Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 306: Không Cần Chuộc Lỗi Đừng Nhắc Đến Nữa






Việc của Vưu Kim, Đường Thi nhớ rất rõ, cô gật đầu: “Sao thế con?”
“Không...!Không có gì ạ.” Ánh mắt Đường Duy toát lên vẻ kỳ quái, nhưng rất nhanh liền bị cậu che giấu đi, vẫn lại là dáng vẻ ngây thơ vốn có, nhìn Đường Thi cười: “Con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Vưu Kim và Thầy online của cậu rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?
Đường Duy luôn cảm thấy phía sau có cả một bí mật rất lớn, còn cậu vừa hay lại nắm trong tay một sợi dây trong đó, không biết rằng liệu cậu có thể thuận lợi tìm ra được sự thật hay không?
Nửa tháng sau khi cắt chỉ, Đường Thi muốn xuất viện.

Lúc đi ánh mắt cô lạnh nhạt, cho dù không nhớ gì, nhưng tận trong xương tủy, cô vẫn mang theo vẻ lạnh lùng đó.

Khi Bạc Dạ muốn qua đưa hai mẹ con cô về, thì bị cô lãnh đạm từ chối bằng một câu “không cần”.

Bạc Dạ nhìn bóng lưng Đường Thi, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót: “Đường Thi, anh biết là anh nợ em rất nhiều, nhưng em đừng làm đến mức, ngay cả cơ hội để chuộc tội cũng không cho anh.”
“Tôi chưa bao giờ cho anh cơ hội.”
Đường Thi trầm mặc rất lâu, kéo Đường Duy rời đi: “Anh Bạc, tôi hiện tại đã quên hết những việc xảy ra trước đây, tuy nhiên dù gì mọi chuyện cũng qua rồi, không cần nhắc đến nữa.”
Cô nói chuyện đã qua đừng nhắc đến nữa, cô nói cô đã quên, quên cả những nỗi đau đã qua? Đến cả tình yêu trong quá khứ cô cũng quên hết.


Hiện tại, đến cả một ánh mắt tha thứ cô cũng không muốn dành cho anh.

Bạc Dạ đứng lặng nhìn Đường Thi rời đi, bóng lưng cô hao gầy, trải qua một kiếp nạn tâm hồn cô sớm đã tan rã hết cả.

Bạc Dạ tự hỏi lòng mình, cô gái này rốt cuộc có gì khiến anh nhớ nhung đến mức sống không bằng chết như vậy?
Khi còn trẻ, sự việc đã sai, cho dù sai thì cũng đã sai rồi, cũng tuyệt đối không quay đầu hối tiếc, nhưng hiện tại thì sao, hết lần này đến lần khác vẫn cứ khắc khoải ám ảnh trong lòng, muốn sửa chữa bù đắp lại.

Đường Duy bị mẹ kéo đi, quay đầu lại nhìn Bạc Dạ, cậu bé nói: “Những chuyện mà mẹ đã quên, con đều giúp mẹ nhớ lại hết.”
Tất thảy đều vì anh mà chịu tổn thương, nhưng Đường Thi đã quên sạch, vậy thì Đường Duy sẽ thay cô ghi nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

Bạc Dạ muốn được tha thứ, thật khó hơn lên trời!
Đường Thi dẫn Đường Duy đi gọi xe, Bạc Dạ đứng ở cửa bệnh viện, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Anh đã cố gắng lâu như vậy, nhưng cũng không cách nào lại gần mẹ con họ được một chút.

Cũng giống như Đường Thi trước đây vậy, ngay từ khi bắt đầu đã liều mạng muốn lấp đầy tình cảm giữa hai người, đến nay ngược lại đổi thành Bạc Dạ, đánh đổi tất cả chỉ để muốn quay lại như ngày xưa.

Lâm Từ đến bệnh viện thu dọn đồ đạc vừa hay nhìn thấy Bạc Dạ đứng bên kia, nghiêng đầu, tóc che cả mắt, trong mắt ẩn hiện ánh hoàng hôn phía chân trời tan vỡ ra như ánh lửa.

Trước khi Đường Thi về đến nhà, tất cả mọi thứ đều vẫn sạch sẽ, đêm nay Hàn Nhượng trở về, không ngờ lại nhìn thấy Đường Thi, anh ta có chút vui mừng: “Em khỏi bệnh rồi à?”
Đường Thi cười cười nhìn Hàn Nhượng: “Chuyến này mẹ con em sẽ tìm nhà khác để chuyển đi, cảm ơn anh lúc trước đã chăm sóc hai mẹ con em.”
“Không cần vội vàng như thế đâu.” Hàn Nhượng xua tay nói: “Anh cũng không thường tới đây, anh phải về nhà họ Hàn để nối nghiệp gia đình, căn nhà này để lại cho em và Thích Thích.

Một ngày nào đó không có chỗ để về, thì hai người có thể trở về đây.”
Mặc dù Hàn Nhượng nói như vậy, nhưng trong giọng nói của anh cũng có chút buồn bã, anh nhìn Đường Thi: “Em đã gặp được Khương Thích chưa?”
Nhìn ra sự lo lắng trong mắt Hàn Nhượng, Đường Thi đột nhiên cảm thấy không thể nói ra được sự thật Khương Thích bị Diệp Kinh Đường giam giữ, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng nói rằng: “Khi em nằm viện cô ấy có qua thăm em một lần.”
Đơn giản chỉ là một câu nói nhưng Hàn Nhượng lại hiểu rõ hết, anh chỉ đành cúi đầu: “Thật xin lỗi, là anh quá yếu đuối, không cách nào cướp cô ấy lại.”
“Sớm muộn cũng tốt cả thôi.” Đường Thi chỉ biết an ủi anh ta: “Giữ lại căn nhà này đi, Thích Thích nhất định sẽ trở lại.”

Hàn Nhượng nói: “Được rồi.”
Ngày thứ 2 Đường Duy quay lại đi học như bình thường, chỉ là trên đường đi học cậu bé bỗng nhiên cảm thấy như có ai đó đang đi theo sau lưng mình.

Cậu đã từng bị bắt cóc không chỉ một hai lần, tự nhiên sẽ cảnh giác, cậu bất ngờ quay lại đằng sau kiểm tra, nhưng lại không phát hiện ra gì cả.

Đường Duy không nói sự việc này cho Đường Thi biết, cậu biết rằng thực ra Bạc Dạ vẫn luôn phái người âm thầm quan sát cậu, nhưng hiện tại cảm giác lần này hoàn toàn không giống với mọi khi.

Đó là cảm giác có sát khí lạnh lẽo sau lưng.

Tối hôm nay Đường Thi ra ngoài mua đồ ăn, vừa về đến nhà mở cửa ra, đột nhiên có người lao mạnh từ một bên về phía cô.

Cô hốt hoảng kêu lên, nhưng không thể nào kêu ra được, một chiếc khăn tẩm thuốc mê đã bịt chặt lấy mũi miệng cô.

Duy Duy...!Trước khi hôn mê điều cô nghĩ đến chỉ duy nhất là cậu con trai của mình.

Sau khi mở mắt, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, mặc dù nơi này được trang hoàng rực rỡ, nhưng nhìn đâu cũng thấy xa lạ và tràn đầy sát khí, Đường Thi cơ bản nhận ra rằng đây chắc chắn là một nơi không có gì tốt đẹp cả, quả nhiên có một người dáng dấp to cao vạm vỡ với đôi mắt hung dữ đang từ xa tiến tới.

Lúc này dường như có sự việc gì đó bỗng vụt qua trí nhớ của Đường Thi, cô trừng mắt nhìn người đang đi về phía mình, một tên gọi quen thuộc cứ thế bật ra khỏi miệng cô: “Ông Tùng.”
“Cô Đường Thi.”
Tùng Tranh nhìn thấy Đường Thi đang bị trói chặt ngồi trên ghế, trực tiếp đạp một phát cực mạnh vào bên người của tên thuộc hạ: “Mày đang làm cái quái gì đấy! Bảo mày đem cô Đường Thi về đây thôi, mà sao mày lại trói người ta lại như vậy làm gì!”
Tên thuộc hạ quỳ trên đất, miệng đầy máu run rẩy trả lời: “Em…bọn em không biết được là anh muốn giết cô ta hay muốn làm gì.”
“Cút!” Tùng Tranh tức giận quát: “Tên phế vật vô dụng.”
Đường Thi bị bộ dạng hung dữ của Tùng Tranh dọa một phen, sau khi bình tĩnh lại, Tùng Tranh cười nói với Đường Thi: “Cô Đường Thi, thật thất lễ khi đã mang cô đến đây với phương thức này.

Thuộc hạ của Tùng Lâm không hiểu chuyện, đã đắc tội với cô rồi, cho tôi xin lỗi nhé”
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng ai dám nhận lời xin lỗi của ông ta được chứ, đoán chừng cánh cửa này cũng không thể ra được rồi.

Đường Thi nhìn người đàn ông trước mắt, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ông đưa tôi đến đây làm gì?”
Cô nhíu mày, được đỡ lên ghế ngồi, tuy rằng trong hoàn cảnh bất lợi, nhưng toàn thân cô vẫn giữ được bộ dáng khí chất cao ngạo lạnh lùng như cũ.


Cô sợ hãi nhưng vẫn giữ tư thế thẳng lưng không khuất phục.

“Mau cởi trói cho cô Đường Thi.”
Tùng Tranh lại đạp một đạp vào tên thuộc hạ vừa nãy, hắn ta phun ra ngụm máu rồi nhanh chóng cởi trói cho Đường Thi, len lén nói vài tiếng xin lỗi.

Đường Thi không để ý, sau đó lại ngẩng đầu đứng lên, nhìn về phía Tùng Tranh.

“Ông Tùng.” Âm giọng Đường Thi vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như cũ, cho dù cô mất đi ký ức, nhưng vẻ ngoan cường thì vẫn như vậy: “Ông tìm tôi, không biết là vì chuyện gì?”
“Cô Đường Thi, chuyện là như thế này, tôi… tôi thấy là chúng ta rất có duyên với nhau.”
Nghe những lời nói này phát ra từ miệng Tùng Tranh, Đường Thi một từ cũng không tin được.

Loại người quen đối mặt với việc giết chóc, đột nhiên nói ra câu tôi tìm cô đến đây cảm thấy chúng ta có duyên phận, thật đúng là chuyện vớ vẩn.

Trong lòng Đường Thi nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không bày ra suy nghĩ đó, vẫn để cho Tùng Tranh nói tiếp.

“Nhà họ Tùng chúng tôi không có con gái, vì thế tôi nghĩ, cô Đường Thi à…hay là cô làm con gái nuôi của tôi có được không?”
Một lời nói ra, tất cả mọi người nghe xong đều bị chấn động một phen.

Các thuộc hạ đang đứng một bên đều sững sờ.

Chuyện gì vậy? Ông Tùng muốn thu nhận con nuôi? Tại sao bỗng nhiên lại muốn thu nhận con nuôi?
Đường Thi suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, loại trò lừa gạt trẻ con này, cô làm sao có thể tin được chứ!.