Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm

Chương 3-3




Mà trong phòng làm việc những nhân viên nam khác cũng có suy nghĩ y hệt Mạch Trạch Luân, khi bọn họ nhìn vẻ mặt mừng như điên đi đến chỗ Hắc Tiểu Thư của sếp thì cũng biết tất cả bọn họ đều đoán đúng!

Thì ra Lôi Tổng thật sự đổi tính, thật sự bây giờ sếp không muốn xứng với phụ nữ phóng đãng, mà muốn xứng với thiên kim tiểu thư có khí chất.

"Hắc tiểu thư, em đặc biệt đến Đài Loan là để gặp tôi sao?" Người phụ nữ nhớ nhung một tháng qua, đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, Tôi Thiệu Đình không biết nên hình dung tâm trạng mừng rỡ của chính mình như thế nào.

Con ngươi của anh sáng lên thưởng thức nhìn cô, vẻ đẹp của cô, cơ thể uyển chuyển của cô như đã đoạt hô hấp của anh đi.

"Đúng, tôi có lời muốn nói với anh." Đối mặt với Lôi Thiệu Đình, tâm tình kích động của Hắc Tương Lăng cũng khó có thể dùng lời để diễn tả.

Sở dĩ cô lựa chọn chủ động đến bên cạnh anh, hiện tại cuối cùng cũng gặp được anh, nhìn con ngươi giống y hệt của Hân Nhi kia, tâm tình cô kích động và lo lắng, không biết anh ta sẽ có gì phản ứng gì với sự xuất hiện của cô?

"Tôi hỏi anh hai địa chỉ của công ty anh, đặc biệt bay tới đây muốn nói chuyện với anh. . . . . . Ách. . . . . . Nói chuyện riêng một chút." Cố gắng đè nén nội tâm kích động xuống, cô ngẩng đầu lên nói chuyện với Lôi Thiệu Đình, nhưng vừa mới nói được nửa câu, cô phát hiện ra những người khác trong phòng làm việc đang dựng thẳng lỗ tai, kéo cổ dài nghe ngóng hại cô cực kì xấu hổ.

"Nếu như mọi người muốn ở lại tối nay làm thêm giờ, thì nghe cũng không sao." Đôi mắt sắc bén của Lôi Thiệu Đình lại, quét về phía những người rảnh rang không có chuyện gì làm, ánh mắt còn mang theo sát khí.

Đám người rảnh việc kia sợ bị chém đầu, nên nhanh chóng rụt cổ lại.

"Hắc tiểu thư, tôi rất vui lòng nói chuyện với cô. Hay như vậy đi, dù sao hiện tại tôi cũng rất rảnh rỗi, không bằng hôm nay, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng được không." Dời tầm mắt trở lại, anh mang theo nụ cười tiêu sái nói chuyện với Hắc Tương Lăng nói chuyện, luồng sát khí hoàn toàn vô dụng trước khí chất trên người mỹ nữ, giọng nói ôn nhu dị thường.

Tất cả nhân viên nam vùi ở trong phòng, cùng một suy nghĩ cực kì muốn ói, với sự đối xử bất bình đẳng này cảm thấy vô cùng căm giận bất bình.

Nhưng Lôi Thiệu Đình không quản nhiều như vậy, dù thế nào đi nữa anh là ông chủ, ở nơi này anh lớn nhất, tất cả mọi chuyện đều do anh định đoạt.

Nhanh nhẹn vào trong phòng làm việc đang nổi bão tố cầm chìa khóa xe lên, mọi công nhân viên trong phòng đều âm thầm phỉ nhổ Lôi Thiệu Đình, định mang theo đại mỹ nữ siêu cấp từ Tokyo đến chạy sao!

************

Tóc dài mềm mại, eo yểu điệu thướt tha, bắp chân trắng như tuyết, Hắc Tương Lăng phủ bằng áo đầm màu đen phối hợp với giày xăng-̣đan màu đen, toàn thân cô không có chỗ nào không mê người, không chỗ nào không đẹp.

Lôi Thiệu Đình ngồi ở trong phòng riêng, từ cánh cửa rộng mở nhìn quán trà trên đường thường đi qua, đang thưởng thức bóng người xinh đẹp như mỹ nhân triều Đường kia.

Uống trà không phải là phong cách của anh, ở quán trà tràn đầy cổ điển Trung Quốc lịch sự tao nhã mà uống tra, là lần đầu tiên anh thử từ khi sinh ra! Nhưng hôm nay anh lại tới cam tâm tình nguyện, vì nơi này cực kì phù hợp với phong cách của Hắc Tương Lăng, vẻ đẹp của cô, khí chất của cô cực kì thích hợp với nơi này.

"Nơi này rất đẹp." Sau khi đi một vòng quanh hành lang gấp khúc, Hắc Tương Lăng ưu nhã trở lại trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ngồi xuống bên cạnh anh."Anh thường tới nơi này sao?"

Cô cực kì thích nơi này, mặc kệ là kiến trước cổ điển Nhật Bổn đẹp, hay là phong cách trang nhã của Trung quốc đẹp, đều khiến cô phải than thở.

"Không dấu cô, tôi lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên bước vào nơi như thế này." Vì cô anh sẽ có ngoại lệ."Bình thường tôi thường đi quầy rượu." Như nơi mà hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

"Vậy tại sao hôm nay lại muốn dẫn tôi tới nơi này?" Cô rất kinh ngạc, cũng rất tò mò tại sao anh lại lựa chọn nơi này.

"Vì chúng ta cần nói chuyện mà không bị quấy rầy, nên ở đây tuyệt đối là loại địa phương tốt." Phòng riêng, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách, hoàn cảnh thanh tĩnh như vậy rất thích hợp để nói chuyện.

"Thực sự." Anh nói không sai một chút nào."Vậy bây giờ anh có chuẩn bị muốn biết vì sao tôi từ Tokyo bay tới đây tìm anh không?"

"Tôi đã nóng lòng không kịp đợi rồi." Đôi tay đặt ở trước bàn gỗ tử đàn, không nhìn ấm trà thủy tinh còn đựng nước nóng bên cạnh, anh chỉ muốn biết nguyên nhân cô tới đây.

"Tôi đã nghĩ rất lâu, anh đã là người đàn ông duy nhất trong đời tôi, anh không quên tôi, mà tôi cũng không muốn dính dáng đến những người đàn ông khác, nếu như vậy sao chúng ta không thử quen nhau xem sao?"

Khuôn mặt xinh đẹp mang theo kiên quyết bất cứ giá nào, nhưng ở phần kiên quyết kia, lại ẩn giấu vẻ khẩn trương.

Cô luôn luôn lấy sự nghiệp làm trọng, chưa từng chính thức lui tới với bất kì người đàn ông nào, cho dù từng có thử quen nhưng với những người đàn ông khiến cô không có cảm giác kia cô luôn cự tuyệt thẳng thắn.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động đưa ra đề nghị hẹn hò với đàn ông, Lôi Thiệu Đình có đồng ý không? Sau khi cô mang ra tất cả dũng khí trước mặt anh, anh sẽ cự tuyệt hay là tiếp nhận?

Khẩn trương đến mức tay cũng đổ mồ hôi, Hắc Tương Lăng nín thở chờ đợi đáp án của anh.

"Em. . . . . . muốn cùng qua lại với anh?" Cả người Lôi Thiệu Đình đông cứng, không ngờ khi cô nói chuyện sẽ rõ ràng quả quyết như thế, thẳng thắn bày tỏ tâm ý muốn quen với anh.

Cái kia là vẻ mặt gì? Lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang đổ mồ hôi, Hắc Tương Lăng thử lí giải cái vẻ mặt ngạc nhiên kia.

"Anh đồng ý không? Nếu anh không muốn quen với tôi, anh có thể cự tuyệt không cần phải khách khí." Cô không phải đến đây để ép buộc anh, chuyện tình cảm như thế này phải cam tâm tình nguyện mới được.

Chỉ là. . . . . . ngộ nhỡ đáp án của anh ta là không muốn? Cô nên tự xử sự như thế nào?

Hắc Tương Lăng không dám tưởng tượng ra phản ứng tiếp theo của mình như thế nào mới đúng, cô chỉ có thể cố gắng lấy tự tin đối mặt với anh.

"Tôi đồng ý." Chợt hồi hồn, anh lập tức đồng ý, còn sợ cô sẽ đổi ý."Thật sự tôi vẫn không thể quên tình cảm với em, cho dù em quên cái đêm kia của chúng ta cũng không sao, sau khi chúng ta quen nhau sẽ nhớ lại, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp em khôi phục trí nhớ." Câu trả lời của anh rất quả quyết, không hề dài dòng dây dưa.

Anh đồng ý! Hắc Tương Lăng thầm thở ra một hơi.

Xem ra, lần này cô tới là đúng rồi!

"Tôi rất vui mừng khi anh đồng ý quen với tôi, chỉ là. . . . . . tôi thấy anh và phụ nữ khi nói chuyện tình cảm đều rất nhanh chóng sao?" Anh không đồng ý chậm chễ chút nào khiến cho cô mừng rỡ, nhưng nghe anh nói tới đêm đó, làm gương mặt của cô ửng đỏ, đồng thời cũng mang cho cô một cảm xúc không xác định được.

"Tôi chưa bao giờ thật sự nói chuyện tình cảm với bất kì người phụ nữ nào, cho nên cái vấn đề này của em tôi không thể trả lời."Hơi nâng vai rộng lên, anh cười cười.

"Ý của anh là. . . . . . thói quen của anh là chơi bời hoa tùng nên không để tình cảm trên bất kì người phụ nữ nào sao?” Điều này thì phải làm sao bây giờ? Một giây trước cô còn chìm ngập trong vui sướng vì anh đồng ý, một giây tiếp theo lại bị lời của anh làm cho tắt hết cả vui vẻ.

Nếu anh không có thói quen trao tình cảm cho người khác, anh đồng ý quen với cô chỉ là nhất thời vui vẻ, có thể cô còn phải xem xét lại lần nữa rốt cuộc đánh cuộc tình cảm trên người anh có đáng giá hay không?

Chân mày tỉ mỉ nhíu lên, nhẹ nhàng cắn môi hồng, d.d0le0quy0don0 vẻ mặt Hắc Tương Lăng khổ não mang theo một tia u buồn, hối tiếc.

"Không nên suy diễn lời tôi nói được không..., ý của tôi là chưa có người phụ nữ nào tôi quen phù hợp để tôi trao tình cảm ra, em là người duy nhất." Không thích nhìn nét mặt buồn bực không vui của cô, anh trịnh trọng giải thích.

"Ừ, vậy thì tốt." Giải thích của anh đạt được tán thành của cô.

"Cứ quyết định như vậy đi! Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là quan hệt bạn trai bạn gái lui tới, để ăn mừng chúng ta bắt đầu quen nhau, chúng ta cạn ly ——"Vui vẻ và hả hê dâng lên, anh quên mất mình đang ở trong quán trà, còn cạn ly nữa.

"Chúng ta nên uống trà mới đúng." Hắc Tương Lăng bị lời nói ngớ ngẩn của anh chọc cười, bên má ửng đỏ, lúm đồng tiền xinh đẹp đã đoạt đi hô hấp của anh.

Anh ngừng hơi thở lại, trái tim có cảm giác như đang điên cuồng đập, không có cách nào dời ánh mắt khỏi mặt cô.

Lôi Thiệu Đình không kiềm được nắm lấy tay của cô, kéo cô gần mình."Lăng, nếu như hiện tại anh hôn em, em có bị sợ đến chạy trốn hay không?"

Anh đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, thân mật khẽ gọi tên cô, Lôi Thiệu Đình chưa từng động tâm như vậy với bất kì người phụ nữ nào.

"Tôi. . . . . ." Gương mặt đỏ bừng kinh ngạc một hồi, cô không biết nên phản ứng như thế nào?

"Mặc kệ, cứ coi như em sẽ bị dọa chạy, anh cũng không muốn bỏ qua cơ hội hôn em."

Nhẹ nhàng kéo, cô bị kéo đến trước mắt anh, anh cúi đầu ngậm chặt hai mảnh môi đỏ trơn bóng, độc chiếm thật lâu thật lâu.