Ồ, thằng nhóc thối này còn học được cách thừa nước đục thả câu.
R7CKY đã nói là làm, lập tức mở một cái máy tính khác ở đó điên cuồng gõ phím, một bên nói với máy điện thoại: “Nhóc con đợi đó, bây giờ thầy đang tìm địa chỉ IP của em.
Thầy phải xem xem, có phải em đang ở bệnh viện Hải Thành không? Thầy xem nào, tùy ý tấn công một cái camera trên đường đi, để thầy nhìn thấy hình dáng thật của em.”
Kết quả một giây sau, màn hình máy tính liền đen xì.
R7CKY quay qua hét vào một cái màn hình máy tính khác: “Có phải em làm hay không? Em dám hack máy tính làm việc của thầy?!”
Đường Thi ngồi trên bồn cầu trong nhà tắm, tấm tắc cảm thán: “Woa, máy tính của thầy có rất nhiều cái đó.”
Rất nhiều.
Đường Duy ngây thơ hỏi một câu: “Thầy ơi, trong máy thầy có rất nhiều video trai gái không mặc quần áo.”
“Mẹ kiếp.” R7CKY mở cái máy tính thứ ba, nhập xuống từng hàng dữ liệu, sau đó bắt đầu phản công: “Em đợi đấy, nếu em dám động vào cái máy tính loại 5G BT tồn kho của thầy, thầy liều mạng với em!”
“Chậc chậc chậc!” Cậu bé Đường Duy cười trộm: “Thầy, thầy phải dùng CD bản chính để ủng hộ người ta chứ.
Thầy không thể suốt ngày lên mạng cài BT với video nhỏ được, đây đều là hàng lậu cả đấy.”
“Thầy không quan tâm, thầy là bậc thầy hacker, thầy muốn dùng bản lậu!”
“...” Thật sự không nói nổi lý lẽ của thầy ấy.
Năm phút sau, Đường Duy vốn dĩ đang giám sát máy tính của R7CKY từ xa, nhưng bây giờ quyền lợi lại bị giành mất, cậu bé chậc chậc hai tiếng: “Thầy, đều là người một nhà cả, không cần phải ra tay tàn nhẫn vậy chứ?”
R7CKY cuối cùng cũng giành được quyền kiểm soát về tay mình, cái máy tính thứ hai cũng coi như hồi phục lại trạng thái ban đầu, kết quả khi mở ổ D ra xem…!
R7CKY tức giận ném bàn phím, BT AV của anh ấy! Toàn bộ 5G đều bị thằng nhóc thối này xóa hết rồi!!!
“Em làm như vậy là muốn cướp đi mạng sống của thầy sao? Aaaa!!” R7CKY bị đả kích đến nỗi không tỉnh táo nổi, vô cùng đau đớn nói: “Sao em có thể đối xử với thầy như vậy, em có biết thầy đã đổ bao nhiêu mồ hôi và máu để tích lũy được đống đó không?”
Đường Duy cười haha: “Xem mấy thứ như vậy không tốt cho cơ thể đâu, thầy mau đi tìm một cô bạn gái đi.”
R7CKY nói: “Không nhận nữa, nhận đứa học trò như em đúng là khiến thầy đoản mệnh, còn nói bạn gái, không nhận nữa không nhận nữa.
Trong nghề hacker không tồn tại thứ gọi là bạn gái!”
Đường Duy cười một cách vui vẻ, sau khi chào hỏi thầy xong xuôi liền ngắt điện thoại, Bạc Dạ ngồi bên ngoài phòng bệnh của Đường Thi nhìn thấy cậu bé đi ra liền hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Không có gì, không có gì.” Đường Duy gập máy tính lại, dè dặt hỏi một câu: “Chú Dạ, dòng số liệu đó thật sự là chú phá giải sao?”
Bạc Dạ rũ mắt, trầm mặc một lúc lâu rồi mới đáp: “Tìm người phá giải đấy.”
“Ồ.” Nó còn tưởng rằng Bạc Dạ lợi hại lắm.
Chạng vạng tối hôm nay Đường Thi uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi, thuốc là do Giang Lăng kê, công hiệu vẫn luôn rất mạnh.
Sau này có một lần Bạc Dạ đang đau đầu vì chứng mất ngủ nên mới lấy về thử một chút, kết quả là tỉnh lại cùng lúc với Đường Thi trong phòng bệnh, hai người ngủ trên hai chiếc giường một lớn một nhỏ, mắt to nhìn mắt bé.
Bạc Dạ nhìn thời gian, đã là một giờ chiều.
Anh uống xong là ngủ một mạch từ 8 giờ tối hôm trước đến tận một giờ chiều ngày hôm sau!
Con số này đối với anh quả thật làm anh kinh sợ, lúc Giang Lăng đến kiểm tra phòng liền cười nói rằng có phải hiệu quả của thuốc rất thần kì không, có cần kê một chút thuốc đem về điều chỉnh chứng mất ngủ của Bạc Dạ hay không? Nhưng Bạc Dạ từ nay về sau cũng không dám uống nữa, thời gian đối với anh mà nói rất quan trọng, anh không thể lãng phí vào việc đi ngủ được.
Song đúng vào chiều ngày hôm đó, trong bệnh viện có một vị khách không mời mà đến..