Thư Sinh Vừa Mảnh Mai Vừa Cao Quý

Chương 20: Tâm trạng của Tiểu Thư Sinh tốt




Edit: yyds

Beta: Amin



Hôm nay tâm trạng của Quý Thanh Lâm rất tốt, mặc dù khoảng thời gian này tâm trạng anh cũng tốt.

Từ buổi sáng, anh cứ nhìn tủ quần áo của mình rồi rơi vào trầm tư, à, không đúng, thật ra là từ tối qua, nhưng tối qua anh chọn ba bộ, do dự mãi nhưng vẫn chưa chọn được đã bị Yến Tri An giục đi ngủ.

Đương nhiên là tin nhắn giục đi ngủ.

Anh nhìn ba bộ quần áo với ba phong cách khác nhau, cuối cùng tay dừng lại ở bộ đồ ở giữa.

Áo lông cao cổ màu trắng, quần dài sẫm màu, soi gương thấy rất đẹp.

Người nhà họ Quý nhìn Quý Thanh Lâm ăn diện tỉ mỉ (đừng hỏi sao lại biết, hỏi thì là do tác giả nói), cười nói:

“Ái chà, hôm nay ăn diện thế, có chuyện gì nha.”

“Tâm trạng không tệ nha.”

“Tối có về không?”

Quý Cần vừa nói xong, bị cả nhà quay lại liếc nhìn.

Mẹ Quý trêu xong lại bắt đầu dặn dò: “Hẹn hò với con gái phải tỉ mỉ biết không, chịu khó chút, mặc dù cơ thể con không tốt nhưng gọi điện thoại cũng có thể sắp xếp cẩn thận, cũng đừng bắt nạt người ta.”

Quý Vận ăn xong cái bánh bao trong tay, tùy ý nói tiếp: “Lại còn thằng bé đừng bắt nạt Yến Tri An, thằng bé không bị cô ấy ức hiếp là may lắm rồi.”

Người nhà họ Quý: …

Đúng là Yến Tri An giỏi hơn Quý Thanh Lâm không ít.

Tâm trạng của Quý Thanh Lâm đang tốt nên không so đo với họ.

Anh ung dung ăn hết phần cơm của mình rồi rời đi.

Anh mặc áo khoác vàng nhạt, chạy khỏi một nhóm người muốn hóng hớt.

Anh muốn hẹn hò!

Nghĩ lại thì không thể chờ được nữa!

Vì để có một trải nghiệm hẹn hò đáng nhớ, Quý Thanh Lâm lựa chọn tự mình lái xe, mặc dù vệ sĩ vẫn đi ở phía sau anh.

Anh đi thẳng đến nhà Yến Tri An.

Khác với tất cả mọi người, bác sĩ Yến đã đợi ở cửa chung cư.

Nhìn chiếc xe dừng trước mặt mình, Yến Tri An cười nói: “Rất đúng giờ.”

Quý Thanh Lâm: “Không thể để ân nhân đợi lâu được.”

Yến Tri An mở cửa ngồi lên xe. truyện tiên hiệp hay

Hôm nay cô mặc một cái áo len mỏng màu trắng, bên ngoài phối với một cái áo khoác màu đen, hai người ngồi trên xe, nhìn giống như mặc đồ đôi vậy.

Quý Thanh Lâm lặng lẽ nhìn cô, trong lòng rạo rực.

Yến Tri An hoàn toàn không để ý đến mấy cái này, cô nhìn xe khởi động, hỏi: “Hôm nay muốn đi đâu? Sắp xếp thế nào?”

Thẳng nữ Yến tướng quân bày tỏ, đây là lần đầu tiên cô hẹn hò của cả kiếp trước lẫn kiếp này nên cô không biết lên kế hoạch.

Quý Thanh Lâm: …

“Ân nhân không có chỗ nào muốn đi à?”



“Không có.”

Yến tướng quân trả lời không chút do dự.

Quý Thanh Lâm ngẩn ngơ, anh cho rằng Yến Tri An sắp xếp xong hết cả rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự mơ màng trong mắt đối phương.

Yến Tri An: “Anh không sắp xếp?”

Quý Thanh Lâm uất ức: “Là ngài gọi điện hẹn tôi.”

Yến Tri An hơi chột dạ: “Tôi không biết hẹn hò cần phải làm gì cả.”

Quý Thanh Lâm: “Tôi cũng đâu có biết.”

Tiểu Thư Sinh cả đời ngoại trừ nhớ thương tướng quân ra thì làm gì đã từng hẹn hò lần nào.

Yến Tri An: …

Bất cẩn rồi.

Nhưng mà không được hoảng.

Yến tướng quân lấy điện thoại ra, mở app vạn năng nào đó, gõ chữ:

– Cặp đôi hẹn hò thì nên làm gì?

Sau khi bỏ qua một đống tin tức không có tác dụng ở trên, Yến Tri An chọn một câu trả lời trông khá đáng tin cậy.

– Các việc cần thiết cho cặp đôi hẹn hò.

“Đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, anh chọn cái nào?”

Mặt Quý Thanh Lâm khẽ run, nói với Yến Tri An: “Chỉ có thể chọn một thôi ư?”

Yến Tri An: “Tiểu Thư Sinh thật tham lam.”

“Không được à?”

“Được, ở chỗ của tôi, Tiểu Thư Sinh muốn tham lam như thế nào cũng được.”

Quý Thanh Lâm bị trêu đến nỗi gò má đỏ lên, nhưng cũng không né tránh, nói: “Ân nhân nói rồi là không được nuốt lời đâu đấy.”

Yến Tri An chỉ cười nhẹ: “Sẽ không quên.”

*

Quý Thanh Lâm nhìn cổng khổng lồ của công viên giải trí, nhìn về phía Yến Tri An: “Công viên trò chơi?”

“Ừ, đi dạo phố chán ngắt, dẫn anh đến công viên để chơi.”

Dù sao đó cũng coi như là một thánh địa để cho mấy đôi yêu nhau quẹt thẻ.

Mặt mày Quý Thanh Lâm cong lên: “Chỉ cần ở chung với ngài thì sẽ không chán.”

“Đi thôi, đi mua vé.”

Yến Tri An chủ động duỗi tay, nắm tay Quý Thanh Lâm để ở bên người, đi đến quầy bán vé.

Nhìn bàn tay đang kéo tay mình, Quý Thanh Lâm hơi mím môi, có chút ngượng ngùng cũng có chút vui vẻ.

Hai người đi trong công viên, công viên trò chơi rất lớn, đủ các loại trò chơi, trên đỉnh đầu có tàu lượn siêu tốc lướt qua, có thể nghe thấy tiếng kêu sợ hãi.

Yến Tri An đánh giá những trò này, trong lòng tính toán cái nào vừa có thể chơi vừa nói chuyện với Quý Thanh Lâm.

“Đã tới công viên trò chơi chưa?”

“Đã tới một lần.”



“Có thích chơi gì không?”

Quý Thanh Lâm lắc đầu:”Chưa từng chơi.”

“Hả?”

“Lần đầu tiên tới công viên trò chơi, tôi theo sau anh cả lặng lẽ ngồi tàu lượn siêu tốc, không cẩn thận đổ bệnh, sau đó bọn họ không dẫn tôi tới đây nữa.”

Yến Tri An nhẹ nhàng nắm chặt tay: “Vậy anh muốn chơi gì, hôm nay chúng ta không chọn trò quá kích thích, bên kia có ngồi thuyền, anh có muốn chơi không?”

Quý Thanh Lâm nhìn về phía dòng nước bên cạnh, trong mắt có chút chờ mong.

Thân thể anh không tốt, sống yên tĩnh quá lâu nên công viên trò chơi náo nhiệt cũng làm anh động lòng.

Yến Tri An trực tiếp kéo anh đi qua, mua hai cái áo mưa rồi đứng xếp hàng.

Bởi vì không phải ngày nghỉ cho nên khá ít người, rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

“Sợ thì bám vào tôi.”

Quý Thanh Lâm gật đầu: “Được.”

Có lẽ công viên trò chơi có thể phóng thích thiên tính, hai người đi dạo một vòng, chơi không ít trò.

Cuối cùng Yến Tri An nhìn thấy người thở hổn hển, mới kéo Quý Thanh Lâm còn muốn chơi tiếp đi nghỉ ngơi.

Hôm nay có thể nói là ngày anh làm liều nhất trong hơn hai mươi năm nay, khí chất lành lạnh cũng thay đổi không ít, hai gò má ửng đỏ, là màu máu do vận động mà có, nhìn khỏe mạnh không ít.

Yến Tri An mua hai cốc nước đến, mở ra mới đưa cho Quý Thanh Lâm: “Nước ấm, uống chút đi.”

“Ừm.”

“Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi ăn cơm.”

“Ừm, ăn cái gì?”

“Yên tâm, tôi đặt xong rồi.”

Cũng không thể cho anh có cơ hội chế nhạo lần thứ hai.

Rời khỏi công viên trò chơi, hai người lại đi ăn cơm, lãng phí một chút thời gian, xế chiều đi xem phim, lại đi ăn cơm tối, lúc này mới kết thúc lần đầu hẹn hò.

Phố lên đèn rực rỡ, hai người cùng nhau về nhà.

Chơi cả một ngày, lúc về Yến Tri An gọi vệ sĩ của Quý Thanh Lâm đến lái xe.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Quý Thanh Lâm, Yến Tri An bảo anh nghỉ ngơi một chút.

Quý Thanh Lâm nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế: “Hôm nay tôi rất vui.”

Yến Tri An nắm tay của anh thưởng thức: “Vui là được rồi.”

Ngón tay bị vân vê, xúc cảm mềm mại khiến cho Quý Thanh Lâm không nỡ nghỉ ngơi, mở mắt ra, tầm mắt như có như không lại dừng lại trên mặt cô.

Yết hầu anh khẽ lăn, nhẹ nhàng mở miệng.

“Ngài có muốn cũng nghỉ ngơi một chút không…”

Từ chỗ này về nhà vẫn còn một đoạn đường thật dài.

Yến Tri An lắc đầu: “Anh ngủ một lát đi, tôi không mệt.”

Thấy người nọ nhìn mình chằm chằm không hiểu, Yến Tri An lại dụ dỗ nói: “Ngoan, đường còn rất dài, nghỉ ngơi một chút, nếu không mai lại không thoải mái.”

Quý Thanh Lâm lưu luyến không rời nhắm mắt lại.

Hết chương 20!