Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 347: Bỏ Vợ Bỏ Con Xin Lỗi Bồi Thường






Vẻ kinh ngạc trên mặt Bạc Dạ làm cho Bà cụ Bạc cười lạnh một tiếng: “Xem ra có bé đúng thật không có gạt tôi, quả thật rất tốt! Tôn, quy củ Nhà họ Bạc là để con để hai mẹ con họ ở bên ngoài nhiều năm như vậy sao?”
Bạc Dạ cảm thấy một cơn ớn lạnh dọc sống lưng, hắn nhíu mày nói với bà: “Bà nội bà đừng tin!”
“Chẳng lẽ số liệu y học còn có thể giả được sao!”
Bà cụ Bạc tức giận mức ngực đập phập phồng kịch liệt: “Dạ nhi, bà nội dạy con như thế nào, đứa nhỏ Nhà họ Bạc ở bên ngoài lưu lạc bên ngoài là thật sao? Con thật sự để bọn họ vào chỗ chết!”
“Bà nội!”
Bạc Dạ thật sự không nhịn được nữa, hơi cao giọng: “Bà nội, con thật sự không hề biết chuyện này, sao người lại chỉ có thể nghe một phía như vậy được, người ngoài vừa nói thì bà liền như vậy sao?”
Bà cụ chính là bị Bạc Dạ làm cho xúc động, kích động đến sắc mặt xanh mét: “Con chính là nói bà...!bà nội hồ đồ sao? Ngay mai tôi sẽ mang mẹ con họ đến đây, vứt bỏ vợ con, đây chính là phạm vào quy củ nhà họ Bạc!”
Bạc Dạ quả thật bị chính bà nội làm cho điên mất thôi, nhưng anh không thể cùng bà nội tranh cãi được, chỉ có thể đứng lên: “Con không đồng ý! Con muốn yên tĩnh, bà nội nếu bà thực sự muốn đem họ về thì cứ để họ ở trong nhà này.

Con đi trước.”
“Đứng lại, con đi đâu!”
“Con về nhà.”
Bạc Dạ gằn từng cầu, vừa mới vào cửa năm phút thì lại bắt đầu đi giày đi, Bà cụ Bạc chính là ngăn không được: “Con đứng lại, muốn làm loạn sao?”
“Sao không!”

Rầm một tiếng, Bạc Dạ đem cánh cổng đóng lại, bà cụ đứng bên trong, hướng về phía Sầm Tuệ Thu hét: “Cô xem đứa con cô dạy đã dạy ra như thế nào! Lại dám làm trái ý tôi!”
Thực ra Sầm Tuệ Thu đã bị doạ sơ, vốn đã có một Đường Duy ngoài ý muốn, như thế nào Bạc Dạ bên ngoài cũng An Như lại có thêm một đứa con gái.

Bà không phải không tin An Như, nhưng chính là bây giờ, An Như, An Mật, ngay cả Đường Thi bà cũng không thể dễ dàng tin tưởng được.

Nhưng đương nhiên bà cũng không thể cùng mẹ chồng đấu khẩu với nhau được, chỉ có thể vâng dạ rồi nói: “Mẹ, có thể Bạc Dạ sẽ điều tra thêm.

Nó từ nhỏ đã muốn tự làm chủ mọi chuyện, cho nên chuyện này nhất định nó nhất định làm rõ.

Mẹ đứng nóng giận, đợi chút nữa đợi ông Bạc về rồi khuyên bảo nó.” Ông Bạc, chồng Sầm Tuệ Thu, cũng chính là ba của Bạc Dạ.

Bà cụ Bạc hừ lạnh một tiếng, cố ý nói: “Tôi chính là già rồi, không quản nổi cháu trai mình!”
Sầm Tuệ Thu sắc mặt hơi khóc xem, trong lòng cũng chính là muốn tự mình điều tra.

Bạc Dạ vừa mới trở về biệt thự của mình, liền cầm điện thoại lên muốn gọi điện, anh có chút không hiểu vì sao An Như lại làm như vậy.

Chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên.

Anh kéo cửa ra, phát hiện An Như đang ngồi trên xe lăn, được đẩy đến trước cửa nhà hắn, bên cạnh chính là cô bé với đôi mắt trong veo như nước.

Là một tiểu cô nương.

Mi tâm Bạc Dạ nhảy dựng.

An Như mở miệng, cùng với giọng điệu thê lương: “Anh Bạc Dạ, anh chính là đang trách em vì sao lại lừa gạt anh sao.

Thật sự đây là lần cuối cùng, em thật sự sợ lần đó là sai lầm anh không dám thừa nhận mẹ con em, cho nên mới giấu anh...”
Bạc Dạ cảm thấy khí huyết trong người đang dâng lên, anh nhìn người phụ nữ trước mắt phát hiện đây không còn là cô gái đơn thuần ngày xưa nữa.

Những gì An Như nói với anh lúc này, cái gì đúng cái gì sai, quả thực anh cũng thể xác định được?

Tại sao lại thành ra bộ dáng này?
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào mặt An Như, sau đó tầm mắt dần chuyển sang cô bé đứng bên cạnh, cô bé thấy được ánh mắt nghiêm túc và lạnh lẽo của Bạc Dạ nhìn mình, gọi nhỏ một tiếng: “Ba ba.”
Bạc Dạ chỉ cảm thấy trái tim mình như bị gõ một chút, hung hăng co rút lại: “Con đang gọi ai?”
“Anh Bạc Dạ, đây chính là đứa con của em và anh năm đó...!nó thật sự là con gái của chúng ta...”
An Như ngồi trên xe lăng, bộ dáng có chút kích động, nắm chặt tay con gái: “Em không phải cố ý giấu anh, em chính là sợ anh không thừa nhận...”
Vẫn lại là lí do này
Bạc Dạ nhìn An Như, xoay người vào trong, An Như ngây ngẩn cả người, người đàn ông đi xa vài bước rồi mới nói: “Vào đi”
An Như trên mặt vô cùng vui vẻ, người làm giúp cô ta đẩy xe vào biệt thự, cô chưa từng đến đây bao giờ.

Nghe nói từng có một lần Bạc Dạ đưa một cô gái về đây ngủ, nghĩ đến đây cô ta vô cùng đố kị.

Cô gái đó, chính là Đường Thi.

Không quan trọng, hiện tại cô ta đã trở lại, tất cả mọi thứ đều có thể nắm được trong tay, An Như tự an ủi chính mình rằng không phải sợ, Đường Thi không có bất cứ uy hiếp gì.

“Con tên gì?” Dẫn họ tiến vào trong, Bạc Dạ xoay người lại hỏi cô bé, tiểu cô nương cẩn thận trả lời: “Bạc Nhan...”
Bạc Dạ nói với cô bé: “Cháu hôm nay cứ ở đây đi, ngày mai theo chú đi bệnh viện.”
An Như ngồi xe lăn biến sắc: “Đi...đi bệnh viện? Tại sao ngày mai lại đi bệnh viện?
“Đi kiểm tra ADN một chút.”
Bạc Dạ lạnh lùng nhìn thoáng nhìn: “An như, em giấu anh nhiều chuyện như vậy, anh làm sao có thể đối xử được với em như lúc trước?”
An Như sắc mặt trắng bệch: “Anh Bạc Dạ anh vẫn là đang trách em đúng không? Em biết lỗi rồi, chính bản thân em cũng rất sợ hãi, về sau sẽ không...Em về sau sẽ bù đắp đối xử tốt với anh được không? Chỉ tốt với anh thôi...”
Bù đắp?
Bạc Dạ sau khi nghe thấy hai chữ bồi thường này, đột nhiên cười cười.

Tiếng cười nghe ra rất trào phúng, chính là không biết trào phúng ai.

Bồi thường sao...Đây chính là điều nhàm chán nhất trên đời, nói tới cũng chỉ dành cho những kẻ mắc sai lầm.

Tự xoa dịu thôi, đối với những người bị tổn thương, sự bù đắp đó không mang lại chút xoa dịu nào.


Sau đó lại nghe qua ba chữ, thực xin lỗi, rốt cuộc ba chữ này cũng chỉ để xin lỗi hay chính là cho lòng anh tốt hơn một chút.

Trong nháy mắt lúc đi, cũng chính là không nghe được.

Hiện giờ, anh mang theo ánh mắt nhìn nghiên cứu An Như trước mắt, người cũ trở về, nhưng không thể quay về quá khứ được.

Anh lúc trước chẳng sợ có An Như bên cạnh, nhưng hiện tại người trong lòng anh chỉ có Đường Thi.

Đường Thi mấy hôm nay trốn về nước một chuyện, sinh nhật Tiểu Nguyệt Lượng mời cô đến chơi cùng, cô nghĩ rằng quả thực đã lâu không gặp.

Bằng hữu gặp mặt, cô liền mang theo Khắc Lý Tư cùng về nước, về tới hải thành, Tiểu Nguyệt Lượng mang theo anh trai trong nhà ra uy phong.

Xe bộ đội đặc chủng lẫm liệt chờ ở bãi đậu xe, cảnh tượng đó tuyệt đối bá đạo, người đi ngang qua đều cho rằng là anh hùng liệt sĩ.

Về nước.

Khi Đường Thi đi xuống, Tiểu Nguyệt Lượng đã vẫy tay chào cô: “Ôi! Cuối cùng cô cũng chịu về rồi! Đều phải về nhà ăn Tết thôi!”
“Đúng vậy.” Đường Thi cười cười, ở nước ngoài cô đã ra ngoài cửa cô mua cho Tiểu Nguyệt Lượng bộ nội y: “Đây, quà sinh nhật.”
“Ôi! Thật sự là nội y! Tôi yêu cô chết mất! Nhưng mà hình như hơi lớn, ngực tôi cũng không có to như Phương Phương.”
Tiểu Nguyệt Lượng cười đùa với cô, Đường Duy bên cạnh Đường Thi cũng cười khanh khách: “Em cũng là sinh nhật sớm.

Nếu sớm biết ngày sinh nhật của chị Tiểu Nguyệt Lượng ở gần thì đã tổ chức cùng nhau rồi.”.