Thư Sinh Vô Địch Chi Văn Tâm Điêu Long

Chương 3




Sáng sớm, khi ánh dương quang đầu tiên của mặt trời dừng trên mặt của Long Diễm, hắn cau mày tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy một khuôn mặt con người phóng đại trước mắt.

Mũi ửng đỏ..... Lông mi thật dài rung động trong gió, bạc thần mơ hồ câu khởi lên nụ cười giống như tâm tình thật hảo.

Này không phải thư sinh ngốc kia sao? Từ khi nào đã chạy đến ngủ bên cạnh hắn, còn lớn mật tự do đem đầu đặt lên trên tay hắn?

Nâng tay, Long Diễm không vừa lòng lắm nhìn cái mền mỏng cũ nát với vô số chỗ chấp vá, hiện tại đang được đắm lên thân hình cường tráng vừa khôi phục dạng người của hắn.

Chắc hẳn đây là đồ của thư sinh ngốc kia. Nếu Long Diễm hắn muốn đắp cũng sẽ không chọn thứ tệ như thế, cái loại đồ thấp kém này chắc chỉ có mình thư sinh ngốc xem là bảo bối mà thôi.

Bất quá... Nhìn thấy y nghèo như vậy, hẳn chỉ có một cái mền này thôi, cho nên mới cùng ngủ với hắn –  người không có mắt, dã thú là thứ có thể tin tưởng sao? Y không biết hắn là một con hổ sao? Một thân mao của hắn còn dày hơn cái mền rách này, y làm cái chuyện dư thừa này làm chi?

“Ô — con hổ thật khá a... hô hô.... “

Bỗng nhiên y nói mớ vài từ, vươn ra hai cánh tay mảnh khảnh gầy yếu hô hào, trên mặt Thi Văn Tâm lộ ra nụ cười thật tươi.

“Ầm ĩ muốn chết.”

Long Diễm lãnh nghiêm mặt, nhìn Thi Văn Tâm lẩm bẩm vài từ.

“A? Ai ầm ỹ? Tại hạ?... Thực xin lỗi nga...”

Thi Văn Tâm phản thủ chụp ở lòng ngực trần trụi của Long Diễm, một tiếng bộp thanh thúy vang lên.

Y đang nằm mơ, một giấc mộng vô cùng ấm áp. Y mơ thấy chính mình đang nằm trên người con hổ, thưởng thức cảnh gió thu cuốn bay những chiếc lá, mây trôi bồng bềnh lững thửng trên trời.

Không cần phải ngồi suy tính xem số gạo còn lại ăn được trong bao lâu, cũng không cần tới chợ để bán tranh, không cần phải nghĩ cách kiếm tiền để ăn qua mùa đông này — thật sự rất hạnh phúc, thời điểm nhàn hạ có thể cảm thụ một cách hoàn mĩ những thay đổi khi chuyển mùa, mà trên thực tế thì cứ vừa đến mùa thu, y liền lo lắng cho những ngày sau đó, không biết đã bao lâu rồi y không được hảo hảo thưởng thức sắc thu....

Lão hổ phối hợp cùng màu xanh của thiên không và nắng vàng óng ánh trải khắp mặt đất là tối hoàn mĩ, bạch lão hổ này — thật sự rất đẹp.

Y lớn tiếng nói cho con hổ nghe rằng nó rất đẹp, nhưng lại không biết ai nói y rất ầm ĩ, ân, là con hổ đi! Bởi vì đang nằm mơ, cho nên hổ cũng biết nói chuyện.

“Thực xin lỗi nga...”

Cười phản thủ, đánh lên mao nhung của con hổ, bộp một tiếng, làm cho hắn cảm thấy thật cao hứng.

Chờ... chờ chút...

Trên mình con hổ không phải toàn mao sao? Làm sao lại có âm thanh đó được? Hơn nữa xúc cảm trên tay cũng không đúng, không có cảm xúc của mao nhung, ngược lại giống như vừa đánh một cái gì đó mềm dẻo mà cường tráng, tuy rằng cũng là nhiệt, ấm áp, nhưng cảm giác lại khác một trời một vực.

Xoay người, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, Thi Văn Tâm thấy một mảnh da thịt màu đồng. Nguyên lai là thân thể con người, trách không được cảm thấy không giống với con hổ.

Nâng tay, kiểm tra, xoa bóp. Quả thực là con người!

Cái gì... Cái gì? Người? Khi nào con hổ lại biến thành người? Thi Văn Tâm nhảy cẩn người lên, cầm lấy cái chăn rách nát, đôi mắt luôn nheo lại giờ mở to trừng trừng nhìn lão đại.

Là người, vì sao là người?

Còn là một nam tử vô cùng cường tráng?

Thi Văn Tâm mục trừng khẩu ngốc nhìn Long Diễm trước mắt, nam nhân này cư nhiên trần như nhộng bán nằm trên mặt đất, ung dung nhìn y.

“Ngươi... Ngươi là ai?”

Thi Văn Tâm thật cẩn thận ném chăn qua, che đi ‘bộ vị trọng yếu’ của nam nhân kia.

“Ta? Dựa vào ta ngủ một đêm, còn không biết ta là ai?” Tiếng nói cuồng dã lãnh khốc mà từ tính làm cho lòng Thi Văn Tâm run lên — vừa rồi ở trong mộng dường như cũng nghe thấy thanh âm này, đúng rồi, chính là cái thanh âm đã nói ‘ầm ĩ muốn chết’ kia.

“Tại... Tại hạ dựa vào ngươi ngủ một đêm?”

Y từ bao giờ rộng rãi như vậy, cùng người khác ngủ chung một đêm? Y từ nhỏ đọc sách, biết phi lễ vật thị phi lễ vật thính ( không hợp lễ nghĩa thì đừng nghe đừng nhìn), làm sao lại cùng một đại nam nhân — hảo, cho dù không phải nữ tử, nhưng làm sao có thể cùng ngủ chung với một nam nhân cái gì cũng không mặc? Y mới chỉ đồng sàn với lão viện sĩ trên danh nghĩa là ‘cha’ của y mà thôi a....

“Ngày... ngày hôm qua, tại hạ nhớ rõ ràng là cùng một bạch hổ ngủ chung, làm.... làm sao có thể cùng ngài ngủ chung... này, tại hạ thật sự không biết.... “

Long Diễm cười khẽ một tiếng.

Cũng không thể trách thư sinh ngốc, người bình thường sao có thể chấp nhận được việc hổ biến thành người? Bất quá thư sinh ngốc này thật thú vị, cùng bạch hổ ở chung thì tùy tiện sao cũng tốt, vậy mà khi hắn biến thành người thì ngược lại lại sợ hãi?

Mặc kệ y, y là thư sinh ngốc, nếu muốn giải thích chỉ sợ nói trong mười ngày nửa tháng có khi còn nói không rõ ràng được, hiện tại hắn đã khôi phục hoàn hảo, cũng nên làm những việc đêm qua hắn đã nghĩ, đem thư sinh ngốc này đi cho xong chuyện.

“Thư ngốc tử, ngươi tên là gì?”

Thi Văn Tâm đang sợ sệt nhìn trộm nam nhân, phát giác đối phương vừa cường tráng vừa suất khí ( đẹp giai) thì không tính đi, lại thêm trường phát ngân bạch(tóc dài màu ngân bạch) tới thắt lưng, hơn nữa.... còn có song mâu bích lục (xanh biếc).

Bạch hổ hôm qua cũng có song mâu bích lục... Hổ có song mâu bích lục cũng rất hiếm, nhưng có người nào có song mâu bích lục sao?

Nghe thấy câu hỏi của Long Diễm, y bất giấc trả lời: ” Thi Văn Tâm, Thi trong thi xá, Văn trong văn tự, Tâm trong tâm nguyện.... “

“Thi Văn Tâm?”

Long Diễm lập lại tên y, cảm giác có chút dễ gọi. Tên lịch sự tao nhã, rất thích hợp với thư sinh ngốc này.

“A?”

Nghĩ rằng Long Diễm đang gọi y, Thi Văn Tâm lên tiếng.

“Uy, nhớ kỹ, ngươi về sau chính là thê tử của ta.” Long Diễm đứng lên, mền rách rơi trên mặt đất, hắn đi lên phía trước hai bước, một phen cằm lấy y phục của Thi Văn Tâm.

“Có nghe hay không?”

“A...?!” Thi Văn Tâm đáng thương vừa trải qua chuyện mạc danh kì diệu con hổ biến thành người nam nhân có khuôn mặt uy vũ suất khí trước mắt, nay hai chân không chạm đất, đối mặt Long Diễm đang xích lõa, hoàn toàn không thể hiểu được ý tứ trong lời nói mới vừa rồi của Long Diễm.

“Ta nói, ngươi, Thi Văn Tâm, làm thê tử của ta, đã hiểu?”

Tà tà cười, Long Diễm cúi đầu, cắn lên bạc thần bé nhỏ vì mờ mịt mà hơi hé mở.

Y bị hôn... Bị hôn...

Mới trước đây, khi mà thư viện này còn chưa có tiêu điều vắng vẻ như giờ, khi rảnh rỗi cũng có nam nữ thôn quê đến trước viện hẹn hò.

Nam nhân nữ nhân, thân thiết  nói chuyện phiếm, sau đó cũng chậm chậm tựa vào nhau, đôi môi từ từ tới gần....Y không biết họ làm vậy có ý nghĩa gì, chỉ biết không nên nhìn những chuyện đó, vì thế lập tức quay đi, mặt mày đỏ bừng.

Về sau, mới biết đây là việc mà những nam nữ tâm tương liên với nhau làm....Bất quá đây đều là những chuyện cũ, mà lúc này, trước mắt y, y bị nam nhân có cơ thể cường tráng đến nỗi có thể bóp chết y giữ lấy, trên môi y là hai phiến bạc thần của nam nhân kia.

“Ân... Ngô a...”

Y muốn đẩy ra nam nhân không biết tên nọ, dùng khí lực toàn thân nhưng căn bản không làm cho nam nhân kia dao động nửa phần.

Gió lây đại thụ, bọ ngựa đá xe... Hiện tại y cực kì giống gió cùng bọ ngựa, mà đối phương chính là đại thụ cùng đại chiến xa.

Chuyện cùng người khác da thịt thân cận với y đã là việc vô cùng xấu hổ, nói chi đến việc môi chạm môi? Y...Y phải làm sao mới tốt?

Giãy dụa của Thi Văn Tâm làm cho Long Diễm càng thêm mất kiên nhẫn.

Chưa từng có người nào làm hắn phải tốn nhiều tâm sức như thế — ở Ma Vực, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay liền tự có người đưa đến bên cửa, bất luận nam nữ, ai cũng không chống cự hắn.

Thư sinh ngốc này thế nhưng không ngừng đấm lên ngực hắn.

Rõ ràng hắn chỉ dùng một tay đã có thể ôm chặt y, thế nhưng còn đánh hắn, mặc dù đối với hắn bất quá tựa như bị mũi cắn, mấy cái đấm này còn làm gân cốt hắn thêm thư sướng, nhưng không nên là hiện giờ.

“Ta muốn ngươi biết, làm thê tử của ta thì phải biết đoán ý ta và thuận theo ta.”

Rời đi môi Thi Văn Tâm, Long Diễm phát giác mình thế nhưng lưu luyến hương vị ngọt ngào mang đầy trúc trắc kia — thư sinh ngốc này nhất định chưa bao giờ thân thiết cùng người khác, thời điểm bị hắn hôn cư nhiên trợn tròn mắt bình tĩnh nhìn hắn, nếu thư sinh ngốc không biết, hắn có thể dạy,..Dù sao hắn đã nhận định Thi Văn Tâm chính là nửa kia của mình.

“Ngài... ngài có phải nghĩ sai rồi không, tại hạ đọc tứ thư ngũ kinh... nam nhân sao có thể làm thê tử?”

Thi Văn Tâm miễn cưỡng nói chuyện, hé ra khuôn mặt đỏ như quả hồng.

Nam nhân này đang làm cái gì? Ngay lần đầu gặp đã nói muốn mình làm thê tử của hắn, nhưng nam nhân chỉ có thể thú không thể gả, này không phải ai cũng biết sao? Vì sao nam nhân này có thể không chút úy kị gì mà hôn miệng y?

“Ta không có nghĩ sai,  ngươi chính là thê tử của ta, không  thương lượng.”

Long Diễm cảm thấy càng ngày càng phiền, thư sinh ngốc này sao còn hỏi mấy cái chuyện phải trái này? Thành thật nghe theo là được rồi.

“Nhưng là, nhưng là, này không hợp lễ nghĩa, cũng không thấy có sách nào ghi lại... “

Thi Văn Tâm đang nói, bỗng nhiên phát hiện Long Diễm ngược lại nhíu mày, co rúm một chút, muốn lui lại phía sau, lại bị cánh tay Long Diễm vòng qua sau y giữ lại.

“Lễ là cái gì? Phép là cái gì? Đối với Hỏa Ma Đế ta mà nói những cái đó không là gì cả, nghe cho rõ, ta gọi là Long Diễm, trượng phu của ngươi, ghi nhớ tên của ta, Văn Tâm...”

Văn Tâm, Văn Tâm, văn chất băng tâm — quả nhiên là một cái tên hay, lời còn chưa dứt, Long Diễm đã bị khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi môi sưng đỏ của Thi Văn Tâm hút đi tinh thần.

Y hảo ngọt — quả nhiên là chưa chạm qua người nào, phản ứng ngây ngô, làm cho hắn khi nghĩ tới thì nhiệt huyết sôi trào.

Hắn chưa bao giờ nhẫn nại dục vọng của chính mình, nay, hắn muốn y. Y là một nửa kia trời ban cho hắn, cũng là ngọt ngào hắn phải có được.

“Được rồi! Long huynh... Ngươi hãy nghe ta nói, ta là nam nhân... Ngô...”

Lại một lần nữa, Long Diễm hôn hắn.

Long Diễm... Long tựa hỏa diễm.....Tên của nam nhân là có ý này sao? Hắn thật sự sẽ phóng hỏa, trên người hắn thả một ngọn lửa, từ nơi bốn phiến môi giao hợp lan tràn tỏa ra mọi nơi xung quanh....

Chưa có ai đối đãi như vậy với y nha, chưa từng bị người khác ôm, chưa từng bị người hôn, cũng chưa từng tựa vào một người sát như thế.

Theo nơi môi cùng môi kết hợp, có một vật mềm mại ở bất tri bất giác liếm cắn hút lấy cánh môi y, giống như đang vỗ về răng của y, linh hoạt tựa như xà, lại ôn nhu như nước, làm cho y bất giác mở ra khớp hàm đang cắn chặt vì khẩn trương.

Cái đồ vật kia vào trong miệng y... Gắt gao quấn quanh lưỡi y, y sợ hãi, muốn lui về phía sau, nhưng bị ngăn cản, bị quấy nhiễu cùng vây lấy, xâm nhập mỗi một nơi trong miệng y.

Nóng quá...

Bất giác, Thi Văn Tâm nhắm mắt lại.

Nếu không thể chống cự, như vậy tùy hắn đi... Hắn thỏa mãn nhu cầu có lẽ sẽ thả y đi...Ít  nhất, sẽ không tiếp tục lưu luyến trong miệng y, làm cho y phản phất cảm thấy như đang bị thiêu đốt suy yếu cùng nóng rực.

“Như vậy mới đúng.”

Nhận thấy Thi Văn Tâm đình chỉ phản kháng, mặc cho hắn hôn môi, Long Diễm nhíu mày cười, buông môi y, lại đem y ôm lên vai mình.

“Đi theo ta.”

Hắn vừa nãy hôn liền xác định tư vị thư sinh ngốc này thực sự ngọt như trong tưởng tượng, hắn muốn y, không chỉ hôn, hắn muốn thân thể Thi Văn Tâm, muốn cả tâm của y.

Nhưng thân thể là thứ đầu tiên hắn phải có, dựa theo quan niệm của Nhân Giới, nữ nhân thường chung thủy với người nam nhân đầu tiên có được thân thể nàng, như vậy sách lược đầu tiên hắn sẽ làm là có được thân thể của thư ngốc này

Thi Văn Tâm là của hắn, không chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, từ trước đến nay Long Diễm hắn đã nói thì sẽ làm được.

“Đi? Nhưng nơi này là nhà của ta.” Bị Long Diễm dùng sức đặt trước ngực hắn, hơi thở cuồng dã mãnh liệt cơ hồ làm cho y không thể hô hấp....Nhưng Thi Văn Tâm còn chưa biết đến tột cùng nam nhân này muốn làm cái gì.

Y có thể thề trước buổi sáng hôm nay y không hề biết người nam nhân tên Long Diễm này... Vì cái gì mà sự tình lại phát triển thành nam nhân này muốn kết hôn cùng một nam nhân khác, mà nam nhân khác lại là y, hiện giờ  nam nhân này còn muốn dẫn y đi?

Y thật sự không thể hiểu được, cho dù y không đánh lại nam nhân, nhưng tốt xấu gì cũng phải biết rõ ràng mọi chuyện chứ!

“Nhà? Ngươi nói cái nơi lụi bại đến cái bảng hiệu cũng muốn rơi xuống này?” Long Diễm quay đầu nhìn thư viện cũ kĩ nghèo nàn sau lưng, “Chính vì ở địa phương này, nên dù trưởng thành rồi nhưng thân thể ngươi vẫn cứ gầy yếu như thế.”

Hắn không thích người gầy, nếu muốn ôm vào lòng, thì có chút thịt vẫn hảo hơn, như vậy mới không có cảm giác đang ôm một đống xương cốt.

“Ta... ta cũng đâu muốn lớn lên như vậy... “

Cho tới nay đều là cuộc sống xuân hạ ăn no, thu đông đói rét, y cho dù muốn bộ dạng của mình khỏe mạnh hơn một chút nhưng cũng vô dụng, loại sự tình này không phải y muốn liền được. Thi Văn Tâm cắn môi dưới, môi sưng đỏ mà mẫn cảm, bởi vì vừa rời mới bị Long Diễm hôn.

Răng nanh của y cắn trên môi, làm cho cơ thể nổi lên một trận run rẩy....

Mới vừa rồi, y dường như cảm thấy cùng nam nhân này hôn môi cũng thực thoải mái....ấm áp đến nỗi không còn cảm giác được cái lạnh vào ban mai.

Có phải y rất không biết tuân thủ lễ nghĩa? Lão viện sĩ đã mất, không còn như năm đó, nói cho y biết không nên nhìn lén mấy cặp nam nữ kia kết giao, nói cho y biết đó là việc không tốt, y giờ đã không biết cái gì nên cái gì không nên...

Y có chút mê hoặc a! Nam nhân này không biết từ đâu đến, dường như có xúc động muốn tựa vào lòng hắn.

Y bởi cái ý nghĩ đó mà cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng nóng lên...

“Xem ra vấn đề tối quan trọng hàng đầu hiện giờ là dưỡng ngươi béo lên một ít, như vậy buổi tối ôm mới có thể thoải mái hơn chút.”

Long Diễm tại thời điểm Thi Văn Tâm đang quay cuồng với ý tưởng của y thì hắn cảm khái một câu.

“A? Cái gì?” Thi Văn Tâm không có nghe thấy lời hắn nói, mờ mịt hỏi.

“Ngươi nói nhiều quá, thật dài dòng, ngươi trước tiên ngủ đi!  Chờ ngươi tỉnh lại, chúng ta đã đi đến địa phương khác.”

“Vì sao?”

“Vì sao ngươi luôn hỏi vì sao? Trên giường ngươi ngay cả một cái chăn ra dáng một chút cũng không có, làm sao có thể ngủ?”

“Ta mỗi ngày đều ngủ như vậy a... “

Thi Văn Tâm lẩm bẩm, không muốn để Long Diễm miệt thị y nghèo khổ.

“Nói nhiều, ngủ đi!”

Bỗng nhiên bị Long Diễm nâng mặt lên, đối diện song mâu tử bích lục(đôi mắt xanh biếc), rõ ràng là lục sắc, lại sâu sắc thâm thúy lạ thường, giống như muốn hút đi cả tâm hồn của y.

“Ngủ đi...”

Thanh âm... Là thanh âm của Long Diễm... nghe thật hay a...

Thân mình Thi Văn Tâm mềm nhũn, ngã vào ôm ấp của Long Diễm, Long Diễm cười, đem y đã ngủ say ôm ngang hông.

Hắn cũng không muốn tại cái nơi đầy gỗ mục này muốn lần đầu tiên của Thi Văn Tâm, nhìn nhìn cái chăn rách rưới, tạm thời miễn bàn sau khi bọn họ kịch liệt vận động xong, chăn đệm này có hay không có thể chống lạnh, chỉ sợ giường cùng phòng ngủ cũ kĩ này nói không chừng có thể rầm một tiếng, toàn bộ liền sụp hết, chỉ cần nghĩ một chút thôi đã cảm thấy cả thân thể ác hàn từng trận.

Long Diễm hắn nếu đã định là Thi Văn Tâm, tự nhiên liền muốn cho y những tháng ngày sống tốt nhất, như lời hắn đã nói, dưỡng y phì ra mới hảo ôm, cho dù chỉ vì việc này, cũng không thể để cho thư ngốc này tiếp tục ở đây cùng gió thu phát ngốc.

Nhưng hiện tại nếu trực tiếp mang y đến Ma Vực thì sợ rằng y không thể thích ứng kịp, hơn nữa Long Diễm hắn trời sinh không phải người thích đi trông  nom chuyện người khác — vừa nghe thư ngốc kia hỏi một đống vấn đề, hắn liền phiền đến muốn bạo phát.

Hiện nay chỉ có một kế, điều trước tiên tốt nhất là tìm một nơi thoải mái, đem thư ngốc này tẩy sạch sẽ, uy cho hắn ăn vài thứ, sau đó khiến cho y danh phù kì thực(danh xứng với thực, đáng mặt) trở thành thê tử của Hỏa Ma Đế hắn — tuy rằng là cá nhân, cũng chỉ là một thư sinh, nhưng một nửa này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ngược lại đối hắn là một cái lợi thật to — ma nhân nếu có thể tìm được đối tượng của mình, chỉ cần ái ân xong, miễn là ma nhân không tắt thở, vô luận trọng thương như thế nào đều có thể hồi phục.

Hạ quyết tâm, tay trái bắn ra một tiếng tách, nháy mắt Long Diễm liền mặc một thân bào phục tuyết trắng tơ tằm lụa hoa, mà trường phát ngân bạch cũng biến thành tất hắc sắc(màu tối đen), song mâu biến ảo thâm hạt(màu nâu đậm) — đám người lúc trước hãm hại hắn hẳn còn đang đuổi giết truy tìm mình, hắn đương nhiên không để những tên đó trong mắt, bất quá hắn cũng không muốn có người quấy rầy hảo sự của hắn cùng thư ngốc.

Ôm Thi Văn Tâm say ngủ, Long Diễm quay người lại, chỉ thấy một trận gió bạch sắc xẹt qua, trước thư viện đã không còn tung tích của hai người kia, chỉ còn lại một khối bảng hiệu lung lay sắp rớt của thư viện, một trận gió thổi qua, rốt cục nó cũng không chống đỡ nổi nữa, ầm vang một tiếng rơi trên mặt đất, kích khởi (khơi mào, kích thích) một mảnh tro bụi...