Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 296




Chương 296

Tại sao ư? Ngay cả chính Bạc Dạ cũng kinh ngạc.

Tại sao… Anh lại làm thế? Bạc Dạ không thể trả lời. Đường Duy còn tưởng Bạc Dạ không hiểu câu hỏi của mình, thế là hỏi kỹ: “Tại sao? Lúc trước ông đối xử với mẹ tệ bạc như thế, bây giờ lại ra sức bảo vệ mẹ?”

Bạc Dạ cứng đờ, quay sang nhìn Đường Duy, hít thở thật sâu: “”Ba…”

“Ban đầu, người muốn mẹ chết là ông.” Đường Duy hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Bạc Dạ: “Nhưng cuối cùng người muốn bảo vệ mẹ cũng là ông. Cậu Dạ, tôi không hiểu ông. Nếu không yêu mẹ thì cứ thả chúng tôi đi. Tại sao…” Tại sao lại làm tổn thương cô ấy hết lần này tới lần khác, vậy mà lúc cô ấy xảy ra chuyện thì lại im lặng bảo vệ trong bóng tối? Tình cảm của anh quá bệnh hoạn, Đường Duy không hiểu, cũng không thể hiểu được.

“Ba cũng không biết.” Bạc Dạ im lặng thật lâu rồi cúi đầu cười: “Đường Duy, ba cũng không biết tại sao lai như thế. Chuyện mà ban đầu ba nhận định lại là sai lầm, vậy thì hành vi trước kia của ba cũng là sai lầm, ba không biết nên đền bù như thế nào, càng không biết… Tại sao lại muốn giữ mẹ con ở bên mình.”

“Ông hối hận không?” Đường Duy nhìn thẳng vào mắt Bạc Dạ: “Ông đã biết chân tướng lúc trước cha?”

“Một số bằng chứng đã điều tra rõ. Bây giờ chỉ không biết kẻ thần bí đứng đằng sau là ai.” Bạc Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dời mắt: “Năm đó, mẹ con là trong sạch.”

Nghe vậy, Đường Duy đỏ mắt. Cậu bé rất kiên cường, giống như Đường Thi, trời sập xuống cũng sẽ không nói một tiếng, lúc này lại đỏ mắt oán hận nhìn cha mình: “Tại sao… Tại sao đến bây giờ ông mới nói cho chúng tôi biết chân tướng? Ông có biết lúc có người nhận ra mẹ tôi là kẻ giết người năm xưa đã chỉ vào chúng tôi mắng bao nhiêu lời khó nghe không?”

Anh ta chẳng hay biết gì, chỉ dựa vào lửa giận cùng với tự cho là đúng đã hủy hoại cuộc sống của họ. Bây giờ lại nói trong sạch, nói hối hận. Anh ta… Anh ta có tư cách gì?

Bạc Dạ muốn lau nước mắt cho Đường Duy, nhưng cậu bé lại lập tức lùi về sau, hất tay anh ra, vừa hít thở sâu vừa nức nở: “Cậu Dạ, ông thật độc ác…”

Trái tim anh như bị nện một phát. Trước kia Đường Thi cũng thường xuyên nói với anh như thế. Sau này nhiều năm trôi qua, con trai ruột của họ cũng nói những lời này…

Anh thật độc ác.

Bạc Dạ cười tự giễu. Người đời đều nói anh hoang đường, máu lạnh bạc tình, nhưng anh… cũng biết đau, cũng biết hối hận. Nhưng vì khoác lên mình vỏ bọc cứng rắn nên mọi người đều cho rằng anh là kẻ ý chí sắt đá. Nhìn cậu bé khóc lóc, Bạc Dạ chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng khóc.” Ba không biết nên an ủi con như thế nào, bởi vì ba đã đến muộn trong cuộc đời của con và Đường Thi rất nhiều năm.

Đường Duy lau nước mắt, nói với Bạc Dạ: “Tôi biết ông muốn bù đắp, muốn vãn hồi. Nhưng mẹ tôi đã mất trí nhớ. Cậu Dạ, phương pháp tốt nhất là thả chúng tôi rời đi. Ông đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”

Lúc trước Giang Lăng cũng nói vậy, nhưng Bạc Dạ không nghe.