Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 328: Đốt Lửa Thiêu Hủy Tất Cả






Sau khi Đường Thi và Đường Duy đi xa rồi, Bạc Dạ vẫn còn ngẩn người đứng ở cổng khách sạn, Lâm Từ cảm thấy không đành, nhưng cũng cảm thấy bất lực.

Anh làm tổn thương mẹ con Đường Thi là sự thật, người ta không nhận lòng tốt của anh cũng là điều bình thường.

Lâm Từ gọi điện bảo nhân viên phục vụ của Đông Hằng Thịnh gửi những món quà của Bạc Dạ đã chuẩn bị đến phòng bệnh của bệnh viện, sau đó cất vương miện đi.

Cậu ta cảm thấy, đây là vương miện đặt làm riêng cho Đường Duy, rồi sẽ có một ngày, cậu chủ nhỏ này chắc chắn sẽ lại đội nó thôi.

Đường Thi đến bệnh viện chưa được bao lâu thì có người gõ cửa, là nhân viên phục vụ của Đông Hằng Thịnh.

Bọn họ mang quà từ một tuổi đến năm tuổi của Bạc Dã chuẩn bị lần lượt chuyển sang đây, sau đó đặt trước mặt Đường Duy, Đường Duy sững sờ, không ngờ bọn họ sẽ cho người chuyển đến phòng bệnh.

Cậu bé xách hai chiếc túi to đi ra ngoài.


Đường Thi gọi cậu bé: “Con muốn làm gì?”
“Không có gì.” Đường Duy quay lại nhìn cô cười: “Đi trả vài món đồ.”
Đường Duy tìm được một cái thùng rác bằng thiếc ở vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện, sau đó vứt mấy món quà vào đó, cậu bé sợ Bạc Dạ lại cho người lục ra nên dứt khoát lấy ra một chiếc bật lửa.

Nói chán rồi thì đốt, đốt rồi thì tất cả kí ức đều sẽ bị thiêu sạch.

Đôi mắt của cậu bé trong ngọn lửa giống như thép đã từng được tôi luyện, được mài mòn vừa sắc bén vừa lạnh băng, cậu bé đứng bất động nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy trong thùng rác.

Những món quà tâm huyết mà Bạc Dạ đã chuẩn bị lần lượt bị ngọn lửa nuốt chửng, có lẽ Bạc Dạ đã chuẩn bị rất lâu, nhưng bị thiêu cháy chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.

Đồ chơi phát ra tiếng lách tách, các mảnh vụn nhỏ bị cháy không ngừng bắn ra, va vào thành thùng rác, rồi lại rơi vào trong đống lửa.

Gió lạnh mùa đông gào thét, khiến cho ngọn lửa càng cháy lại càng lớn, sau đó đốt luôn cả những thứ khác trong thùng rác thành tro, dưới cái nhìn chăm chú của Đường Duy, quà của Bạc Dạ chớp mắt hóa thành hư vô.

Cơn gió thổi qua, hất tung lớp tro bụi trong thùng rác, dậy lên một mùi hăng hắc của hỗn hợp bị cháy.

Đường Duy đứng trước thùng rác, biểu cảm lạnh lùng giống như Bạc Dạ năm đó.

Đợi lửa tắt, phút chốc, cậu bé nhếch mép cười, như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau đó rời đi.

Cậu bé biết có người theo dõi mình, cũng biết nhất cử nhất động của mình sẽ có người báo lại cho Bạc Dạ.

Nhưng cậu lại muốn để Bạc Dạ biết, cậu không thích nó.

Có một số việc, sai chính là sai, chưa từng có chỗ để quay lại.

Không tha thứ, tuyệt đối không tha thứ.

Đường Duy đốt sạch những món quà mà Bạc Dạ tặng mình, lúc chuyện này đến tai Bạc Dạ, anh đã mất kiểm soát bóp vỡ chiếc ly trong tay.


Trong thoáng chốc, những mảnh vỡ bắn tứ tung, những mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, nhưng dường như Bạc Dạ không cảm thấy đau đớn, ngón tay nắm chặt lại, máu trào ra từ các kẽ hở ngón tay, Lâm Từ thấy mà giật mình.

Cậu ta nói: “Cậu Dạ, mau đến bệnh viện đi, mảnh vỡ trong tay cậu...”
Bạc Dạ không nói gì, lại mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay rướm máu còn có một vết sẹo.

Trước đây lúc ở trong biệt thự của mình anh từng bất hòa với Đường Thi mà có vết sẹo này, đến hiện tại, sẹo cũ lại thêm sẹo mới, vết thương ngang dọc chồng chéo lên nhau, trông hơi gớm ghiếc.

Đường chỉ tay của anh đều bị những vết sẹo này làm đứt đoạn rồi.

Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào đường chỉ tay rồi cười, bàn tay máu chảy đầm đìa không ngừng run rẩy.

Hóa ra rất nhiều việc đã được định sẵn cả rồi, giống như đường chỉ tay bị đứt của anh vậy, hoàn toàn không liền lại được nữa.

Sau khi đốt hết những món quà Bạc Dạ tặng mình, Đường Duy vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì quay về phòng bệnh, Đường Thi thấy cậu bé đã về, trên người còn có mùi, cau mày hỏi một câu: “Vừa rồi con đi đâu vậy?”
“Không có gì.” Đường Duy hờ hững đáp lại, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng, Đường Thi hoàn toàn không nhìn ra có gì khác thường.

Tất cả mọi người đều vờ như trời yên biển lặng, chỉ mình Bạc Dạ là lòng đau như cắt.

Cuối cùng anh cũng biết được tâm trạng của Đường Thi khi cố gắng lấy lòng anh nhưng lại không thể đến gần anh lúc đó.

Sau khi sinh nhật của mình kết thúc, Đường Duy và Đường Thi lại tổ chức sinh nhật lần nữa trong phòng bệnh, Đường Thi mua một cái bánh kem nhỏ được làm thủ công, sau đó hai người ở trong phòng bệnh ước nguyện rồi thổi nến.

Lâm Từ đứng ở bên ngoài cửa, sau khi chụp ảnh gửi cho Bạc Dạ, anh ta ở trong phòng làm việc xem ảnh được gửi đến, chỉ cảm thấy lòng đầy chua xót.

Anh mãi mãi không bước vào được thế giới của hai mẹ con họ.

Hôm nay, lúc Đường Duy tan học, giáo viên bảo cậu bé làm bài tập về gia đình, nói rằng phải hoàn thành cùng với ba, sau đó còn phải vẽ một bức tranh.


Đường Duy đồng ý, nhưng sau đó về nhà thì cảm thấy rất buồn bực, sau khi cậu nói chuyện này cho Đường Thi thì Đường Thi nói: “Con tùy tiện tìm một người đóng vai nhân vật chẳng phải là được rồi sao?”
Đường Duy cảm thấy cũng có lý, lúc này cậu gọi ngay cho Tô Kỳ, người này đang nhàn rỗi không có gì làm ở nhà chơi game, vừa thấy màn hình điện thoại sáng lên thì lập tức vứt gamepad đi, nhận điện thoại, nói với Đường Duy: “Có việc thì bẩm báo, không thì bãi triều.”
Đường Duy nói: “Chú Tô, bài tập về gia đình của cháu phải hoàn thành cùng với ba, chú có muốn đóng vai ba cháu không?”
Lúc này mắt Tô Kỳ phát sáng, vỗ vỗ ghế sô pha: “ Tất nhiên là không vấn đề gì rồi! Cháu nói địa chỉ đi!”
Hai mươi phút sau, Tô Kỳ thấy Đường Duy đang đợi mình ở cổng trung tâm thương mại Toàn Cầu IAPM, cậu nhóc mặc một bộ vest size nhỏ, trông như một cậu bé búp bê xinh xắn, có đôi khi Tô Kỳ nghĩ, nếu đây thật sự là con trai mình thì tốt biết bao.

Đường Duy ở phía xa nhìn thấy Tô Kỳ thì vẫy tay với anh ta: “Ở đây!”
“Đợi bao lâu rồi?”
Tô Kỳ mặc áo hoodie đi đến, ngồi xổm xuống xoa mặt Đường Duy, cười với cậu bé: “Sao cháu lại nghĩ đến chú?”
Đường Duy rất thành thực nói: “Đương nhiên không thể để chú Bạc giúp cháu làm bài tập rồi.”
“Ngoan, lần sau có những chuyện như thế này thì phải nhớ gọi chú đấy biết không hả?” Tô Kỳ tiện tay nắm lấy tay Đường Duy, hai người một lớn một nhỏ cứ thế đi vào trung tâm thương mại, Đường Duy nói muốn ăn đồ ngọt, Tô Kỳ quen đường quen lối dẫn cậu bé đến một cửa hàng đồ ngọt tư nhân được làm thủ công, những người phía sau bàn luận sôi nổi.

“Nhìn kìa, có một người đàn ông là con lai, đẹp trai quá!”
“Đứa trẻ anh ta nắm tay là con trai anh ta sao? Dễ thương thật!”
“Sao con nhà người ta lại đẹp như vậy nhỉ!”
“Bọn họ tới đấy! Mau mau, chụp lén vài tấm đi!”
Cả đường Tô Kỳ nắm tay Đường Duy, trong lòng rất đắc ý, sau khi vào cửa hàng thì gọi cho cậu bé vài món nổi tiếng, sau đó Đường Duy lấy bài tập trong cặp ra: “ Chú xem, bên này, là bài tập ba con cùng làm.

Chú Tô, chú làm mở bài, cháu làm kết bài.”
“Chỉ chút chuyện nhỏ này thôi à?”
Tô Kỳ cầm lấy bút của Đường Duy, đúng lúc này thì đồ ăn lên, Đường Duy ngoan ngoãn ngồi một bên, Tô Kỳ cúi đầu giúp cậu bé làm bài tập, hai người như một cặp ba con.

Bạc Dạ từ bên ngoài đi ngang qua vừa hay nhìn thấy cảnh này, bỗng chốc anh dừng bước..