Chương 229: Không sao, ngày tháng còn dài
Đường Thi bị Tô Kỳ nói thẳng như vậy làm ngớ ra, sau đó cúi đầu xuống, hình như là hổ thẹn vì bản thân đến tận nơi để mượn tiền Tô Kỳ đã cho tiền rồi, vả lại cũng cho… Không Chỉ cần chống nối sự vận hành của một trò chơi, bọn họ cần nhiều tiền hơn đế đầu tư vào đó, thu nhập sau này mới tốt hơn được.
Đường Thỉ im lặng khá lâu, Tô Kỳ biết là cô không mở miệng được, theo như tính của Đường Thị, cô có thể cúi đầu xuống cũng là nghìn năm hiếm gặp, vả lại đối tượng cầu trợ lại là anh ta.
Tô Kỳ có cảm giác như nhặt được lợi vậy, vuốt câm nhìn Đường Thi: “Không nói nên lời sao?” Lưỡi của Đường Thi như bị uốn lại, đến tận nơi để mượn tiền, cô mà có thể nói ra được thì thật sự là rất lạt Tô Kỳ nhìn thấu ý nghĩ của cô, tiến đến võ vai của Đường Thí.
Đường Thi ngơ ra, ngẩng đầu thấy anh ta đang cười nham hiểm: “Tôi đại khái biết được rồi, ngày mai đem tiền cho phòng làm việc của bọn em, nhưng tôi cần bọn em phải nâng cao nghiệp vụ đạo gần đây, để tôi không bị lỗ vốn”
Người đàn ông này biết được cô ngại nói ra, nên đã bắc một cái thang cho cô, Đường thi có chút cảm kích, lúc trước bản thân đích thực là nhìn không ưa Tô Kỳ, cũng ghét tính trêu chọc cô, nhưng hiện tại hình như cô có chút thay đổi quan điểm rồi.
Thì ra thấy người gặp nguy, cũng có thể giúp người đang gặp nạn.
Đường Thi tự trêu bản thân mà cười, tiền chỉ là công cụ để bọn họ tùy ý sử dụng mà thôi, tâm trạng mà tốt, thì cho cô, tâm trạng không tốt, tiền này, cũng có thế lấy đế sỉ nhục cô.
Giống như Bạc Dạ đối đãi cô vậy.
Đường Thi nói nhỏ một câu cảm ơn, muốn đứng dậy rời đi, Tô Kỳ từ sau lưng ôm lấy cô.
Lúc bị đàn ông ôm vào lòng, tỉnh thần của Đường Thi căng thẳng lên, nếu như Tô Kỳ dùng số tiền này uy hiếp cô, vậy thì cô sẽ buông bỏ những kì vọng đối với anh ta.
Tô Kỳ chỉ điềm tính nói một câu: “Em cho anh ôm một chút có được không? Tôi tuyệt đối không dùng tiền uy hiếp em” Đường Thí ngọ nguậy một lúc, không thoát được.
Cô nói: “Không được” “Chậc” Tô Kỳ buông tay, sau đó Đường Thi cả đầu cũng không quay mà rời khỏi nhà của anh ta, sau đó quay về nhà mình, Tô Kỳ nhìn bóng lưng của cô, hét một tiếng: “Đường Thị!” Bóng lưng của Đường Thi cứng lại.
Tô Kỳ cười mà không biết làm sao, anh ta thả lỏng nói: “Tôi thừa nhận tôi là kẻ khốn, nhưng Đường Thi, nếu như mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu..” “Nếu như mọi thứ có thể bắt đầu lại” Đường Thi quay lại, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi hi vọng chưa từng gặp anh, cũng chưa từng gặp gỡ người nào.
trong bọn anh” Trong bọn anh, bao gồm Tô Kỳ, bao gồm Bạc.
Dạ, thậm chí bao gồm, Phó Mộ Chung.
Tô Kỳ bị lời này của cô nói đến loạn nhịp, sau đó Đường Thi đóng cửa, cửa đối diện cũng rất nhanh đóng lại, theo sau, trên hành lang là một màn yên tính.
Cửa phòng nhà Tô Kỳ đang mở, còn giữ bộ dạng lúc Đường Thỉ rời khỏi Trái tim của Đường Thi bây giờ như một cục đá vậy, căn bản sưởi không ấm, Bạc Dạ đã làm tốn thương cô bao nhiêu, thì trái tim cô cứng bấy.
nhiêu Tô Kỳ cười, rồi đóng cửa lại Không sao, chúng ta, ngày tháng còn dài Nhưng ngày thứ hai khi cô đi làm, cả người trong phòng làm việc đều tụ lại trước mặt cô.
Mặt của Tiểu Nguyệt Lượng bất ngờ nhìn chắm cô: “Nữ thần, cô biết chuyện gì chưa?” Đường Thi thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, bản thân cũng bị dọa theo: “Xảy… xảy ra chuyện gì rồi”
“Buổi tối cậu cả nhà họ Tô đã chuyển tiền cho phòng làm việc của chúng ta rồi” Ông Vương nuốt nước bọt: “Nhưng… nhưng ngay buổi sáng nay, ông chủ… cũng… cũng chuyển tiền rồi” Ý chỉ ông chủ, là Bạc Dạ.
Sắc mặt Đường Thí thay đổi: “Anh ấy đầu tư tiền cho chúng ta làm gì?”
“Không… không biết nữa”
Säc mặt của Lục Khủng Long giống y như Đường Thi: “Tôi nói, có phải ông chủ cảm thấy… hổ thẹn với cô, cho nên ngủ một giấc đổi tính rồi, đầu tư cho chúng ta sao?”
“Không thể nào Đường Thi đã nhanh chóng lên tiếng phủ định: “Bạc Dạ này không thể nào nghĩ hổ thẹn với ai được”
Cô ngồi xuống ở vị trí đó, Tùng Sam vẫn không có đến, lúc cô ra khỏi cửa anh ta còn đang trong mền ngủ, nên cô tự lo và tự mở máy tính “Không cần nghĩ ý đồ của anh ấy. Tóm lại tiền đến là việc tốt, tiền cần dùng thì dùng, cần tiền để quảng cáo thì cứ quảng cáo”
Phương Phương lẩm bẩm nói nhỏ: “Tôi cảm thấy… cũng có thể là, ông chủ đang… đang ghen…” Ánh mắt của Đường Thỉ bén như dao vậy, Phương Phương lập tức thu lại: “Dạo trước hai người họ không phải trước sau đã tặng cô bánh kem sao?”
“Có li!” Ông Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ bàn một cái: “Có nữ thần ở đây đúng là tốt quá mà. Diệp Kinh Đường đi rồi, thì Bạc Dạ đến bù tiền vào, sau lưng còn có cậu cả nhà họ Tô làm chỗ dựa. Xong rồi xong rồi, tôi hình như đã thấy được trò chơi yêu đương của chúng ta được bán ra, cổ phiếu tăng không ngừng..”
“Mơ giấc mơ đẹp của ông đi” Lục Khủng Long cười và đạp ông Vương một cái: “Người ta nhắm vào nữ thần, chứ đâu phải nhầm vào chúng ta. Nữ thần, cô tuyệt đối không được từ chức, bị bọn họ nói như vậy bồng nhiên cảm thấy có chút lỡ leo lưng cọp khó xuống, chỉ có thế cười và nói một câu: “Tôi tạm thời vấn sẽ không từ chức” Cô cần đợi đến khi phòng làm việc ổn định rồi mới rời khỏi thành phố này.
Đường Thi nhìn bên ngoài, bỗng nhiên thở dài Cả đời người này thứ không thể động nhất chính là tình cảm, lúc đầu cô đơn thân một mình đến phòng làm việc này, hôm nay lại cùng mọi người trong phòng làm việc tiếp xúc đến có tình cảm.
Có tình cảm rồi, thì sẽ có liên hệ với cái thế giới này.
Đường Thi cúi đầu xuống, hai tay nằm chặt vào nhau.
Một năm mới sắp đến rồi, cô, bất buộc phải đến thành phố mới, một nơi mà Bạc Dạ và mọi người đều không thế tìm thấy.
Sau đó, đi tìm cô.