đầu, "Vô Song!"
Vô Song lập tức đưa hắn ném vào không gian ma thú, hài lòng vỗ vỗ tay, "Chủ nhân, có thể!"
Như Phong gật gật đầu, nhìn Vô Song nở nụ cười, "Vô Song, ngươi nên sẽ không tức giận vì chủ nhân đem ngươi bán cho nữ nhân kia đi?"
Vô Song lập tức trầm xuống, ai oán nhìn chủ nhân, "Chủ nhân, Vô Song không dám."
"Còn nói không dám, rõ ràng là trách cứ, nói thật lòng đi, chủ nhân không tức giận!"
Vô song nhìn chủ nhân, vẻ mặt hoài nghi, "Thực sự có thể nói?"
"Đương nhiên, ngươi mặc dù là ma thú, nhưng ta cũng coi ngươi là bằng hữu, cho nên, có lời gì nói thẳng là được rồi!"
"Chủ nhân..."
Vô Song cảm động nhìn chủ nhân, "Chủ nhân, ngươi tại sao đem ta bán cho nữ nhân kia, hơn nữa còn bán tiện nghi như vậy..." Vì mọt quả trứng thôi liền đem mình bán đi, còn nói bọn họ là bằng hữu...
Như Phong nhẹ cười ra tiếng, "Là tự ngươi nói quả trứng kia đáng giá, ta đương nhiên liền đem ngươi bán, ai bảo cô ta chỉ trúng muốn ngươi chứ?"
Vô Song vẻ mặt hối hận, sau này, Vô Song phải tranh sủng với người khác a, ghen, làm không biết mệt.
"Chủ nhân, ngươi không phải nói chúng ta là bằng hữu sao?"
"Không sai, nhưng là bằng hữu của ta là dùng bỏ ra bán ..."
"Phốc..."
Thanh Dật ăn được gid đều toàn bộ nhổ ra. Bằng hữu là dùng để bán? Nàng cũng sẽ bán hắn? Không được, hắn tuyệt đối không thể làm bằng hữu của nàng!