Thử Sinh Vi Quân Lưu

Chương 25




Quân Thiệu Thiên tán thưởng liếc nhìn Quân Mặc Ngôn. Hài tử này, đã có thể trong một câu ngắn gọn mà cảnh cáo người khác.

“Hừ! Không phải cũng chỉ là một cái Đông Giải lâu thôi sao!” Quân Mặc Tường nhịn không được chêm vào một câu.

Ngửa đầu đem rượu trong chén nhỏ một ngụm uống hết, nha hoàn lập tức tiến đến tiếp tục rót đầy. Lay động chén rượu, Quân Mặc Ngôn mang theo giọng điệu ôn hòa nói: “Đại ca, nghe nói ngày hôm trước ngươi đi Đông Giải lâu ăn cơm?”

Quân Mặc Tưởng sửng sốt, rồi sau đó phản bác rất nhanh: “Sao vậy, ta ăn bữa cơm cũng không được sao?”

Quân Mặc Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt chứa đựng thâm ý nhìn thẳng vào Quân Mặc Tường: “Đại ca đi Đông Giải lâu ăn cơm, tuyệt đối là cho Kì Tư thêm thể diện. Chính là đại ca sau này nhớ không nên nghị luận lung tung chuyện chính sự triều đình, rơi đầu là nhỏ, liên lụy cả nhà mới là lớn!”

Tê——–

Quân Mặc Tường cùng Quân Mặc Đống lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, ngày hôm trước bọn họ ở phòng thuê trên lầu ba của Đông Giải lâu uống rượu say, rồi bất mãn oán giận. Bên người rõ ràng không có một ai a!

Mỉm cười nâng chén với hai người rõ ràng đã cứng ngắc thân thể kia, nhưng nụ cười khiến người ta cảm giác như ngày xuân áp áp này. Tại trong mắt hai người lại như gió đông tháng hai, tựa như đang ngập chìm trong cơn rét lạnh tận xương.

Quân Thiệu Thiên nhăn mặt trừng mắt nhìn hai nhi tử không nên thân: “Nghe được những gì Mặc Ngôn nói sao? Chính sự triều đình các ngươi có thể nghị luận sao? Lần này may mà có Mặc Ngôn hỗ trợ áp chế đi. Những lời nói đó mà rơi vào tai người khác, những người có tâm địa đã sớm đem Quân gia chúng ta tố cáo với triều đình!”

“Vâng.” Run rẩy, Quân Mặc Tường cả người cơn tức chỉ còn lại khói dư.

Vị Ương phiêu ở bên người Mặc Ngôn, chăm chú nhìn Mặc Ngôn chèn ép huynh đệ của chính hắn như thế nào.

Quả nhiên là đệ tử đắc ý của y a! Nhìn xem, thực khiến người ta rạng rỡ?

“Được rồi, hôm này điều ta muốn nói chính là. Ta quyết định đem một nửa gia sản còn lại trong tay đưa cho Mặc Ngôn quản lý. Cũng chỉ có hắn mới có thể khiến uy vọng của Quân gia chúng ta lần thứ hai trỗi dậy.”

“Lão gia! Hài tử này còn nhỏ, sao có thể thoáng chốc đã giao cho nhiều như thế đâu? Nếu là thua lỗ nên là sao bây giờ?” Mắt thấy nhi tử của chính mình không chiếm được một xu, Mộ Vân Phi vội vàng phản bác.

“Thua lỗ liền thua lỗ. Chỉ cần Mặc Ngôn ở trong này, còn sợ Quân gia bị bại hết sao? Ngươi xem thành tích của hắn, một năm này ổn trám bất bồi (thu vào ổn định, không thua lỗ), mỗi lần hắn đều khiến trong nhà thêm bạc, ngươi có lần nào thấy hắn đi bồi thường?”

“Chính là, lạc quan chi năm (tuổi trưởng thành 20) cũng còn chưa tới. Không bằng trước đem sinh ý dạy cho Mặc Tường cùng Mặc Đống, chờ Mặc Ngôn làm lạc quan chi lễ (lễ đội mũ năm 20 tuổi thể hiện đã trưởng thành) lại giao phó cho hắn thế nào?”

Mỉm cười, Quân Mặc Ngôn trái lại không bận tâm nâng chén hướng Mộ Vân Phi: “Chủ mẫu đại nhân khách khí, Mặc Ngôn vốn không cần những tài sản này, một phần năm hiện giờ cũng đã khiến Mặc Ngôn không rảnh đi xem Vô Song cùng Mặc Vũ. Nếu chủ mẫu đại nhân chịu đem sinh ý lấy đi, Mặc Ngôn bây giờ nhưng lại phải cám ơn ngài!”

Lạt mềm buộc chặt! Lấy lui vi tiến! Cái trò nhàm chán này, có lẽ trước kia tiên sinh cũng đã dạy cho hắn.

Quả nhiên, Quân Thiệu Thiên vừa nghe, lập tức sợ hãi. Điều này sao có thể? Cả Quân gia chỉ có Mặc Ngôn có thể đảm nhiệm được vị trí lão gia. Hai cái nhi tử kia không cần nói. Mặc Vũ cũng không hợp với chuyện này, tính cách yếu đuối như thế.

“Không được. Không được. Mặc Ngôn a! Này sinh ý ngươi nhất định phải tiếp nhân. Vô Song cùng Mặc Vũ bình thường có thể tới xem ngươi thôi! Hai hài tử này cũng đã lớn, ngươi có thể để bọn họ tự chơi với nhau.”

Xem vẻ mặt không phải Mặc Ngôn thì không thể của Quân Thiệu Thiên, nụ cười trên mặt Mộ vân Phi gần như không nén lại nổi cơn giận.

“Lão gia, sinh ý này cho hắn cũng không phải không được. Nhưng Mặc Tường cùng Mặc Đống cũng nên có một phần sinh ý để bọn chúng đại triển quyền cước(thể hiện tài năng) a!”

Cười lạnh một chút, liếc mắt nhìn lại: “Liền bọn chúng cũng đòi đại triển quyền cước? Không làm bại hết gia nghiệp đã muốn tốt lắm rồi!”

“Nhưng là, lão gia……….” Mỗ Vân Phi vẫn còn muốn nói gì đó.

Quân Thiệu Thiên không kiên nhẫn phất phất tay kêu ngừng: “Được rồi, chuyện này liền quyết định như thế. Sớm đem gia nghiệp giao cho ngươi, ta cũng có thể thoát thân sớm một chút a!”

Quân Mặc Ngôn giơ lên nụ cười nhu hòa điềm tĩnh, lại im lặng không nói.

“Đến, đến, đến ăn cơm đi! Bây giờ đã là giao thừa, đợt lát nữa còn có thể phát hồng bao (lì xì) cho các ngươi.” Lời nói của Quân Thiệu Thiên dẫn đến tiếng kêu vui mừng của hai hài tử nhỏ nhất.

Người ngồi một bàn, tâm tư khác nhau cùng ăn bữa cơm giao thừa.

Quân Mặc Ngôn cúi thấp đầu ăn thức ăn mà Vị Ương chỉ định, tựa hồ là bù lại sự thiệt thòi mà y ăn không đến.

Bữa cơm kết thúc, người thắng cuối cùng không cần nói cũng biết.

Khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt của mấy người, hắn cười lạnh trong lòng. Có đôi khi nói ít lại được nhiều thứ tốt hơn so với nói nhiều.

Cơm nước xong, Quân Thiệu Thiên cũng liền vui vẻ bắt đầu phát hồng bao. Quân Mặc Ngôn cũng nhận được một cái.

Mở ra nhìn, bên trong là một tiểu kim tỏa phiến(*).

“Đây là tỏa phiến mà trước kia Vân Yên để lại cho ngươi, nàng muốn ta chờ ngươi đủ năm tuổi thì đưa cho ngươi, chính là những năm gần đây ta vẫn không tới thăm ngươi. Ai…” Quân Thiệu Thiên cảm thán vạn phần.

Trên kim tỏa phiến có viết ‘sống lâu trăm tuổi’ – mặt sau lại khắc ba chữ -‘Quân Mặc Ngôn’.

Gắt gao nắm lấy kim tỏa phiến, trái tim vốn nghĩ sẽ không tiếp tục gợn sóng vẫn nhịn không được nhấc lên kinh đào hai lãng (sóng to gió lớn)

Hít sâu mấy lần, miễn cưỡng đem trái tim bình tĩnh lại. Rồi sau đó một lần nữa lộ ra mỉm cười. Bởi vì hắn nhìn thấy Vị Ương vươn tay ôm lấy chính mình, tựa như thật sự đang vỗ trán an ủi hắn.

Chỉ cần có tiên sinh, chỉ cần có tiên sinh ở đây.

“Phiền ngươi cất giữ tới nay. Phụ thân.”

Có chút xấu hổ cười cười. “Cũng không có gì phiền toái.” Kim tỏa phiến này vẫn bị Quân Thiệu Thiên đặt trong góc ngăn kéo tìm rất lâu mới thấy được.

“Thời gian cũng đã muộn, về sớm một chút nghỉ ngơi đi!” Yêu thương Tam tử gần như đã cao bằng hắn, Quân Thiệu Thiên dặn dò.

Gật gật đầu, kỳ thật cũng không cảm thấy mệt mỏi nhưng Quân Mặc Ngôn cũng không muốn ở lại nơi này: “Ân, con cáo lui.”

Nhìn chăm chú vào bóng dáng xoay người rời đi không hề lưu luyến của Mặc Ngôn, Quân Thiệu Thiên thở dài nhìn theo.

Giống như tìm được một thứ đồ chơi mới, Vị Ương nhìn chằm chằm vào kim tỏa phiền trong tay Quân Mặc Ngôn.

“Kim tỏa phiến? Nghĩ lại thế giới ta sống trước kia cũng có thói quen tặng thứ này. Bảo hộ bình an thôi!”

“Vậy sao? Tiên sinh thích?”

“Không thích! Ta không thích những thứ cầm nằng nặng, nhìn qua rất giống kiểu người răng vàng. Ngươi không biết, lúc trước ta có một hộ khách, hắn há miệng đều là răng vàng, khi nói chuyện lấp lánh tới mức mắt ta đều đau.” Nhớ tới cái người khôi hài kia, Vị ương nhịn không được bắt đầu oán giận.

“Miệng đầy răng vàng?” Quân Mặc Ngôn không thể tưởng tượng cái miệng kia trông như thế nào, quá mức kinh thế hãi tục (khiến người kinh sợ) a.

“Đương nhiên, cho nên ngươi ngàn vạn lần cũng không được học theo hắn! Bằng không ta sẽ không thích ngươi! Trên người ngươi cũng đừng mặc vàng mang bạc gì, bằng không ta khinh thường ngươi nga!”

“Tất nhiên sẽ không.” Chỉ cần là ngươi không thích, ta cũng sẽ không làm thế.

Chỉ chốc lát sau, một người một quỷ về tới trong tiểu viện.

“Vẫn là ổ nhà mình thoải mái nhất a!” Vị Ương duỗi người một cái, bộ dáng lười biếng mang theo chút hấp dẫn nhè nhẹ.

Nuốt nước miếng một cái, Quân Mặc Ngôn có chút chật vật quay đầu đi.

“Gia, ngài đã trở lại?” Mặc Tâm cầm giá nến đi đến gần người đang đứng ở giữa tiểu viện.

“Ân, không cần hầu hạ. Đi ngủ đi!”

“Để Mặc Tâm hầu hạ ngài ngủ trước đi!” Nào có chuyện nha hoàn còn ngủ trước chủ nhân?

“Vậy phiền ngươi.” Biết rõ tính cách nàng Quân Mặc Ngôn cũng không chối từ.

Vị Ương híp mắt lại, nhìn Quân Mặc Ngôn và Mặc Tâm tiến vào chủ phòng.

Y lặng lẽ bay lên thân mình lao về phía nơi ở của chính thê Mộ Vân phi.

Hôm nay vẻ mặt của nàng rất khó xem, quỷ đều đoán được trong lòng nàng có bất mãn, người bình thường trong lòng có oán hận bất mãn còn chưa tính, nhưng nàng lại không phải người bình thường. Cho nên…

Đi vào một viện tử khá lớn, Vị Ương xuyên qua cánh cửa tiến vào trong chủ phòng của Mộ Vân Phi, Quân Mặc Tường, Quân Mặc Đống đều có mặt.

Cười lạnh một tiếng, y biết ngay nàng sẽ không hiền lành như thế.

Y thật muốn nhìn xem, bọn họ có thể bàn luận ra mưu kế ác độc gì, hy vọng đừng quá đơn giản. Ngàn vạn lần đừng nên lãng phí sự chờ mong của y a!