Thử Sinh Vi Quân Lưu

Chương 6




Bất tri bất giác, Tiểu Mặc Ngôn cũng đã chín tuổi. Thân mình nhỏ nhỏ nhanh chóng dài cao. Lúc mới gặp nhau, hắn mới đến thắt lưng chính mình, hiện tại cũng sắp cao tới ngực. Nhìn Quân Mặc Ngôn vùi đầu đọc sách Vị Ương hơi hơi cảm thán.

“Tiên sinh, ngài thường nói lợi ích lớn hơn hết thảy, đây là thật sao?”

Nghe vấn đề hắn hỏi, Vị Ương đem suy nghĩ của mình nói ra.

“Có thể nói như vậy! Trên thế giới này, gần như không có thứ gì không liên quan tới lợi ích. Tỷ như nói, ngươi buôn bán với người khác, ngươi muốn chính là bạc của hắn, hắn muốn chính là hàng hóa của ngươi. Chính là như vậy, hiểu chưa?”

Mặc Ngôn gật gật đầu, nhưng vẫn còn một chút khó hiểu hắn hỏi tiếp.

“Chẳng lẽ không có loại tình cảm nào không dính dáng tới quyền lợi sao?”

Vị Ương nghiêng đầu nhìn cây ngô đồng và hoa đào đã sớm mọc đầy lá, mùi hoa thoang thoảng theo gió tùy ý bay tới nơi này.

“Có, tình cảm không màng danh lợi cũng có. Nhưng rất ít. Giống như mẫu thân ngươi yêu thương ngươi hết mực, là không có lợi ích. Đôi song sinh kia đang đối tốt với ngươi, cũng là không có lợi ích. Ta đem tất cả của ta dạy cho ngươi cũng là không có lợi ích.”

Đúng vậy, không có lợi ích. Y là một con quỷ. Mặc Ngôn lại là người. Hắn có thể cho mình ích lợi gì?

Đây là lần đầu tiên y buôn bán lỗ vốn a! Thực đáng giá chúc mừng một chút!

Quân Mặc Ngôn lộ ra một nụ cười rạng rỡ, bất tri bất giác hắn học được nụ cười thản nhiên của Vị Ương. Không cho tình tự của chính mình tiết lộ dù chỉ một chút. Bởi vì là Vị Ương, cho nên, tất cả cảm xúc chân thật của hắn mới có thể không hề cố kị mà biểu hiện ra.

“Ta đã biết, tiên sinh là người tốt nhất!”

Cười cười rồi bay tới bàn gỗ ngồi xuống, dù sao cũng sẽ không trở ngại Mặc Ngôn đọc sách.

“Tam Nhi, ta không phải người. Ta là quỷ, một cỗ u hồn.”

Chu chu miệng, Quân Mặc Ngôn giống như tò mỏ hỏi: “Tiên sinh, vì sao ngài chưa bao giờ nói cho Mặc Ngôn tên của ngài?”

Nheo lại mắt nở nụ cười: “Ngươi a! Bao nhiêu tuổi mà đã muốn lừa ta nói? Nếu bị ngươi lừa dễ dàng như vậy, ta còn có thể là tiên sinh của ngươi sao?”

Thất vọng buông xuống bả vai, trong lòng Quân Mặc Ngôn, hình tượng cao thâm khó lường của Vị Ương lại tăng thêm rất nhiều.

Sờ sờ đầu nhỏ của hắn trấn an, “Ta đã chết đi, người đã chết đi cần gì dùng tới tên? Ở trong này, chỉ có ngươi là người thấy được ta, chỉ có ngươi mới nghe được lời ta nói. Tên lại có ý nghĩa gì? Ngươi bây giờ cũng chỉ có ta là tiên sinh, chờ sau này ngươi có tiên sinh khác hay ta rời đi, sẽ nói cho ngươi, tên của ta!”

Đột nhiên kịch liệt liều mạng lắc đầu, bộ dáng giống như một hài tử sắp bị đại nhân(người lớn) vứt bỏ, chăm chú nhìn Vị Ương.

“Tiên sinh đừng bỏ lại Mặc Ngôn, Mặc Ngôn sẽ rất ngoan. Mặc Ngôn sẽ không hỏi chuyện của tiên sinh. Tiên sinh đừng sinh khí!”

Cười thản nhiên, thật sự vẫn còn là đứa nhỏ a!

“Ta sẽ không rời đi. Ta còn rất nhiều rất nhiều thứ muốn dạy cho Mặc Ngôn. Cho nên ta sẽ không đi. Mặc Ngôn đừng sợ hãi, ta sẽ không đi.”

Ít nhất, bây giờ ta sẽ không đi. Cho tới tận khi ngươi trưởng thành, đến khi ngươi có thành tựu, cho tới khi ngươi để ta thấy tương lai mà ta muốn nhìn đến, ta mới có thể rời đi!

Im lặng, dưới đáy lòng Vị Ương thêm vào mấy câu còn chưa thể nói cho tiểu hài tử này nghe được.

Quân Mặc Ngôn nhìn nhìn Vị ương, thấy y đích xác không có sinh khí hoặc có ý định rời đi. Mới yên tâm thở phào một hơi.

Trong lòng lại âm thầm ám thị chính mình không được đi hỏi những chuyện liên quan tới tiên sinh.

Cũng bởi vì lần Quân Mặc Ngôn ám thị chính mình này. Mà mai sau khi Vị Ương biến mất khỏi cuộc sống của hắn, hắn cũng không biết tên của Vị Ương, chỉ có thể thầm hận chính mình sao lại không tiếp tục hỏi.

Bất quá chuyện này nói sau, bây giờ tạm thời chưa đề cập tới.

Lại nói gió xuân mơn trớn, đất đai hồi sinh. Mùa xuân ấm áp dần dần bị mùa hè oi bức thế chỗ.

Ve sầu trên cây không ngại cực khổ tích cực kêu gào, mấy con côn trùng nhỏ cũng bắt đầu tìm kiếm thức ăn để cung cấp cho dạ dày chính mình.

Vị Ương vốn không đặc biệt thích hay ghét thứ gì. Vào lúc này lại vô cùng nghiêm túc gọi lại Mặc Ngôn. Vẻ mặt xanh mét của Vị Ương làm cho Quân Mặc Ngôn hoảng sợ.

Ở trong lòng hắn, tiên sinh vẫn luôn băng sơn, sắc mặt không hề biến hóa, sao lại lộ ra vẻ mặt giống như trời sắp sụp xuống này?

“Tiên sinh?”

Hít sâu một hơi, vươn tay chỉ hướng cây cối và bụi hoa bên ngoài. Nếu không có đám côn trùng cùng muỗi đang bay vo ve, nơi đó đích thật là một nơi phong cảnh xinh đẹp.

Nhưng Vị Ương y chán ghét nhất chính là côn trùng. Mỗi ngày kêu ong ong bên tai, biết rõ những con côn trùng này không làm gì được y.

Nhưng những thanh âm chói tai này vẫn làm y nhịn không được tức giận nhíu mày. Mùa hè những năm trước, y đều thích lên tuyết sơn sống, nhìn ngắm cảnh tuyết, thưởng thức thưởng thức hoa mai.

Cùng tâm sự với vài cây trà thành tinh, từng ngày trôi qua cũng rất thoải mái.

Chẳng mấy chốc đi vào nơi này, y lại không cẩn thận quên đi mùa hè ngoại trừ nóng bức còn chính là mùa côn trùng bay múa khắp nơi.

“Lũ côn trùng bên ngoài.”

Quân Mặc Ngôn ló đầu nhìn, đúng là có một ít côn trùng. Nhưng chúng cũng không cắn người. Thỉnh thoảng có mấy con muỗi cũng bị hắn đập chết.

“Xảy ra chuyện gì? Tiên sinh.”

“Ngươi đi…….”

“Ân?”

“Tiêu diệt hết cho ta——–!” Thật sự không chịu nổi nữa rống lên thật to, vẻ mặt Vị Ương giống như con mèo đen đang nổi trận lôi đình!

Ngây người một chút, sau đó nhìn ra bên ngoài, lại quay sang nhìn Vị Ương. Quân Mặc Ngôn cúi đầu không nhịn được phì cười.

Tiếng cười khanh khách khanh khách trong miệng Quân Mặc Ngôn tràn ra, Quân Mặc Ngôn cười chảy nước mắt vươn tay ôm bụng, thở hồn hển từng ngụm.

Hắn thật sự không dự đoán được nguyên lai vị tiên sinh theo cảm nhận của chính mình là vạn năng cư nhiên cũng có thứ mà y chán ghét, cũng có chút tính trẻ con, điều này làm hắn có chút giật mình, hơn nữa làm cho y chán ghét lại là một ít côn trùng.

“Cười cái gì mà cười? Buổi tối ngươi có thể ngủ. Ta lại không cần, này muỗi a! Côn trùng a! Kêu ong ong, làm ta chóang váng cả đầu, mấy ngày nay ta đều cảm thấy tinh thần mình không tốt!” Nhịn không được xoa xoa thái dương, tồn tại ở trạng thái tinh thần vốn nên không có cảm giác, nhưng tại sao y lại cảm thấy mình thật sự có chút mệt mỏi?

Quân Mặc Ngôn hoảng sợ lập tức đứng thẳng dậy, vươn người nhìn Vị Ương giống như đang tinh thần không tốt lắm.

“Nhưng nhưng này có cách gì a? Ta cũng không từng học y a!” Mà cho dù học y cũng không dùng được a!

Bất đắc dĩ thở dài, kỳ thật y chỉ muốn phát tiết một chút mà thôi. Cùng lắm thì buổi tối y tìm nơi nào ít côn trùng ngồi ngắm trăng đi! Phía đông ngọn núi có một ngôi chùa, hẳn sẽ không tệ.

“Nếu Kì Tư ở đây thì tốt rồi.” Thì thào, Quân Mặc Ngôn nhớ tới bằng hữu phương xa.

“Kì Tư? Chính là hài tử của vị đại phu mà ngươi đã nhắc tới kia?”

“Ân, Vương thúc là thần y. Kì Tư là hài tử của Vương thúc, học được toàn bộ y thuật tốt nhất, có lẽ hắn sẽ có biện pháp.”

“Nhưng mà bây giờ hắn chắc đang cũng phụ thân đi du lịch ở nơi xa đi?” Nghiêng mắt nhìn Quân Mặc Ngôn, tất cả mọi chuyện của hài tử này y đều biết. Sao lại không biết bằng hữu duy nhất của hắn?

Xấu hổ mà gãi gãi sau gáy: “Này, xem ngày cũng sắp. Cũng sắp trở về đi!”

Phất phất tay, Vị Ương lười cùng hắn nói tiếp liền thay đổi dề tài. Trong lòng lại suy nghĩ có nên tìm hắc bạch vô thường hay không, hỏi xin bọn hắn một ít khối băng từ địa phủ hay thứ gì đó, có thể đuổi muỗi!

Nếu hắc bạch vô thường biết suy nhĩ trong lòng Vị Ương, nhất định sẽ hối hận vì đã kết giao một cái bằng hữu như thế!

“Đem sách lấy ra đi! Hôm nay học ‘tôn tử binh pháp’.”

“Vâng, thưa tiên sinh.”

Trong tiểu viện, sóng gió nhẹ nhàng trôi qua, hết thảy trở lại bình tĩnh.

Mà vị bằng hữu lâu lắm không gặp kia lại đang lặng lẽ đi về phía bọn họ.