Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 96: 96: Đại Kết Cục Hạ





Thẩm Nguyên gọi xong, vốn tưởng rằng Lục Chi Quân vẫn đang ngủ, cũng sẽ không nhanh chóng đáp lại nàng, nhưng không ngờ, nàng vừa nói dứt câu, nam nhân bất ngờ mở mắt ra.
Vẻ mặt của Lục Chi Quân có chút mệt mỏi, đôi mắt thâm sâu chứa đầy tơ máu nhàn nhạt.

Tuy tuổi hắn lớn hơn Thẩm Nguyên, nhưng trong ấn tượng của nàng, khuôn mặt của hắn vẫn cực kỳ trẻ tuổi và đẹp trai, nhưng hôm nay lại lộ ra hốc hác mà nàng chưa từng thấy trước đây.
“Tỉnh rồi à?”
Hắn khàn khàn giọng hỏi xong, giọng điệu rất bình tĩnh, Thẩm Nguyên không nghe thấy gợn sóng gì trong đó.
Lục Chi Quân luôn giỏi kiềm chế cảm xúc của mình.
Chỉ có điều từ sau khi Thẩm Nguyên tỉnh lại, sức lực nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng rõ ràng nặng hơn một chút, khiến xương ngón tay nàng hơi đau đớn.
“Quý Khanh, chàng nắm tay ta nhẹ một chút…”
Thẩm Nguyên bất đắc dĩ mềm giọng nói, Lục Chi Quân thấp giọng nói: “Được.”
Lập tức cẩn thận đỡ nàng dậy, sau khi Thẩm Nguyên dựa lưng vào giường Bạt Bộ, nam nhân thuận thế đặt một cái gối mềm sau lưng nàng.
Thẩm Nguyên hôn mê khoảng một ngày, nàng vừa tỉnh lại, thân thể còn hơi yếu ớt, nói chuyện cũng không có bao nhiêu khí lực.
Thấy môi mềm mại của nàng khẽ mở ra, dường như muốn hỏi hắn điều gì đó.
Lục Chi Quân nhanh chóng đoán được Thẩm Nguyên định hỏi hắn cái gì, thấp giọng trả lời: “Thẩm Du đã bị tống vào ngục rồi, Phủ doãn Thuận Thiên phủ sẽ dựa theo luật pháp mà xử lý ả.

Vết thương trên cánh tay Uất Trì Tĩnh đã không còn gì đáng ngại, Trăn Trăn cũng không sao.”
“Hơn nữa, nha hoàn mà nàng ra lệnh đã được Giang Phong bắt được kia, bị người dưới tay ta tra ra, ả ta đã từng cấu kết với Đỗ Phương Nhược ở Lưu Viễn Hầu phủ và Tưởng bà tử bên cạnh Vệ thị.

Ta đã đưa nhân chứng, vật chứng đến Đỗ phủ, nếu như giải pháp của Vệ thị không đủ làm ta hài lòng, cho dù Đỗ Phương Nhược kia là đích tiểu thư của Hầu phủ đi chăng nữa, vậy ả cũng sẽ bị ép vào tù vì tội phóng hỏa.”
Thẩm Nguyên nắm lấy bàn tay to của nam nhân, nhưng không biết Lục Chi Quân đã giấu nguyên nhân cái chết thật sự của Thẩm Du với nàng.
Thẩm Du bị tống vào nhà giam, nhưng Lục Chi Quân lại sai người dùng thủ đoạn giống như xử tử Lục Kham để xử tử nàng ta.
Chỉ là Thẩm Nguyên vẫn còn mê man, nên Lục Chi Quân không dám rời khỏi nàng nửa bước, nhưng không thể chịu đựng được cái loại nữ nhân tâm địa độc ác như Thẩm Du kia vẫn còn sống trên đời mà không thể tận mắt nhìn thấy nàng ta chết.
Lục Chi Quân biết được, Thẩm Du còn có tình cảm với Lục Kham, bèn ra lệnh cho Giang Trác miêu tả rõ tình trạng thê thảm trước khi chết thảm của Lục Kham cho Thẩm Du nghe.
Đương nhiên, hiện tại Thẩm Nguyên thậm chí không thể nghe những chuyện đẫm máu này.
Cách áo lót mềm mại, Lục Chi Quân nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bụng phẳng lì của Thẩm Nguyên, bờ môi mỏng và lạnh lẽo của nam nhân có ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng không?”
Nhìn thấy hành động cực kỳ nâng niu và cẩn thận của Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên thuận thế cụp mắt xuống, nhưng nàng cũng nhớ những gì Niệm Không vừa nói với nàng.

Bây giờ, ngươi không còn cô đơn nữa.
Đó có phải là…
Khuôn mặt của Thẩm Nguyên lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng hỏi: “Quý Khanh, có phải ta đã mang thai không?”
Lục Chi Quân ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử, rồi nhớ tới nữ nhi mà hai người đã bỏ lỡ kiếp trước, trong đôi mắt phượng đột nhiên hiện lên một tia phức tạp, nhưng lại chuyển nhanh thành nhẹ nhõm.
“Ừm, nó đã được hai tháng rồi.

Ta làm phụ thân mà sơ suất, nàng làm mẫu thân cũng hồ đồ rồi.”
Thẩm Nguyên đột nhiên nhào vào lòng Lục Chi Quân, nam nhân bất ngờ, nhưng cũng kịp thời cẩn thận ôm thê tử mảnh khảnh vào lòng.
Lục Chi Quân hôn lên làn da mềm mại trên trán của Thẩm Nguyên, bật cười hỏi: “Nhưng mà, sao nàng biết mình lại có thai?”
Sau khi Thẩm Nguyên tỉnh lại, mới biết vì sao trước đây Lục Chi Quân lại muốn nói với nàng rằng nàng không nên nhớ lại, cho dù có nhớ lại thì hắn sẽ không buông tay trước những lời nói như vậy của nàng.
Nàng mơ hồ cảm thấy, Lục Chi Quân cũng là người có ký ức kiếp trước.
Nhưng không muốn phá vỡ sự ấm áp của việc này, chỉ muốn chuyên tâm đắm chìm trong vòng tay rộng lớn và ấm áp của nam nhân.
Thẩm Nguyên trả lời: “Thì đoán được thôi.”
Trong lòng lại nghĩ.
Dù sao thì phần đời còn lại của nàng vẫn còn dài, kiếp này nàng có thời gian để cùng Lục Chi Quân giải quyết những nợ cũ, nợ mới.

***
Lưu Viễn Hầu phủ.
Vệ thị trước đó đã tìm thấy nha bà ở Dương Châu, sau khi uy hiếp, dụ dỗ bà ta, nha bà kia cuối cùng đã nói hết mọi chuyện về Trăn Trăn cho bà nghe.
Vệ thị mới xác định.
Thì ra nữ nhi ruột của bà bị Tưởng bà tử lén thay đổi.
Tưởng bà tử vốn cũng là người bản địa ở Dương Châu, năm đó Vệ thị theo Lưu Viễn Hầu còn chưa kế thừa tước vị ở Dương Châu đi ra ngoài, sau đó thuê mấy bà tử ở địa phương.
Tưởng bà tử làm việc thận trọng, nhưng lại không mất đi sự nhạy bén, nên được Vệ thị tin tưởng.
Bà ta và trượng phu của bà đều làm việc tại Đỗ phủ, mà năm Vệ thị có thai, bà ta cũng sinh ra một nữ nhi.
Chỉ có Tưởng bà tử tuyên bố với bên ngoài, nữ nhi út của bà ta vì sức khỏe yếu mà đã qua đời khi vừa sinh ra.
Cả hai đều làm mẹ, Vệ thị càng thấy thương Tưởng bà tử.
Vụ hỏa hoạn này ở Oản Tương Đường đã đánh thức hồi ức của Vệ thị nhiều năm trước.

Phủ đệ của Đỗ gia ở Dương Châu đã từng gặp đại hỏa một lần trước khi bọn họ sắp khởi hành rời kinh.
Vệ thị khi đó sắp lâm bồn, tất nhiên bị hỏa hoạn quấy rầy, động thai khí, bà bất đắc dĩ, chỉ có thể sai người tìm một phòng sinh đẻ mà chưa bị lửa lan đến.
Bên cạnh chỉ có một bà đỡ, và Tưởng bà tử mà bà tín nhiệm, hạ nhân còn lại đều bị quản sự chia nhau đi chữa cháy.
Mà sau khi Vệ thị sinh hạ nữ nhi, mơ hồ nhớ rõ trên cánh tay nhỏ bé của con bé có một vết bớt màu đỏ nhạt, bà đã hôn mê bất tỉnh khi không nhìn rõ tướng mạo của nữ nhi.
Không chừng chính vào lúc đó, Tưởng bà tử người, đàn bà độc ác này, đã thông đồng với bà đỡ kia, trao đổi nữ nhi ruột của bà với nữ nhi khác, người mà bà ta giả vờ như đã chết!
Mà vết bớt trên cổ tay của Đỗ Phương Nhược lại bị người ta dùng một loại sắc tố đặc sắc nào đó vẽ lên, màu này gặp nước sẽ không tan, mà Tưởng bà tử là nhũ nương từ nhỏ đã nuôi nấng Đỗ Phương Nhược, cũng có thể thường xuyên vẽ lại trên cánh tay nàng ta.
Dần dà, lớp màu đó thực sự để lại dấu vết trên cánh tay của Đỗ Phương Nhược.
Bọn nha hoàn lúc này đã ép Tưởng bà tử vào phòng hiên trong viện của Vệ thị, trước đó, Lục Chi Quân đã đưa chứng cứ cho thấy Tưởng bà tử đã xúi giục nha hoàn của Trăn Trăn phóng hỏa.
Tưởng bà tử đổ hết lỗi lên người mình, khóc nức nở năn nỉ Vệ thị: “Phu nhân… Tất cả những điều này không liên quan gì đến đại cô nương… Đều là lỗi của nô tỳ… Đại cô nương dù sao cũng do nô tỳ tận mắt nhìn nàng lớn lên, nô tỳ cũng muốn nàng có thể gả cho người mình yêu…”
“Tận mắt nhìn nàng lớn lên?”
Vệ thị lạnh lùng cắt ngang lời của Tưởng bà tử, lại lớn tiếng chất vấn: “Tưởng bà tử, ta tự nhận mình không đối xử tệ, thế sao ngươi phải làm chuyện độc ác này, đánh trao nữ nhi ruột của ta với nữ nhi của ngươi hả!”
Sắc mặt của Tưởng bà tử chợt biến đổi.
Đúng lúc này, Đỗ Phương Nhược chạy tới phòng cũng nghe thấy Vệ thị gần như tức giận gầm lên.
Thân thể của Đỗ Phương Nhược cứng đờ tại chỗ.
Đánh tráo?
Ý là sao? Chẳng lẽ nàng không phải là con ruột của mẫu thân?
Đầu óc của Đỗ Phương Nhược ong ong một tiếng, nàng lảo đảo đi vào phòng thì thấy Tưởng bà tử khóc không thành tiếng quỳ trên mặt đất, ngay cả một câu giải thích hay phản bác cũng không nói với Vệ thị.
Mà mẫu thân luôn luôn yêu thương nàng nhất lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng.
Đỗ Phương Nhược tiến lên, khó tin hỏi Tưởng bà tử: “Mẫu thân ta nói chuyện gì vậy? Là bà nhầm lẫn đúng không? Sao ngươi có thể là mẫu thân ruột của ta chứ? Ta rõ ràng là tiểu thư đích xuất của Hầu phủ mà, sao có thể là hài tử của một vú già như ngươi được chứ?”
Câu nói cuối cùng mà Đỗ Phương Nhược chất vấn Tưởng bà tử, gần như rống lên mà nói, hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang, tao nhã nữa.
“Phương Nhược.”
Giọng nói của Vệ thị bình tĩnh một chút, cũng thấp giọng gọi nàng lại.
“Mẫu thân…”
Nhìn thiếu nữ mà mình đã từng dốc lòng vun đắp mười mấy năm, vẻ mặt của Vệ thị cuối cùng lại động thêm chút trắc ẩn, nhưng lại ép giọng điệu mình nghiêm túc, nói với nàng: “Phương Nhược, từ ngày ngươi thiết kế hãm hại Trăn di nương, ta liền có suy đoán rằng ngươi không phải là nữ nhi ruột của ta, mấy tháng nay, ta đã phái người ở Dương Châu tra ra chân tướng…”
“Vốn dĩ ta nghĩ, chuyện ngươi và Trăn di nương bị đánh tráo đều là lỗi của mẫu thân ngươi.


Giữa hai người ta và ngươi, dù sao cũng đã làm mẹ con một hồi rồi.

Cho dù sau này, ta nhận lại Trăn di nương thì ta sẽ cho ngươi tiếp tục làm con nuôi của ta và ở lại Hầu phủ… Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên! Ngàn vạn lần không nên cấu kết với mẫu thân ruột của ngươi thiêu chết nữ nhi ruột của ta!”
Vệ thị tu dưỡng rất cao, xưa nay rất ít khi nổi giận với người khác, càng không nghiêm khắc trách mắng Đỗ Phương Nhược như vậy.
Cánh môi của Đỗ Phương Nhược khẽ hé mở, sắc mặt trắng bệch, nàng cảm thấy tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, đối với nàng mà nói là thật tàn nhẫn.
Rơi xuống đất từ cành cao, rồi trở nên thậm chí không bằng một con kiến đáng thương, điều này khiến Đỗ Phương Nhược có một cảm giác đáng sợ rằng bầu trời sắp sụp đổ.
—— “Cho nên, Phương Nhược, đây là lần cuối ta gọi ngươi là Phương Nhược, ngươi bị Tưởng bà tử xúi giục, nhưng ngươi không thể thoát khỏi tội lỗi.

Ta sẽ đưa Tưởng bà tử đến Thuận thiên phủ, kèm theo những chuyện ác liên tục mà bà ta làm mười mấy năm trước, trình báo cho Phủ doãn.

Mà ngươi, ta sẽ cho ngươi chút ngân lượng, ngày mai sẽ có người đưa ngươi đến biệt trang của Đỗ gia.”
Hai mắt của Đỗ Phương Nhược trừng lớn ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng, nàng vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Chỉ trong một đêm, nàng từ quý nữ Hầu phủ biến thành một nữ nhi đê tiện.
Mà con kỹ nữ kia lại là chân thiên kim đích thực của Hầu phủ.
Dựa vào cái gì mà ông trời không chịu giúp nàng chứ, nếu vụ hỏa hoạn đó thật sự thiêu chết ả ta, thì nàng căn bản cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Nhưng Đỗ Phương Nhược lại không biết, nếu Tưởng bà tử không động lòng tham, cố gắng để nữ nhi mình cướp đi cuộc sống của người khác.
Thân là vú già nhất đẳng của Hầu phủ, cuộc đời của Đỗ Phương Nhược tuy không đến mức giàu sang quyền quý, nhưng cũng không lo cơm áo, vả lại thuận lợi bình an.
Chỉ là tất cả mọi thứ điều không có nếu như.
Đỗ Phương Nhược đã đánh cắp cuộc sống của người khác hơn mười năm, đương nhiên phải trả cái giá rất đắt.
***
Ba tháng sau.
Khi tiểu hoàng đế đang hấp hối, hắn đã triệu tập quần thần vào Càn Thanh Cung yết kiến, phong Uất Trì Tĩnh, người sẽ trở thành Yên vương, làm người kế nhiệm vị trí Thái tử.
Mà Thẩm Nguyên an tâm dưỡng thai ở trong công phủ cũng phát hiện, chuyện nàng là nữ nhi ruột của Yên vương đang âm thầm lan truyền trong dân chúng, tìn đồn do dân gian đồn đại về nàng cũng được biên thành thoại bản, được thế nhân lưu truyền rộng rãi, hơn nữa thái độ của dân chúng đối với những gì nàng trải qua đa phần là cảm thông.
Lẽ ra trước đó, phàm là thế gia nổi lên chút nghị luận liên quan đến nàng, Lục Chi Quân sẽ âm thầm phái người trấn áp những lời đồn này.
Nhưng lần này, Lục Chi Quân lại không làm như vậy.
Sau khi Uất Trì Tĩnh đăng cơ, Thẩm Nguyên mới biết, Lục Chi Quân đang mở đường cho nàng có thể được Uất Trì Tĩnh phong làm trưởng công chúa một cách suôn sẻ.
Tưởng bà tử bị xử phạt theo luật pháp, còn chưa kịp chịu hình phạt xong thì đã tắt thở trong ngục.
Sau khi Đỗ Phương Nhược bị đưa đến biệt trang không bao lâu, liền bị điên, cả ngày la hét bảo mình mới là đích tiểu thư của Hầu phủ, các vú già trong biệt trang không thể làm với nàng, chỉ đành nhốt nàng vào một gian phòng gác mái, mỗi ngày đưa chút đồ ăn vào, không dám thả nàng ra.
Mặc dù Vệ thị và Trăn Trăn nhận thân nhau, nhưng Trăn Trăn vẫn không thân thiết với người nhà Lưu Viễn Hầu phủ, mặc dù phải mất thời gian hòa nhập với một gia đình mới, nhưng tổn thương mà Trăn Trăn phải chịu trong mười năm qua không phải là vấn đề mà Vệ thị và Lưu Viễn Hầu có thể bù đắp trong mấy ngày.
Thẩm Nguyên hiện giờ không bị bệnh tim nữa, đứa nhỏ này đã được năm tháng, giai đoạn bào thai rất ổn định, thuận tiện tiến cung thăm Thái hoàng thái hậu Lục Uyển.
Chỉ có điều lần này khi tiến cung, Thẩm Nguyên không mặc trang phục nhất phẩm cáo mệnh phu nhân nữa, mà mặc quan phục của công chúa, là một bộ áo màu xanh thêu vân phượng.

Sau khi tâm sự chuyện gần đây của Lục gia với thái hậu ở Từ Ninh cung, Hoàng đế đã phái thái giám thân cận triệu kiến nàng, muốn gặp nàng một lần.
Vì vậy, Thái hậu dịu dàng nói: “Trưởng công chúa mau đi thôi, tuy nói hoàng đế có mấy huynh đệ tỷ muội ở nước chư hầu.

Nhưng rốt cuộc cùng một mẹ sinh ra, chỉ có mình ngươi.”
Thẩm Nguyên gật đầu, dịu dàng đáp lại Thái hậu.
Trong lòng nàng đại khái đoán được lý do mà Uất Trì Tĩnh muốn gặp nàng.
Có lẽ hắn ta quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng mục đích thật sự của Uất Trì Tĩnh, nhất định là muốn bảo nàng đi thuyết phục Trăn Trăn trước khi đến Vân Nam, để sau này nàng ấy đồng ý tiến cung.
Sau khi Thẩm Nguyên đi từ Đông Hoa Môn nội đình đến điện Thái Hòa bên ngoài đình, tình cờ nhìn thấy Lục Chi Quân vừa đi ra từ Văn Uyên Các sau khi nghị luận với các thần.
Mặc dù nam nhân đã được phong làm vương gia chư hầu, cũng được Hoàng đế ban thưởng các vùng đất lãnh thổ của chư hầu, nhưng vẫn tạm thời đảm nhiệm chức vụ Thủ phụ của nội các.
Tuy nhiên, mấy ngày nay, Lục Chi Quân đã xử lý mọi việc ở kinh thành.
Thấy Lục Chi Quân vẫn mặc công phục màu đỏ lẫm liệt, đầu đội mũ ô sa đen kịt, khi Thẩm Nguyên đi về phía hắn, trong lòng bỗng dưng dâng lên không nỡ.
Bộ quan phục này không được mặc mấy lần nữa rồi.
Ở trong lòng nàng, Lục Chi Quân là nam nhân mặc quan phục đẹp trai nhất.
Đổi lại ngày mai đến lãnh thổ chư hầu, hắn phải mặc trang phục của vương gia chư hầu, lần này, thật sự phải cởi mũ ô sa xuống.
Thấy Thẩm Nguyên đến gần hắn, Lục Chi Quân liền vươn tay trái đeo ngọc ban chỉ về phía nàng.
Khi Thẩm Nguyên nắm lấy bàn tay to của nam nhân, nhớ lại mấy ngày trước Cao phu nhân nói với nàng, liền hỏi: “Chàng đã gặp qua Cao đại nhân chưa? Ta nghe Cao phu nhân nói, sau khi hắn biết được chàng sẽ rời khỏi kinh thành rồi đến lãnh thổ chư hầu, đã rầu rĩ không vui rất lâu đấy.”
Lục Chi Quân bất đắc dĩ cười nhạt, thấp giọng trả lời: “Sau khi ta đi, Cao Hạc Châu dựa theo thông lệ của nội các, sẽ tiếp quản chức Thủ phụ.

Lẽ ra hắn nên mừng rỡ mới đúng, nhưng gã Cao Hạc Châu mấy năm gần đây cứ càng ngày càng giả bộ, biết ta muốn đi, đúng là luyến tiếc.”
Thẩm Nguyên dịu dàng trả lời: “Chàng đừng nói vậy chứ, quan hệ giữa chàng và Cao đại nhân nhiều năm như vậy thật sự rất hiếm có.

Hắn đã quen với việc có chàng ở bên canh trên quan trường rồi, tự nhiên chàng bất thình lình đi như vậy, hắn khổ sở cũng là chuyện bình thường.

Trước khi chúng ta đến biên giới Vân Nam, chàng lại đến quý phủ của hắn nhiều hơn đi, rồi gặp hắn vài lần.

Chờ sau này hắn từ quan, ta sẽ lại xin ý chỉ của bệ hạ, để cho cả nhà Cao đại nhân đều đến Vân Nam trong khoảng thời gian ngắn, coi như là đi du lịch.”
Dứt lời, Thẩm Nguyên lại cảm thấy, tay mình bị nam nhân nắm chặt hơn.
Khi nàng ngước mắt nhìn Lục Chi Quân, liền thấy dưới mũ ô sa là đôi mắt lạnh lùng mà thâm sâu của nam nhân có vẻ dịu dàng hết sức.
Khí thế của hắn vẫn uy nghiêm và lạnh lùng như trước, nhưng giờ phút này, Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy một Quý Khanh đầy quen thuộc như vậy mới là người mà nàng muốn ở bên nhất.
Lục Chi Quân đẩy Thẩm Nguyên về phía trước người vài tấc, mắt phượng thâm thúy nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp trả lời: “Thần, cẩn tôn nguyện vọng của trưởng công chúa điện hạ.”