Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 438: Tùng Tranh Tỉnh Lại Hy Vọng Sắp Tới






Hành động của Đường Duy coi như câu trả lời cho Bạc Dạ.

Tới đây thôi, con đường về sau không cần đưa tiễn.
Nhìn Đường Duy dần dần đi xa, ánh mắt Bạc Dạ nặng nề nhìn cậu bé.

Anh đứng nghiêng mặt, sống mũi cao thẳng phác thảo khuôn mặt tuấn tú, người qua đường đi ngang đều sẽ nhìn anh nhiều lần, nhưng Bạc Dạ vĩnh viễn nhìn theo bóng lưng Đường Duy.
Không lâu trước đó, anh chỉ toàn để lại bóng lưng và sự lạnh lẽo cho hai mẹ con họ, bây giờ… biến thành anh nhìn họ rời đi, muốn đuổi theo, nhưng lại không có dũng khí.
Khi Đường Duy về nhà, Đường Thi và Khương Thích đang nằm trên sofa chơi game.

Họ vừa lúc trở về từ studio của tạp chí, cả ngày bận rộn đổi tám tạo hình, cuối cùng mới quyết định chọn ảnh, về đến nhà mệt đến mức đùi sắp bị chuột rút.
Khương Thích nằm trên sofa, Hàn Nhượng nấu ăn trong bếp.


Lúc Đường Duy đẩy cửa vào nhà, Đường Thi liếc nhìn cậu bé: “Con đã về rồi à? Hôm nay chơi thế nào?”
Đường Duy đáp: “Rất vui vẻ.”
“Vui là được rồi.” Đường Thi mỉm cười xoa mặt cậu bé: “Hai anh trai đến đón con hồi sáng đưa con về nhà à?”
Đường Duy lắc đầu: “Không phải, con tự về nhà.”
“Sau này phải chú ý an toàn, biết chưa? Nếu con về nhà một mình.” Đường Thi căn dặn con trai: “Hoặc là gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ đón con.”
“Dạ.” Đường Duy cười nói: “Mẹ, mẹ có nghĩ tới ông bà nội đang ở đâu không?” Cậu bé mịt mờ thăm dò.
Nhắc đến đây, Đường Thi cũng buồn bã: “Sau khi nhà họ Đường xảy ra chuyện, mẹ chưa từng gặp họ.

Không biết họ đang ở đâu, không có tin tức…”
Xem ra Đường Thi cũng không rõ thân thế của mình.

Đường Duy cau mày: “Ý mẹ là sau khi mẹ ngồi tù, ông bà nội cũng mất âm tính?”
Đường Thi gật đầu: “Sao vậy? Trước kia con không quan tâm chuyện này mà, sao bây giờ lại hỏi?”
“Con chỉ hơi nhớ họ.” Đường Duy ngẩng đầu nhìn cô: “Không biết ông bà nội có khỏe không, đang ở đâu, sống tốt không…”
“Đừng nói nữa, mẹ cũng rất nhớ họ.” Đường Thi buồn bã: “Nhưng chỉ cần chúng ta không từ bỏ việc tìm kiếm họ thì cuối cùng sẽ được gặp lại.”
Đường Thi không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, khiến cô trở tay không kịp.
Tối nay, Hàn Nhượng nấu một bàn món Thái, mọi người cùng nhau ăn uống no say, đến mức bụng căng tròn, không ngừng ợ hơi: “Trời đất ơi, no chết mất.

Tay nghề của Hàn Nhượng quá tuyệt vời.”
“Con nhà giàu không biết nấu ăn không phải là chủ tịch giỏi.” Khương Thích cười trêu ghẹo: “Bây giờ tổng giám đốc Nhượng của chúng ta vừa có công ty vừa làm đầu bếp, quả thực là hai bên đều nắm giữ.”
Hàn Nhượng ôm eo cô: “Tốt lắm, người đàn ông hoàn hảo đó bây giờ chính là bạn trai em, em nên kiêu ngạo một chút.”
“Xem anh đắc ý kìa!” Khương Thích đánh Hàn Nhượng một chút: “Chẳng lẽ tài sản của anh đều là của em sao?”
“Của anh đều là của em.” Hàn Nhượng hôn lên trán cô: “Tất cả tiền bạc, kể cả con người anh cũng là của em.”
“Ôi chao ~” Đường Thi và Đường Duy dưa mắt nhìn nhau, hai mẹ con tặc lưỡi: “Hai người đủ rồi nhé, có nghĩ tới cảm nhận của chúng tôi không?”

“Đường Thi cũng mau đi tìm bạn trai đi.” Khương Thích nở nụ cười: “Tớ thấy Tùng Sam rất được.”
Đường Thi lắc đầu: “Thôi đi, chắc bọn tớ chung sống với nhau thì cả ngày chẳng nói được một chữ.”
Đường Duy sốt ruột: “Anh Tùng Sam không được.”
Mọi người khó hiểu nhìn cậu: “Tại sao?”
“Không… Không tại sao.” Đường Duy sợ Đường Thi bị kích thích nên không nói thật: “Tóm lại là không được.

Với lại cả ngày anh ấy đều im re, mẹ em mà yêu đương với anh ấy thì sẽ chán lắm.”
Thấy Đường Duy khẩn trương, Đường Thi cau mày: “Có phải con biết chuyện gì không?”
Đường Duy hoảng hốt, lập tức xua tay: “Không có, không có!”
Đường Thi cứ cảm thấy gần đây Đường Duy có bí mật riêng, không biết là vì con trai trưởng thành nên có nhiều tâm sự hay là do cô suy nghĩ nhiều.
Hai ngày sau truyền đến tin Tùng Tranh đã tỉnh.

Lúc Đường Duy nhận được điện thoại, R7CKY đã chờ ở dưới lầu.

Đường Duy đi ra ngoài kêu lên: “Thầy!”
“Ài, học sinh.” R7CKY mỉm cười: “Sao thầy cảm thấy em lại cao lên nhỉ? Trẻ con tuổi các em đúng là mỗi ngày một khác.”
“Cao lên mới tốt, có thể bảo vệ mẹ em.” Đường Duy cười tít mắt: “Đi thôi, em đã nghe tin rồi.”
“Ừ.”
Hai người đi đến bên cạnh một chiếc minibus, người lái xe chính là Ventus.

Thấy Đường Duy, anh ta khẽ chào hỏi: “Chào buổi tối.”
“Chào buổi tối, anh Ventus.” Đường Duy lên xe: “Đến bệnh viện đi, em rất muốn được gặp Tùng Tranh.”
Chiếc xe chạy đến bệnh viện, Bạc Dạ đã chờ ở đó.


Tùng Tranh mới tỉnh dậy, ý thức còn chưa rõ ràng, nhưng vẫn có chút thường thức cơ bản, nhất là khi thấy Bạc Dạ, ánh mắt còn mang theo chút tâm huyết năm xưa.
Nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh được mở ra, Đường Duy đi vào, Tùng Tranh ánh mắt còn hơi đục ngầu lập tức mở to mắt nhìn cậu bé, trợn tròn mắt như thể rất khó tin, cổ họng khô khốc nói: “Cháu…”
Bây giờ ông ta đã biết thân phận thật của Đường Duy.

Đây là… Cháu trai của ông ta.
Cho dù là người đàn ông chém giết từ mưa bom bão đạn cũng bị xúc động.

Đây là cháu trai của ông, không ngờ sinh thời, mình vẫn có một đứa cháu trai xinh đẹp như thế.
Lúc trước Tùng Sam và Đường Duy bị bắt về Tùng Lâm, người của Tùng Lâm còn nói cậu bé là con hoang, bây giờ xem ra là tự vả mặt mình.
Đường Duy cũng nhận thấy cảm xúc của Tùng Tranh thay đổi, biết chắc chắn ông ta biết rõ nội tình, không khỏi thở dài tiến lên: “Ông Tùng, cuối cùng ông cũng tỉnh.” Giọng cậu bé rất bình tĩnh, nhưng chính vì bình tĩnh nên mới càng xa lạ.”
Tùng Tranh hiếm khi lộ vẻ hoảng hốt, nói: “Cháu đang nói chuyện với ông à?”
“Vâng.” Đường Duy gật đầu.

R7CKY và Vu Thanh Nghi vẫn mặc áo hoodie như thường lệ, đội mũ che nửa mặt.

Họ không quen gặp người lạ, nhất là… người có thân phận đặc biệt như Tùng Tranh.
“Nếu ông đã tỉnh thì chắc chắn ba cháu đã kể cho ông nghe những chuyện vừa xảy ra.” Đường Duy nhìn thẳng vào mắt Tùng Tranh: “Vì Tùng Lâm mà mẹ cháu bị đuổi giét.

Còn Tùng Lâm thì vì không có ông nên bây giờ đang rối loạn, Tùng Hi xưng vương, cháu mong ông có thể giúp mẹ cháu.”.