Bạc Dạ ngồi xuống đối diện với Tùng Tranh: "Chúng ta từng có vài lần đối đầu không thoải mái với nhau, chuyện này tôi hiểu.
Nhưng hiện giờ ngoài chúng tôi ra không ai có thể điều tra ra được ông đang ở bệnh viện này, chúng tôi muốn đưa ông ra ngoài, không có ông, Tùng Lâm sẽ rối loạn..."
Quả nhiên có người muốn trừ khử ông ta trước, sau đó lại nuốt trọn Tùng Lâm!
"Ông Tùng, tôi biết làm vậy sẽ khiến ông khó chịu, nhưng mà tôi cũng khó chịu giống vậy, bởi vì dính dáng đến Tùng Lâm, cho nên vợ trước của tôi bị người của các ông đuổi giết mãi không buông tha, mà có lẽ bây giờ không thể nói là người của các ông nữa, phải nói là người của Tùng Hi mới đúng."
Ngón tay Tùng Tranh run bần bật, đúng là Tùng Hi, Là cái thằng khốn nạn đó!
Diệp Kinh Đường đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày lại: "Tình trạng của ông ta hiện giờ rất khó giải quyết, phải biết rằng tỷ lệ tỉnh lại của người thực vật rất nhỏ, hơn nữa..."
Cho dù Tùng Tranh tỉnh lại, ông ta thật sự có thể giúp được bọn họ sao?
df ở bên cạnh nắm chặt tay Tùng Tranh: "Ông Tùng, đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời cháu, cháu hy vọng ông có thể đứng ra giúp chúng cháu bảo vệ người ấy, xin ông hãy nhanh chóng tỉnh lại..."
Tùng Tranh rất muốn hỏi vì sao mấy người lại điều tra ra được chỗ này, nhưng mà căn bản miệng ông ta không thể phát ra được âm thanh nào.
"Cháu biết bây giờ ông đang là người thực vật, nhưng mà ông có thể khẽ cử động được tay mình đúng không?"
Đúng.
"Vậy là được rồi, cháu hỏi ông vài câu nhé, ông dùng cử động tay để trả lời cháu, nếu như cháu nói đúng thì ông cử động một cái, nếu nói không đúng thì ông không cử động, để chúng cháu thử phán đoán có được không?"
Sau đó ngón tay Tùng Tranh khẽ động một cái tỏ vẻ đồng ý.
Đường Duy hơi mím môi lại, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Chúng cháu chỉ có nửa tiếng nữa thôi, ông Tùng, cháu muốn hỏi ông một chút, vì sao ông lại gặp phải chuyện không may? Có phải vì có người ngấp nghé vị trí cầm đầu Tùng Lâm của ông không?
Tùng Tranh cố gắng giật giật ngón tay một cái.
Trông thấy thế Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường nhìn nhau một cái, quả nhiên là như vậy, xem ra có người trong Tùng Lâm đã bắt đầu không chờ đợi được nữa rồi.
Nhưng mà từ trước đến nay Tùng Lâm vốn dĩ luôn yên bình, vì sao gần đây sóng gió lại bắt đầu nổi lên khắp nơi như vậy? Chắc chắn là có cơ hội gì đó mới thúc đẩy bọn họ ra tay, nếu không thì sẽ không có ai mạo hiểm lớn như vậy...!
"Tùng Hi, người đuổi giết chúng cháu, có phải rất có khả năng chính là người muốn leo lên ghế đứng đầu Tùng Lâm không?"
Tùng Tranh vẫn khẽ giật giật ngón tay.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở * TRUМtr цyen.мE *
"Như vậy xem ra chính là anh ta muốn đuổi giết chúng cháu.
Lý do Tùng Hi đuổi giết anh Tùng Sam rất dễ hiểu, chính là vì anh Tùng Sam là người của Tùng Lâm, cho nên anh ta muốn giết tất cả những người có uy hiếp đối với anh ta.
Hôm nay ông bị biến thành người thực vật, bị nhốt ở chỗ này, cũng vì điều đó."
Sắc mặt Đường Duy lập tức trở nên hung ác, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh như băng giống như Bạc Dạ, điều này khiến Bạc Dạ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Con của anh...!Vậy mà cũng có vẻ mặt như thế.
Cậu bé còn rất trẻ, nhưng lại thông minh giống như quái vật!
Đường Duy nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt của Tùng Tranh, cậu nhóc nhận ra bàn tay mình nắm đang run rẩy, đây chính là dấu hiệu của sự căng thẳng.
"Cho nên vì sao Tùng Hi lại phải cố hết sức để giết cháu và mẹ cháu?"
Trong nháy mắt khi câu hỏi này cất lên, trong lòng mọi người đều kinh sợ giống như gặp phải cơn sóng dữ.
Đúng vậy, vì sao? Vì sao...!Tùng Hi muốn giết Đường Thi?
Bọn họ vẫn luôn cố gắng hướng về mục đích bảo vệ Đường Thi, chưa có ai từng nghĩ đến việc tại sao Tùng Hi lại muốn giết cô ấy.
Lý do Tùng Hi muốn giết Tùng Sam là vì Tùng Sam là người của Tùng Lâm, thêm người của Tùng Lâm còn sống, đối với Tùng Hi mà nói chính là có thêm một người cạnh tranh, cho nên dốc hết sức để đuổi giết Tùng Sam chính là việc anh ta phải làm.
Vậy...!Vậy Đường Thi thì sao?
Thật ra đáp án đã rõ ràng rồi.
Lý do anh ta phải giết Đường Thi và bọn họ, cũng giống với lý do anh ta ám sát Tùng Sam.
Bởi vì Đường Thi, cũng là người nhà họ Tùng..