Sáng hôm sau, lúc cô thức dậy cũng là 6 giờ sáng. Uyển Nhi thầm thán phục sức mạnh đồng hồ sinh học của cô. Sau trận mây mưa đêm qua vẫn có thể hoạt động lại.
Cựa quậy người, cô cảm thấy cơ thể không còn nhầy nhụa mồ hôi nữa, chỉ còn phảng phất hương sữa tắm dịu nhẹ.
Nhìn sang bên cạnh, vẫn là gương mặt cương nghị ấy, nhưng khi ngủ, anh dịu dàng và trầm tĩnh hơn.
Uyển Nhi đặt tay lên gò má anh, ngón tay cái miết nhẹ nhàng theo xương quai hàm cực phẩm.
Cứ đắm chìm trong vẻ đẹp không góc chết này, cô không nhận ra từ bao giờ bàn tay anh đã nắm trọn tay cô. Uyển Nhi không rụt tay lại như trước, cũng không cử động, đôi mắt một vẻ thuần khiết nhìn anh.
" Em vẫn còn dư sức để thức dậy sớm mà."
Khải Hà quay người ôm eo cô, tay kia vẫn để cho cô gối đầu lên, lười biếng nhắm mắt trêu chọc cô.
" Lần sau nên kéo dài hơn nữa."
" Có khi nào đêm qua em ngất đi anh cũng nghĩ là em ngủ rồi không?"
Uyển Nhi chu chu môi liếc anh thắc mắc.
" Không..."
" Vì sao?"
" Vì em không thể ngủ trước sự cuồng nhiệt của anh."
Uyển Nhi bị chặn họng không nói thêm câu nào.
" Tối nay anh sẽ đưa em về thăm bà."
" Được a!"
Nghe lời đề nghị này của anh, Uyển Nhi hảo thích thú. Từ lúc gặp anh, cho đến lúc yêu anh, cô chưa từng gặp mặt ông bà Vương. Không biết họ là người như nào nên cô lại càng tò mò hơn về họ. Mấy lần đều nói muốn đến thăm bà anh, nhưng đều bận cả.
" Hôm nay em sẽ nấu đồ ăn sáng cho anh, nên dậy thôi nào."
Uyển Nhi kéo tay anh, hào hứng đãi ngộ.
" Được rồi."
Khải Hà để cô bám trên lưng lười biếng như chú gấu nhỏ rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người ra khỏi nhà. Mỗi người một nơi, anh lái xe đưa cô tới trường rồi quay về công ty.
Lòng cô luôn mang một niềm vui âm ỉ. Mỗi tối được chui vào lồng ngực ấm áp của anh ngủ ngon giấc, cùng nhau nấu bữa sáng, rồi cùng nhau đi làm. Một cuộc sống đơn giản nhưng lại tràn ngập hạnh phúc. Cô chỉ cần như vậy là đủ. Trái tim trân thành, tâm hồn thơ mộng của một thiếu nữ, những điều như này cũng đủ làm cô ấm áp.
" Nhi tỷ tỷ!"
Doãn Hiền từ đâu chạy ra ôm lấy cô, Uyển Nhi giật mình, tròng mắt mở to hờn trách.
" Cái con bé này, sáng ra nên bình thường một chút vẫn hơn."
" Chị nói gì vậy, là tối qua chị không về kí túc xá, em nhớ chị muốn chết đây nè!"
Uyển Nhi nghe những lời được mật này xong bỗng dưng nuốt nước bọt. Cong khoé miệng mỉm cười hì hì rồi nói.
" Em ở nhà Khải Hưng cũng biết tối qua chị không về kí túc xá sao? Em làm như em oan ức lắm ha?"
Doãn Hiền bị nói trúng sự thật thì cười cho qua lấy lòng.
" Đâu có, là nhớ thật mà."
" Dẹp đi cô, bà chị già này sống với cô 15 năm chứ ít gì đâu mà định lừa tôi."
" Chị ăn sáng chưa, em với chị xuống căn tin ăn sáng?"
Doãn Hiền vội chuyển chủ đề sang ăn uống.
" Rất tiếc hôm nay chị ăn rất no rồi."
Uyển Nhi bỏ mặc Doãn Hiền đằng sau, sải bước về khu kí túc xá. Doãn Hiền ỉu xìu lẽo đẽo chạy theo sau.
" Cốc cốc cốc "
Khải Hà đang xem xét tài liệu thì tiếng gõ cửa vang lên, không cần để ý ra cửa, anh thuận miệng nói một tiếng " Vào đi ".
Thư kí đặt lên bàn một hộp quà được gói rất cẩn thận và tinh tế, điều này chứng tỏ chủ nhân của nó rất khéo tay.
" Vương tổng, có người gửi bưa phẩm đến cho anh."
Khải Hà không mấy quan tâm đến vật kia, cứ trầm ngâm xem mấy bản hợp đồng cần kí kết.
" Đem đến phòng nội vụ đi."
Anh đã rất quen với việc hàng ngày có cả chục cả trăm món quà từ khắp nơi gửi đến. Không phải hối lộ cũng là có ý muốn anh nâng đỡ, không thì là quà tặng của nhóm người mến mộ.
" Nhưng chủ nhân của món quà nói là phải giao tận tay cho anh."
" Được rồi, để đó. Báo cáo kế hoạch hôm nay đi."
Chân mày nhíu lại, Khải Hà xua xua tay cho qua. Sau khi báo cáo kế hoạch trong ngày, thư kí rời đi, anh vẫn tiếp tục làm việc, không mảy may để ý đến món quá kia.
" 30 phút nữa, anh có cuộc họp để thu hồi lại cổ phần của vài cán bộ thiếu quyền hạn.
9 giờ có cuộc gặp với tổng giám đốc công ty KD để bàn bạc về hợp đồng
.....
8 giờ tối nay anh...."
Thư kí định nói tiếp liền bị anh chặn lại bằng một câu lạnh nhạt.
" Huỷ bỏ tất cả các kế hoạch sau 7 giờ."
Ba tiếng sau, Khải Hà ngả người ra sau ghế, nới lỏng calavat, phong thái cuốn hút vô cùng. Lúc này, sự xuất hiện của hộp quà mới va vào ánh mắt của anh. Khải Hà cầm hộp quà lên, nhanh chóng mở nó ra, bên trong có một cái nơ màu hồng. Đang định vất hộp quà xuống, anh liền nhận ra còn có một mảnh giấy. Trong mảnh giấy vỏn vẹn bốn chữ:" Em trở về rồi."
Bên cạnh có kí hiệu hình cây cỏ bốn lá được vẽ phác qua bằng bút chì.
Đôi mắt đầy suy ngẫm, khó có thể đoán được anh đang biểu hiện loại cảm xúc gì.
" Em ấy trở về rồi sao?"