Bác sĩ vừa bước ra, cô đã cuống quít hỏi dồn dập khiến cho vị bác sĩ có hơi mất giật mình.
" Bác sĩ, anh ấy, anh ấy sao rồi ạ?"
" Vết thương khá sâu, cũng may là được đưa đến bệnh viện kịp thời, hiện tại do tác dụng phụ của thuốc, nên bệnh nhân vẫn còn hôn mê, sáng mai sẽ tỉnh lại."
Ông nâng gọng kính lên, sau khi thông báo tình hình của Tử Kha, vị bác sĩ ly khai.
Uyển Nhi mở cửa vội vã vào phòng, mặc cho anh đứng đó, cô không mảy may chút quan tâm. Cô làm vậy, có phải đã quá đáng không?
Ai mà biết được, anh cũng đang phiền lòng lắm...
Vạn vật không thấu, anh không buồn, cô không thấu, anh tự treo cho mình một nỗi buồn cô độc.
Đứng lặng nhìn cô chạy vào với người kia, cô ôm người kia trong tay, mọi thứ đều lọt gọn trong mắt đen sâu thẳm....
Khải Hà không muốn làm cô giận cũng không đành làm phiền, thấy cô đi vào, anh lặng lẽ rời đi. Xuống đến hầm xe, Khải Hà mới gọi điện thoại cho Khải Hưng.
Lúc này, y cùng Doãn Hiền đang chơi game ở khu trung tâm nổi tiếng của thành phố.
" Này! Anh phải nhường tôi chơi trước chứ!"
Doãn Hiền phụng phịu đặt khẩu súng đồ chơi đang cầm trên tay xuống, giận dỗi đập mạnh xuống bàn, chẳng liếc y đến một cái, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình đang hiển thị số điểm, ánh mắt vạn phần tiếc nuối.
Máy dừng lại ở số 23, nàng nhận được số điểm như vậy, y bỏ xa nàng với cách biết lớn, Khải Hưng nhận được 977 điểm tròn vẹn.
" Đó là tại em chơi không tốt bằng tôi, chơi trước chơi sau vẫn vậy. Trong trò chơi không thể có bước nhường."
Khải Hưng hãnh diện về điểm số của mình, tự thán phục bản thân, hôn lên chiếc súng rồi đặt xuống, cũng không quên buông lời châm chọc.
" Anh không nhường thì thôi, tôi không chơi nữa!"
Doãn Hiền hậm hực bỏ đi, liền bị anh giữ lại.
" Được được, tôi sẽ không tấn công nữa, để cho em chơi thoải mái được chưa?"
" Vậy có phải tốt không."
Doãn Hiền tươi cười trở lại, nhấc khẩu súng lên, chuẩn bị cho một ván chơi tiếp theo.
Rồi điện thoại của y vang lên âm thanh quen thuộc, Khải Hưng một tay vẫn ôm khẩu súng, một tay nghe điện thoại, tâm tình chưa mấy quan tâm đến tên người gọi đến.
" Cậu đang ở đâu?"
Nghe được âm thanh không thể lẫn đi đâu được, y nhanh chóng đặt vật trên tay mình xuống, đặt ngón trỏ trên môi, ra dấu hiệu im lặng cho nàng.
Khải Hưng chính là con người không sợ trời, không sợ đất, sợ duy nhất anh trai mình, Vương Khải Hà!
" Em đang đưa Hiền Hiền đi chơi, anh có việc gì sao?"
" Biến lớn! Cho cậu 3 phút trở về Hội Quán 410."
Khải Hà nhanh chóng " vâng dạ " rồi kéo Doãn Hiền rời đi.
" Nè, tôi chơi chưa xong mà! Tôi muốn chơi nữa a!"
Doãn Hiền vẫn cố níu lại cục diện, chân như ghim chặt xuống nền đá.
" Chị Nhi và anh Hà gặp chuyện rồi, phải về sớm một chút!"
Nghe y nhắc đến cô, nàng ngoan ngoãn theo sau, khuôn mặt chẳng mấy chốc hiện rõ sự lo lắng.
" Họ gặp chuyện gì sao?"
" Tôi không biết, trước hết phải trở về!"
Khải Hưng lái xe nhanh chóng, trên đường nhận được một cuộc gọi nữa, vẫn là của anh.
" Em đang đến, anh cần gì sao?"
" Đưa Doãn Hiền đến bệnh viện, cô ấy đang ở đó với Tử Kha, dặn Hiền Hiền trông chừng cô ấy cẩn thận."
" Em biết rồi!"
" À, bố chí thêm vài người canh chừng phòng bệnh của Tử Kha cẩn thận, xong việc lập tức trở về 410!"
Khải Hà nói xong cũng không đợi y trả lời mà tắt máy.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện thành phố, y cũng không để nàng ra vội, đặt tay lên xoa đầu Doãn Hiền đầy dịu dàng ôn nhu, y dặn dò.
" Nghe nói người tên Tử Kha đó gặp nạn, chị Nhi đang trong đó, em đi vào để ý chị ấy một chút, tôi sẽ bố trí người canh chừng cẩn thận!"
Doãn Hiền ngoan ngoãn gật đầu, mở cửa xe đi vào.
Khải Hưng khởi động xe, chiếc xe lao vội đến địa chỉ tiếp theo mà anh vừa nhắc, tay nhấn điện thoại gọi đi.
" Dạ lão đại, bọn em nghe!"
Đầu dây bên kia vang lên một chất giọng ồm ồm, xen vào là tiếng nhạc ầm ĩ.
" 5 phút phải có mặt ở bệnh viện thành phố canh chừng cho bảo bối của tôi, muộn một giây đừng gặp mặt Khải Hưng này!"
" Vâng vâng!"
Đầu dây bên kia vang lên rõ rệt tiếng đồng ý, còn có tiếng ra lệnh tắt nhạc, chẳng mấy chốc lại yên lặng, chính xác là họ trong 10
giây ngắn ngủi đã di chuyển đi nhanh chóng.
Khải Hưng chính là con người như vậy, đi đến đâu cũng sẽ có người một lòng giúp việc. Chính bởi sự uy tín mà y có được trong giới qua các cuộc làm ăn không thể sòng phẳng hơn, đó là lí do người ta nể phục y.
Họ nghe y mà làm việc, nhưng lại không biết diện mạo thật của y. Với những người mới bước chân vào giới, cho đến những người đã làm lâu, có rất ít trong số họ biết được chân dung thật của anh. Khải Hưng chính là bí ẩn như vậy, ngoài những người thân cận bên cạnh anh, thì những người khác chỉ biết đến anh với cái tên gọi " Vương Lão Đại ", sâu hơn thì là tên thật " Vương Khải Hưng " một chữ cũng không hơn.