“Lúc đó, ta mới phát hiện, ta đã yêu ngươi.” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu nghe vào trong tai Quân Mặc Ngôn lại như ba đào cự hống(sóng biển gào thét).
Hắn sung sướng, hắn mừng như điên, hắn cuối cùng đợi được người mà hắn yêu chủ động thổ lộ!
Đôi mắt vì xấu hổ mà buông xuống lại bỗng nhiên biến đổi, các loại cảm xúc tức giận, bi thương, tuyệt vọng đan xen nhau ở sâu trong đáy mắt.
Thanh âm gần như trở nên nghẹn ngào, y vươn tay xoa lên gương mặt Quân Mặc Ngôn: “Nhưng cũng tại khi đó ta phát hiện, nguyên lai ta vô dụng đến mức nào. Ta không thể chạm vào ngươi, không thể nắm tay ngươi, không thể ôm ngươi an ủi ngươi. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Hối mang ngươi về Quân gia, ta chỉ có thể đứng nhìn Vương Kì Tư vội vàng tiến vào phòng ngươi. Lúc đó, ta không dám nhúc nhích, ta thậm chí cũng không dám tiến vào phòng ngươi. Ta sợ, ta thực sự sợ hãi. Sợ hãi đến mức vô hạn khiến ta không thể gạt đi! Không thể gạt đi!”
Nhãn thần từ từ trở nên trống rỗng đang kể ra người này đã rơi vào trong ký ức. Nhưng Quân Mặc Không cũng không muốn cho y thương tâm như thế. Cho nên…
“Ngô.” Trong phút chốc Vị Ương trừng to hai mắt, không thể tin nhìn chằm chăm khuôn mặt gần trong gang tấc kia.
Đôi môi mềm mại bị hắn liếm cắn, giống như tại thưởng thức một loại thức ăn.
Hai tay vô thức đè lại bả vai đối phương, y ngẩng đầu lên hơi hơi hé miệng, nội tâm của y có thể đang cấp thiết cần một người tới an ủi!
Quân Mặc Ngôn không khiến y thất vọng, đầu lưỡi linh hoạt như một chú cá, nâng lên hàm răng vốn không có nhiều sức lực của y, chui vào nơi ngọt ngào mà hắn mong nhớ tới điên cuồng. Hắn khơi dậy đầu lưỡi mềm mại đang yên lặng chờ hắn thưởng thức của đối phương, dây dưa, duyện hấp(mút vào).
Dùng tất cả các biện pháp khiến Vị Ương chìm vào tấm lưới sắc tình mà hắn giăng ra.
Hai mắt Vị Ương mê ly, đôi tay chỉ có thể khoác lên bả vai dày rộng của Quân Mặc Ngôn, lần đầu tiên phóng túng chính mình tại sự thân thiết mà ái nhân mang đến.
Quân Mặc Ngôn liền cứ hôn kịch liệt như thế, giống như muốn bù lại khoảng thời gian mười năm trước đây. Nhận thấy khí tức của Vị Ương có chút bất ổn, liền thoảng thối lui, để y hô hấp một chút không khí rồi lại tiếp tục dán lên.
Vòng qua vòng lại, không chịu buông tha.
Thời gian lúc này giống như đã đình chỉ, bốn phía đều không một tiếng động, âm thanh duy nhất có hể nghe thấy chính là tiếng tim đập không ngừng vang lên!
Thịch, thịch, thịch.
Một tiếng lại một tiếng, một âm lại một âm.
Thực sự là một thanh âm khiến Vị Ương rơi lệ a! Đây là sự tượng trưng cho y đã sống, hoàn toàn sống trong lòng ngực người mà y yêu nhất.
Một lúc lâu, Quân Mặc Ngôn tựa hồ mới nhớ tới Vị Ương còn chưa nói hết, liền vô cùng lưu luyến ly khai đôi môi trở nên sưng đỏ vô cùng của Vị Ương.
Thỏa mãn nhìn đôi môi vốn hơi tái nhợt bây giờ đã được vẽ lên màu sắc diễm lệ của riêng mình. Hắn vươn lưỡi liềm đi chỉ bạc ở khéo miệng Vị Ương.
“Ngô, ngươi trở nên xấu xa mất rồi.” Vị Ương thở hổn hển, vô lực ngả vào trong lòng Quân Mặc Ngôn, để mặc cho khí tức mà y an tâm bao phủ toàn thân.
“Chỉ đối với ngươi, tiên sinh của ta.” Buộc chặt lại cánh tay ôm y, Quân mặc Ngôn thỏa mãn cảm thán.
“Tiên sinh, sau đó ngươi đã đi đâu?”
“Ta sao? Ta ly khai, đi tới một nơi xa xôi nhưng lại là cố hương thật sự của ta. Ở nơi đó, sư huynh của ta giúp ta đắp nặn một thân thể, để cho ta dung hợp.”
“Sư huynh?” Quân Mặc Ngôn hơi hơi nhăn mày lại, nghĩ thầm tựa hồ có nhân vật nào đó rất quen thuộc ở bên trong.
Vị Ương gật đầu, toàn thân vô lực tựa vào trong lòng đối phương, tinh tế ôn nhu bắt đầu kể về chuyện mười năm trước.
“Lúc đó a…”
Trên bầu trời, sấm sét chớp giật, mưa to tầm tã, mưa vừa rơi xuống mặt đất, liền bắn lên những giọt nước mỹ lệ.
Nhưng tất cả những điều này Vị Ương cũng không có tâm tư đi thưởng thức, y ngồi xổm giữa không trung hai tay ôm lấy chính mình, cao giọng khóc rống.
Y khàn giọng gào thét, y biện bạch, y chửi mắng.
Thế nhưng lại có ích gì? Y vẫn là một quỷ hồn, là quỷ hồn chỉ có thể suốt ngày phiêu đãng không thể dừng lại.
Y ngơ ngác đứng dậy, ngẩng đầu, chắp tay, si ngốc nhìn lên bầu trời, mặc cho nước mưa xuyên qua thân thể mình.
Ngay lúc này, một thanh âm vang lên trong đầu.
“Có nguyện ý đi theo ta hay không? Có lẽ, ta có thể mang tới điều mà ngươi hy vọng!”
Thân thể Vị Ương chấn động, y vội vã xoay người. Liền thấy người đang phiêu phù giữa không trung giống y chính là lão giả quen thuộc kia.
Sớm biết lão giả này không đơn giản, lại không đoán được hắn cũng là thần ma quỷ quái.
“Hy vọng? Ngươi có thể mang đến cho ta hy vọng gì? Ta bây giờ còn cần hy vọng điều gì?” Tự giễu, y hỏi, lại giống như đang hỏi chính mình.
Lão giả nhẹ nhàng cười, không nói. Nhưng xung quanh thân thể hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng nhu hòa.
Nheo mắt lại theo thói quen, Vị Ương tin rằng lúc này không ai có thể nhìn thấy hai người. Bởi vì sau khi ánh sáng xung quanh rút đi, lão giả kia liền biến thành một nam nhân ngọc thụ lâm phong(tuấn tú tao nhã).
Hắn đứng ở đó, dáng người cao lớn, thẳng thắn như tùng(cây tùng), mái tóc thật dài phiêu lãng theo gió, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười bình tĩnh, ôn hòa tiêu sái thong dong.
Bộ y phục kim hoàng sắc trên người khiến Vị Ương nhớ tới hoàng thượng trong cung cấm. Bởi vì trên bộ y phục kia có thêu một con kim long vô cùng sống động, phảng phất như bất cứ lúc nào nó cũng có thể bay lên không trung.
“Ngươi là ai?” Cái loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này khiến Vị ương chần chờ đặt câu hỏi.
Hắn đạm đạm nhất tiếu: “Ngươi quên rồi sao? Chúng ta sinh ra, cùng nhau lớn lên, ăn chung một nồi, bái hai người khác nhau vi sư, tính tình ngươi vốn đạm mạc, không thích quyền lợi, chỉ hứng thú với lợi ích. Mà tính ta thích phiêu đãng, lại càng không nguyện tiếp nhận sự nghiệp mà gia tộc truyền lại. Chúng ta vốn thân thiết, cho dù bản thân có năng lực cực lớn cũng không muốn dùng võ lực giải quyết chuyện này, Cuối cùng, ngươi ta dùng một trò chơi vô cùng ấu trĩ để quyết định người kế thừa vương vị.”
“Chơi đoán số?”Vô ý thức, Vị Ương thốt ra. Nhưng lập tức liền sững sờ tại chỗ.
Y, sao y lại biết được việc này?
Những hình ảnh mơ hồ ngắt quãng theo lời nói của người nọ ánh vào trong đầu y. Hai tiểu nam hài cười đùa, luyện võ, học tập chính sự…
“Sau đó, ta thua. Vì thế ta ngồi lên vương vị, chưởng quản toàn bộ thiên hạ, ngươi chọn tư pháp, thống trị toàn bộ luật lệ trên thế gian. Thế nhưng ta vốn không hứng thú với sự vụ, cho nên chúng ta đã quyết định, cứ qua một nghìn năm lại đổi người tiếp nhận vương vị. Còn người kia có thể tiêu dao tự tại.”
Nhắm mắt lại, Vị Ương tựa hồ đang hồi tưởng lại chuyện cũ. Khóe miệng vốn trầm trọng không gì sánh được cũng bởi thế mà cong lên rất nhiều.
“Thế nhưng, ngay tại khi ngươi phải tiếp quản vương vị, thì kẻ thù bên ngoài đột nhiên tấn công, để bảo hộ ngươi, ái nhân thiên thế(nghìn đời) của ngươi vì ngươi mà chết. Khi chiến tranh kết thúc, ngươi dứt khoát theo hắn mà đi. Lưu lại ta một người đau khổ bi thương. Để tìm được ngươi, ta hao tổn hàng nghìn năm, cuối cùng tại thế giới kia thấy được ngươi. Ngươi tự sát sau, ta lập tức đem ngươi chuyển về thế giới này. Bởi vì ái nhân của ngươi ở nơi đây. Ta sắp xếp cho các ngươi tương phùng, làm cho hắn có thể nhìn thấy ngươi, để các ngươi nối lại tiền duyên.
Chậm rãi mở mắt, y thở dài rồi lại mang theo một tia mừng rỡ: “Đã lâu không gặp, sư huynh, không, là hoàng huynh.”
“Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra sao? Đệ đệ duy nhất của ta, thiên thần nắm quyền tư pháp của tam giới?”
“Hoàng huynh, xin lỗi. Ta…”
“Không sao, ngươi là đệ đệ duy nhất của ta a! Yên tâm đi! Chờ ngươi tiếp tục tử vong lần nữa, ta sẽ tiếp ngươi cùng với ái nhân của ngươi trở về thiên đình. Đến lúc đó, tiếp nhận hai nghìn năm vương vị, ngươi cùng đừng nghĩ lười biếng.” Nam nhân nghịch ngợm nháy nháy mắt, nghiễm nhiên trở nên có chút vô lại.
Nhịn không được phì cười, Vị Ương cảm thấy thoải mái như ngày xuân nở hoa. Nhưng ngay sau đó y trầm mặt xuống: “Vậy thân thể của ta…”
“Yên tâm đi! Ta đều đã tự thân xuất mã, chẳng lẽ lại không mã đáo thành công sao? Nghịch thiên đại pháp đối với người khác là phải đền mạng, nhưng đối với chúng ta mà nói không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao! Bất quá ngươi phải chuẩn bị tâm lý, một năm thiên giới, mười năm phàm trần. Đến lúc đó hắn có nguyện ý gặp ngươi hay không, là vấn đề của chính mươi.”
Quay đầu lại, y nhìn gian phòng đã trở nên bình tĩnh kia. Một lúc lâu sau, lộ ra một nụ cười kiên định, không bao giờ thay đổi: “Chúng ta đi thôi!”