Giọng Đường Duy vừa non nớt vừa kiên định: “Bọn cháu đã tốn rất nhiều công sức đưa ông ra khỏi bệnh viện quân y.
Lúc đó ông đang trong trạng thái người thực vật, chắc cũng nghe thấy giọng cháu.”
Tùng Tranh im lặng đối diện với Đường Duy, cảm thấy trong mắt cậu bé chứa quá nhiều cảm xúc, không giống đôi mắt của một đứa trẻ.
Một đứa trẻ năm sáu tuổi mà lại bày mưu nghĩ kế, đa trí như yêu, nói ra thì bất cứ ai cũng sẽ không tin.
Ai đã biến cậu bé thành thiên tài… hoặc có thể nói là quái vật như thế? Là thế giới tàn khốc này đã ép Đường Duy nhanh chóng trưởng thành.
Bạc Dạ biết rõ mình cũng là một trong số những kẻ đầu têu.
Đường Duy nhìn thẳng vào Tùng Tranh: “Mong ông mau chóng khỏe mạnh.
Tùng Lâm cần ông trở về cai quản.”.
truyện tiên hiệp hay
Việc đầu tiên Tùng Tranh làm sau khi hồi phục ý thức chính là phái người gửi tin tức cho Tùng Lâm, ông còn chưa chết đâu! Những kẻ vội vã muốn ngoi đầu cứ kiêu ngạo đi! Chờ ông trở về sẽ dần dần tính sổ với từng người biết.
Biết tin Tùng Tranh đã tỉnh lại, Tùng Hi sợ hãi sắc mặt trắng bệch: “Thế là thế nào? Chẳng phải đã nói là không có vấn đề sao? Chẳng phải ông ta sẽ nằm cả đời ở bệnh viện quân y sao? Sao đột nhiên lại thức tỉnh?”
“Cậu Hi, chúng ta… Tình báo của chúng ta xuất hiện sai lầm…”
“Cút! Cút hết cho tao! Một lũ phế vật!”
Tùng Hi đá văng thuộc hạ của mình.
Mẹ anh ta, Lưu Lôi cũng sốt ruột: “Hi, phải làm sao bây giờ? Chẳng phải con nói là sẽ không có vấn đề sao? Mẹ còn chờ con thống nhất Tùng Lâm, đạp lên đầu Tùng Sam cơ mà…”
“Tùng Sam… Tùng Sam cũng được cứu rồi.”
Tùng Hi đập bình hoa xuống đất: “Chết tiệt! Để tao xem thử trên đời này kẻ nào có gan làm thế!”
Hai mươi phút sau, thuộc hạ cua Tùng Hi nộp lên một chồng tư liệu: “Cậu Hi, người của chúng ta đã điều tra ra…”
Tùng Hi cầm tư liệu nhìn lướt qua, sau đó hung tợn xé chồng giấy thành từng mảnh.
Đường Duy, Bạc Dạ! Không ngờ lại là Bạc Dạ ở Hải Thành kia! Anh ta đã khinh thường Bạc Dạ, không ngờ lại có thể làm đến mức này vì Đường Thi, thậm chí không tiếc trở mặt với mình! Tùng Hi nghiến răng nghiến lợi: “Điều tra Bạc Dạ, Đường Thi chính là nhược điểm của Bạc Dạ! Hôm nay anh ta dám ra tay giúp đỡ, ngày mai tao phải cho anh ta quỳ xuống van xin tao tha thứ!”
“Cậu Hi… Bạc Dạ… Bạc Dạ này… Chúng ta…” Chúng ta không thể đụng vào anh ta… Đây chính là Bạc Dạ ở Hải Thành, chỉ riêng bạn bè của Bạc Dạ cũng đủ để chúng ta ăn cho hết…
Nhưng lúc này Tùng Hi không còn lý trí để suy nghĩ nữa.
Anh ta đá vào bụng người kia: “Không đụng được cũng phải đụng! Cùng lắm thì cá chết lưới rách! Ông cũng phải lôi Bạc Dạ chết chùm! Để tao xem thử Bạc Dạ có năng lực cỡ nào! Người giỏi đến mấy cũng chỉ có một cái mạng, hắn ta có thể thoát chết mấy lần?!”
Thuộc hạ vội vàng chạy đi.
Tùng Hi tức giận đập vỡ tất cả đồ đạc.
Lưu Lôi cũng run như cầy sấy: “Hi, trở thành kẻ địch của Bạc Dạ… Thì không ổn đâu con.”
“Chuyện của tôi chưa đến lượt bà nhúng tay! Bạc Dạ chẳng qua cũng chỉ là một thằng đàn ông vì đàn bà…” Tùng Hi chợt dừng lại, sau đó nhếch miệng cười, khuôn mặt hung ác: “Tôi chợt nhớ đến một người…” Anh ta lập tức kêu thuộc hạ, vừa cười xảo quyệt vừa nói: “Điều tra xem con đàn bà tên là An Mật đang ở đâu…”
Tìm An Mật đối phó với Đường Thi… Có thể coi là cách hay..