Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 327: Muốn Bù Đắp Thì Không Nên Đến Muộn






Tô Kỳ nhìn mặt Đường Duy, đột nhiên bật cười, giúp cậu bé chỉnh lại vương miện trên đầu: “Được.”
Người đến đều là nhóm anh em tốt của Bạc Dạ, một vài người không kịp mua quà nên móc ra toàn là bao lì xì dày cộp, Bạc Dạ đứng một bên như giáo viên chủ nhiệm báo cáo bảng thành tích, lần lượt đọc từng tên một.

“Đây là Tiêu Lí.”
“Chào chú Lí.”
Tiêu Lí tặng bao lì xì tám nghìn tám trăm mười tám tệ, nhét vào ngực Đường Duy một xấp rất dày: “Cầm giấu đi, đừng để ba cháu lừa mất.”
Bạc Dạ đứng bên cạnh: “Tặng quà xong thì có thể cút được rồi.”
“Đây là Giang Yết, anh trai của Giang Lăng.”
“Chào chú Giang.”
“Ngoan quá!” Giang Yết tặng cho Đường Duy một chiếc đồng hồ dùng để lặn, vừa nhìn đã biết bản giới hạn, không hề rẻ: “Cháu còn nhỏ tuổi, quả thực chú không nghĩ ra được nên tặng cháu cái gì, nên cứ thế tặng cháu một chiếc đồng hồ, đợi cháu lớn rồi thì chú tặng xe cho cháu.”
“Ông Giang đây là đang muốn làm hư con trai của Bạc Dạ à, ha ha.”
“Ôi, Duy Duy, đợi cháu lớn rồi, chú Tiêu tặng người đẹp cho cháu.”
“Tiêu Lí không biết xấu hổ ha ha!”
“Bạc Dạ muốn đánh người rồi, mau giải tán, giải tán.”
Lúc Diệp Kinh Đường vào thì Bạc Dạ không giới thiệu nhiều, thế nên anh ta mới nheo mắt: “Sao, tôi không phải là người à?”

Bạc Dạ nói: “Lười giới thiệu rồi, tự mình nhanh nhanh tặng quà đi.”
Diệp Kinh Đường: “…”
Diệp Kinh Đường không vui lấy ra một chiếc túi từ phía sau, quà anh ấy tặng cho Đường Duy là một chiếc vòng tay của Bvlgari, Bạc Dạ ở bên cạnh khịt mũi khinh thường: “Chẳng có gì mới mẻ.”
Diệp Kinh Đường tức giận, chỉ vào chỗ Tiêu Lí: “Mẹ kiếp, vậy tên kia còn tặng luôn tiền, chẳng phải càng cũ rích à!”
Tiêu Lí cong môi, nhướng mày, cười càng vui vẻ hơn: “Hết cách rồi, tôi đây tặng rất nhiều tiền!”
Diệp Kinh Đường không phục: “Lần sau sinh nhật Đường Duy lại so tiếp.”
“...” Ấu trĩ.

Rõ ràng, sự xuất hiện của nhóm bạn thân của Bạc Dạ đã đẩy bầu không khí lên cao, nhưng Đường Thi đứng bên cạnh lại cảm thấy ngượng ngùng.

Cô cảm thấy, thực ra sinh nhật Đường Duy, hai người bọn họ cứ tổ chức đơn giản là được rồi, hoàn toàn không cần phải làm lớn như vậy.

Còn…gọi nhiều người đến thế này.

Đường Duy cũng nghĩ như vậy, mặc dù nhận được một đống quà đắt tiền, nhưng cậu bé cũng không vui lắm, ngược lại còn cảm thấy rất ngột ngạt.

Chủ ý của Bạc Dạ là muốn tốt cho bọn họ, muốn bù đắp, nhưng thay vào đó lại phản tác dụng, cả buổi tối Đường Duy không thả lỏng được, cậu bé chỉ muốn kết thúc sớm một chút.

Cả nhóm có thể nhìn ra được sự ngượng ngùng của hai mẹ con, cũng từng nghe Bạc Dạ nói về trạng thái tinh thần của Đường Thi gần đây, biết được sự hiện diện của đám người ngoài bọn họ làm trở ngại người ta.

Thế nên nháy mắt vài cái, cả đám đều hiểu ý, lần lượt đưa ra vài lí do rồi khoác áo rời đi.

Sau khi mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại Bạc Dạ, Lâm Từ, Đường Thi và Đường Duy.

Lúc này Đường Duy mới thở phào một hơi, nói với Bạc Dạ: “Chú Bạc, cảm ơn chú hôm nay đã tổ chức sinh nhật cho con.”
Còn đặc biệt sắp xếp nhiều thứ như vậy, đoán là tốn không ít tiền.

Chỉ là cậu bé không nhận nổi.

Bạc Dạ nghe Đường Duy gọi mình là chú Bạc thì cảm thấy vô cùng không vui, anh tổ chức sinh nhật cho con trai ruột của mình, nhưng Đường Duy lại luôn miệng gọi anh là chú Bạc.


Đã bao lâu rồi kể từ ngày cậu bé gọi tiếng ba? Lâu đến mức Bạc Dạ không nhớ nổi.

Nhưng khung cảnh lúc này, nhìn từ xa lại rất giống như một nhà ba người, Lâm Từ đứng một bên nhìn, Bạc Dạ ngồi đối diện Đường Thi và Đường Duy, nhiếp ảnh gia đi tới, chụp vài bức ảnh rồi đưa cho bọn họ.

Bạc Dạ cầm ảnh trên tay, đột nhiên không biết nói gì, anh nhìn ba người trong ảnh, khoảnh khắc đó, thế mà lại có cảm giác kích động như muốn rơi nước mắt.

Ước nguyện rồi thổi nến, Đường Duy đỏ mặt nói muốn tự cắt bánh, miếng đầu tiên cắt cho Đường Thi, sau đó lại cắt một miếng đặt trước mặt Bạc Dạ.

Bạc Dạ sững sờ, không ngờ Đường Duy sẽ cắt cho anh một phần, miếng bánh này rất nhỏ, nhỏ đến mức không chứa hết được tất cả những hối hận và nỗi day dứt của anh dành cho bọn họ.

Sau đó Đường Thi nói muốn đi vệ sinh, Lâm Từ gọi nữ giúp việc đi theo, sau đó gọi người khác mang quà của Bạc Dạ đã chuẩn bị lên.

Lúc này Đường Duy mới biết, hóa ra những thứ trước đó hoàn toàn không được xem là quà gì cả, món quà chính thức bây giờ mới lên sàn.

Trong chiếc xe nhỏ mà nhân viên phục vụ đẩy vào, bên trên chất đầy đồ, Đường Duy vừa nhìn thấy thì che miệng, suýt nữa thì khóc.

Những món quà này đã được người ta sắp xếp phân loại gọn gàng đâu vào đấy, từ lúc cậu bé một tuổi cho đến hiện tại là đã được năm tuổi.

Tất cả những món quà thời thơ ấu mà con trai thích đều được chuẩn bị đầy đủ, khiến người ta buồn cười hơn cả là bên trong còn có tã lót, và cả bộ đồ chơi Transformers, các thiết bị lắp ráp đua xe khác nhau, máy bay không người lái, tất cả đều là đồ chơi mà các bé trai thích chơi.

Bạc Dạ nói: “Trong cuộc đời của con, chú đến muộn nhiều năm như vậy, năm nay là năm đầu tiên tổ chức sinh nhật cho con.

Vì vậy chú chuẩn bị quà sinh nhật mỗi năm từ lúc con sinh ra cho đến bây giờ, muốn bù đắp cho con.”
Đường Duy nhìn Bạc Dạ, cảm thấy người đàn ông trước mắt hình như đã thay đổi tính tình rồi.

Từ một Bạc Dạ kiêu ngạo, đứng trên vạn người, lạnh lùng giết chóc, giờ đây, lại trở thành một người bình thường có máu có thịt, giống với bọn họ.

Anh hạ mình để lấy lòng khiến Đường Duy cảm thấy hơi bất ngờ.

Thế nhưng không ngờ, Đường Duy quay đầu nhìn Bạc Dạ, đặt chiếc nĩa trong tay xuống, chỉ thờ ơ nói một câu: “Cảm ơn chú.”
Bạc Dạ cảm thấy, anh tưởng mình đã đủ lạnh nhạt và vô tình rồi, nhưng không ngờ con trai anh còn lạnh nhạt hơn, hai chữ cảm ơn bỗng chốc kéo dài khoảng cách giữa anh và bọn họ.


Thời gian dùng tốc độ ánh sáng để chạy trốn từ phía sau anh, Bạc Dạ chạy điên cuồng trong dòng nước xoáy, nhưng không sao đuổi kịp bước chân bọn họ.

Từ đó đến sau bữa cơm, Đường Duy cảm thấy vô vị, lúc cậu bé nhìn thấy những món quà đó, nói không cảm động là nói dối, nhưng cùng với cảm động, còn có cả hận thù nữa.

Sau đó, lúc kết thúc, Đường Thi dắt Đường Duy về nhà.

Bạc Dạ mong đợi rất nhiều cảnh tượng nhưng lại không có gì xảy ra cả, đêm nay cứ thế trôi qua như vậy.

Anh cố gắng đến thế, nhưng lại không nhận được hồi đáp gì cả.

Đường Duy được Đường Thi dắt đi, nhân viên phục vụ của Đông Hằng Thịnh cúi người tiễn: “Cậu chủ đi đường an toàn.”
Đường Duy cởi áo choàng và vương miện xuống trả lại cho Bạc Dạ, cậu bé nói: “Đắt quá, con không nhận được.”
Bạc Dạ không nói gì, nhưng mắt anh như vỡ vụn.

Đường Duy không chịu chấp nhận gì cả, sự bù đắp của anh cũng vô dụng.

Sau đó Đường Duy xoay người, Lâm Từ cầm vương miện trong tay nhìn bọn họ đi xa, cho đến khi cách một đoạn, Đường Duy mới dừng lại, quay người nhìn Bạc Dạ, nhẹ giọng nói:
“Chú luôn miệng nói trong cuộc đời của con, chú đến trễ rất nhiều năm, nhưng chú biết không chú Bạc...”
“Đã muốn bù đắp thì không nên đến trễ.”
Chỉ với vài chữ, lại như ngàn vạn mũi tên xuyên vào tim.

Bạc Dạ đứng tại chỗ, như hóa thành một pho tượng, tất cả những nhiệt tình thoáng chốc bị dập tắt.

Chỉ một câu nói của Đường Duy đã làm anh thất bại thảm hại..