Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 317: Tôi Hận Bạc Dạ Hận Thấu Xương






Lúc này, số liệu trên máy tính kiểm tra đo lường lập tức thay đổi mạnh mẽ, cách tấm kính, Bạc Dạ cũng thấy được ý thức trong não cô như có một chút thanh tỉnh, bị vấn đề này tác động đến mức lập tức bùng nổ.

Hận…
Đường Thi giống như rơi vào trong bóng tối, bốn phía có một âm thanh đang hỏi cô hết lần này đến lần khác.

“Cô có ghét thứ gì hoặc hận người nào không?”
Hận...Đường Thi vươn hai tay, thế nhưng trước mắt là một mảng đen kịt, cô thậm chí còn không thấy rõ tay mình ở đâu.

Cô có hận người nào không?
Trong đầu lóe lên từng khuôn mặt một, những ký ức mất đi lại một lần nữa rục rịch, ý thức nguyên bản phong tỏa giờ đây đã hoàn toàn không thể khống chế chúng.


Giây tiếp theo, giống như hộp bảo vật ánh trăng bỗng nhiên bị mở ra, những ký ức đó từng chút từng chút ùa vào trong đầu Đường Thi.

Máu tươi, miệng vết thương, thống khổ, phản bội, cô che lỗ tai mình lại, bên tai tất cả đều là tiếng kêu rên trong hồi ức, bén nhọn, thét dài, mình đầy thương tích.

Vì sao? Vì sao muốn tìm tòi nghiên cứu quá khứ của tôi?
Vì sao muốn xé bỏ lớp ngụy trang của tôi?
Vì sao muốn khiến tôi nhớ lại?
Đừng...Đừng tới đây, đừng tới gần tôi.

Cứu tôi…Cứu mạng.

Trong bóng đêm mờ mịt, Đường Thi giống như một đứa trẻ mới sinh, cô đã từng gào khó ở chỗ sâu nhất trong vùng ý thức trung ương của cô.

Cô ôm lấy đầu mình, đại não đau đớn kịch liệt, như đã trải qua một hồi kiếp nạn.

Đường Thi nức nở, cô đã mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ còn lại tiếng rên nhẹ theo bản năng.

“Hận…”
Hận ai mà sâu đến như vậy.


Một gương mặt xẹt qua trong đầu Đường Thi, toàn thân cô run rẩy, nhưng mà nhìn từ trên góc độ hiện thực, Đường Thi trong mắt Bạc Dạ bọn họ vẫn chỉ là một gương mặt vô cảm đang ngủ say, tất cả sự đau khổ vừa rồi chỉ diễn ra ở sâu trong nội tâm cô.

Tiềm thức đang kịch liệt đấu tranh, thế nhưng bản thân cô, vẫn an tĩnh như vậy mà dựa vào trên ghế, toàn thân trên dưới cắm đầy ống dẫn và dây, cùng với âm thanh máy móc hoạt động, mí mắt cô run rẩy…nhưng mà, cô vẫn không thức tỉnh.

Bác sĩ Hồ nhẹ nhàng thở ra, xem ra cái vấn đề vừa rồi đã chạm vào sự đau khổ cốt lõi trong nội tâm Đường Thi.

Bọn họ tiếp tục tiến hành thôi miên, âm thanh trầm thấp kia vẫn đập vào màng tai Đường Thi.

“Cô hận ai?”
Trong bóng đêm vô tận Đường Thi chạy như điên, té ngã, bò dậy, cô che lỗ tai mình, thế nhưng cùng với tiếng gió gào thét, những hồi ức đó cắn nuốt cô.

Đường Thi gào rống, bất lực cầu cứu: “Tôi không muốn nghe.

Tôi không muốn nhìn.

Đừng khiến tôi nhớ lại, tôi không muốn biết!”
“Cô hận ai?”
Hận? Cô hận thế giới này, thậm chí hận cả chính mình!
Cô không biết cố gắng, cô mềm yếu, cô…không có dũng khí đi tìm cái chết!

Đường Thi ôm lấy mình, bệnh trầm cảm biến tất cả sự phẫn nộ của cô thành lời trách cứ mình, cô rơi vào cảm xúc chán ghét bản thân sâu sắc, cảm thấy thế giới này không hợp với cô, mọi người dùng hết sức lực muốn cô chết.

Là cô sai, là cô không nên tồn tại, cô chết đi thì tốt rồi, cô không tồn tại thì tốt rồi.

“Cô hận ai?”
Ai…Ai đã biến cô thành một con quái vật?
Lúc ấy mọi người ở trong phòng, đều thấy mí mắt người phụ nữ vốn dĩ bị thôi miên sâu sẽ không làm ra bất kì giãy giụa gì, đột nhiên run rẩy.

Khi mọi người cho rằng suy nghĩ trong não đang hoạt động quá mạnh nên muốn tỉnh lại, nhưng lại phát hiện là không phải.

Cô bị người ta thôi miên, nhưng lúc đề cập đến vấn đề hận ai, cô lại lặng im mà rơi lệ.

Sự đau đớn này đã không thể bị thôi miên che dấu.

Cô lẩm bẩm: “Tôi…hận Bạc Dạ.”.