Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 436: Trao Đổi Tình Báo Nắm Chắc Phần Thắng






Đêm nay Bạc Dạ đưa Tùng Sam mình đầy thương tích đến bệnh viện của Giang Lăng.

Vừa vào phòng, Giang Lăng đã chờ ở đó: “Đến rồi à?”
“Ừ, tình huống hơi khẩn cấp.” Người sau lưng Bạc Dạ đỡ Tùng Sam lên giường bệnh: “Phải giữ tính mạng anh ta.”
“OK.” Giang Lăng nhìn thương thế của Tùng Sam, tặc lưỡi: “Đây là bị ngược đãi à? Sao lại thế nhỉ, vết thương còn bị nhiễm trùng…”
Mấy người nhanh chân đẩy Tùng Sam vào phòng phẫu thuật.

Đường Duy rất sốt ruột.

Cậu bé đã quen nhìn Tùng Sam lạnh lùng mạnh mẽ lấy một địch trăm, không ngờ Tùng Sam cũng có lúc hấp hối như vậy.

Khi cường giả lộ ra sự yếu ớt, vậy thì chắc chắn… Người đó đã bị thương rất nặng.

Cậu bé rất lo cho tình trạng của Tùng Sam.

Sau này cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Bạc Dạ và đám R7CKY chờ trước cửa, Bạc Dạ liếc nhìn họ: “Các anh quang minh chính đại thế này không sợ bị nhận ra sao?”

R7CKY và Ventus đứng cạnh nhau: “Không.

Người bình thường sẽ không ai cho rằng chúng tôi là hacker.”
Bạc Dạ im lặng thật lâu rồi nói: “Vậy thì tôi sẽ gọi điện tố cáo anh, còn có thể nhận được 5 triệu tệ tiền thưởng.”
Đôi mắt Đường Duy sáng lên: “Gọi đi! Lấy được tiền rồi tính sau!”
“Sao em lại đối xử với thầy em như thế! Đừng quên ai đã bảo vệ em!” R7CKY tặc lưỡi: “Đúng là nuôi ong tay áo.”
Đường Duy thè lưỡi.

Mọi người cùng chờ ngoài phòng phẫu thuật.

Ở nơi khác, Tùng Tranh đang được người canh chừng trong phòng bệnh riêng của Bạc Dạ, người thường không thể bước vào căn phòng này, trước cửa còn có vệ sĩ canh chừng để tránh có kẻ lẻn vào ám sát Tùng Tranh.

Hiện giờ Tùng Tranh và Tùng Sam đều đang nằm trong tay họ, tình thế đã đảo ngược, không cần sợ bị Tùng Hi đuổi giết, chỉ cần chờ họ tỉnh lại…
Trải qua mấy giờ căng thẳng, Giang Lăng bước ra phòng phẫu thuật, trên khẩu trang dính mấy giọt máu.

Mọi người lập tức ùa lên vây quanh anh ta, lo lắng hỏi han.

.

Truyện Phương Tây
“Sao rồi?”
“Còn nguy hiểm không?”
“Đã xử lý vết thương xong, sâu nhất là nhát dao trên eo, còn chưa lành lặn đã trúng đạn, thịt bên đó đều bị hoại tử, chúng tôi phải xử lý rất lâu.”
Nghe vậy, mấy người đàn ông đều cau mày.

Vết chém chưa lành đã bị trúng đạn, người thường sao chịu nổi cơn đau kinh khủng này…
“Bây giờ thuốc tê còn đang có hiệu quả, lát nữa chắc sẽ tỉnh lại.

Tỉnh lại sẽ rất đau, các anh quan tâm anh ta một chút.”
Tùng Sam được đưa vào phòng bệnh, mọi người cũng đi theo, nhất là Đường Duy.

Sau khi biết thân phận thật của họ, cậu bé đã nhận định Tùng Sam chính là cậu của mình.


Chẳng trách ban đầu lại có cảm giác thân thiết, thì ra đúng là cậu của mình… Thượng đế cướp đi Đường Dịch, lại đưa Tùng Sam đến bên cạnh mình.

Bạc Dạ cũng cảm thấy rất thần kỳ.

Cậu bé này chính là con trai anh, thoáng chốc còn biến thành cháu của Tùng Lâm, thật kỳ diệu.

Tính ra thì Tùng Tranh còn là… Cha vợ của mình?! Nghĩ tới mối quan hệ này, Bạc Dạ hơi bất ngờ.

Đường Duy bỗng dưng có thêm một thân phận lớn đến thế, anh cảm thấy hơi là lạ.

Họ ở bên giường bệnh của Tùng Sam chờ đợi một lát, cuối cùng hiệu quả của thuốc mê dần dần biến mất, Tùng Sam tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhận thấy tri giác dần dần hồi phục, kèm theo đó là cảm giác đau đớn dữ dội.

Trên người anh ta có quá nhiều vết thương, đầu óc bị cơn đau bắt buộc phải tỉnh táo.

Anh ta mở mắt ra, cổ họng khô khốc, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng.

Thấy Tùng Sam mở mắt, Đường Duy vui sướng kêu: “Tỉnh rồi!”
Tùng Sam quay sang nhìn thì thấy một người đàn ông khí thế mạnh mẽ như thần tiên giáng trần – Bạc Dạ.

Không ngờ… Anh lại bị người mà mình ghét nhất cứu mạng.

Đường Duy ngoan ngoãn rót một ly nước ấm cho Tùng Sam: “Cậu ơi, cậu có khô miệng không?”
Nhìn cậu bé xinh đẹp này, nghe cậu bé gọi mình là cậu, ánh mắt Tùng Sam tối sầm.

“Đường Duy.” Anh khàn giọng lên tiếng: “Em… Biết hết rồi à?”
Bạc Dạ không can thiệp vào hai người họ, chỉ nhìn con trai mình lo lắng cho Tùng Sam uống nước, sau đó cầm tay anh ta: “Cậu ơi, cháu biết hết rồi.”
Cậu đã biết tất cả, bao gồm thân phận của Đường Thi, cùng với quan hệ huyết thống giữa hai người họ.

Tùng Sam vươn tay, nhưng trên tay anh ta cũng có vết thương.

Anh ta mệt mỏi mỉm cười, nụ cười có phần đau buồn: “Xin lỗi vì không thể bảo vệ em.”
“Không sao.” Đường Duy nhẹ nhàng đắp chăn cho Tùng Sam, sau đó nhảy xuống giường: “Em cũng có thể bảo vệ anh.”
Tùng Sam cảm thấy mình đã xem nhẹ thằng bé này.


Từ ban đầu cậu bé đã che dấu thân phận của mình, thậm chí có thể lừa gạt người trong thiên hạ.

Sau đó Bạc Dạ lạnh lùng lên tiếng, anh chỉ yếu thế trước mặt Đường Thi và Đường Duy, còn bình thường luôn có thái độ xa cách: “Anh biết ba anh đã xảy ra chuyện chưa?”
Tùng Sam kinh ngạc nói: “Ông Tùng Tranh cũng bị…?” Rõ ràng là cha ruột của mình, nhưng Tùng Sam lại gọi thẳng tên ông ấy.

Một chữ “cũng” biểu đạt nỗi khiếp sợ của anh ta.

Hiển nhiên Tùng Hi đã giam giữ Tùng Sam trước, sau đó mới kêu người đối phó với Tùng Tranh.

Dù gì Tùng Sam cũng là trở thụ đắc lực của Tùng Tranh, phải chém đứt tay phải của ông ta thì mới có thể đối phó với Tùng Tranh.

“Tôi cũng không biết.

Nhưng nếu Tùng Tranh xảy ra chuyện thì Tùng Lâm sẽ rối loạn.”
Hai người bị mất tích cùng một lúc, Tùng Hi chắc chắn sẽ nhảy ra xưng vương.

“Tùng Tranh bị Tùng Hi tông thành người thực vật, chúng tôi còn đang điều tra về tình hình cụ thể.” Bạc Dạ ngồi xuống bên giường bệnh, đối diện với Tùng Sam: “Cho nên chúng tôi cần tất cả tình báo mà anh biết về Tùng Lâm.

Bước kế tiếp, rất có khả năng Tùng Hi sẽ ra tay với Đường Thi.”
Tùng Sam im lặng, có lẽ vẫn còn cảnh giác.

Anh lại ngẩng đầu lên, thấy ngoại trừ Bạc Dạ và Đường Duy, đằng sau còn có hai người mặc áo liền mũ, nhưng kéo mũ lên che mặt.

Hai người đàn ông mặc đồ một đen một trắng vẫn giữ im lặng đứng trong bóng tối, không có quá nhiều cảm giác tồn tại, song khi Tùng Sam chú ý đến họ, anh ta lại không thể dời mắt, đồng thời họ cũng đang lạnh lùng nhìn anh ta.

Hồi lâu, hai cái tên vang lên từ miệng Tùng Sam: “Ngạo Mạn… Bạo Nộ?”.