Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 3: 3: Cố Ý Nhường Nhịn





"Đại nhân mời đi theo ta".

Hôm qua Tô Nhược Uyển nghỉ ngơi từ sớm, hôm nay sáng sớm lại bị kêu đến tiền sảnh, căn bản không kịp kiểm tra xem trong phòng có quần áo của Tiêu Tuần hay không.

Nghĩ đến đó, bước chân của Tô Nhược Uyển không khỏi nhanh thêm vài phần.

Lần này không cần tránh người khác, Tô Nhược Uyển trực tiếp dẫn Tiêu Tuần đi vào trong viện của nàng.

Hai người vừa bước vào sân liền thấy một nha hoàn chuẩn bị tiến vào phòng của Tô Nhược Uyển dọn dẹp.

Mà quần áo của Tiêu Tuần rất có thể vẫn còn ở trong phòng nàng, nếu bị người khác phát hiện, sợ là sẽ truyền ra lời đồn đại không hay, vì thế Tô Nhược Uyển vội vàng tiến lên gọi nha hoàn lại.

"Tiểu Thuý, hôm nay không cần dọn dẹp phòng ta.

Ngươi đi pha ấm trà mang tới đây".

Tiểu Thuý là người của Tô phu nhân, ngày thường hay giở trò gian dối, hiện tại biết mình không cần quét tước phòng, nàng đương nhiên là cầu còn không được.

Nhưng vừa mới vui vẻ quay người lại liền thấy Tiêu Tuần đứng bên cạnh Tô Nhược Uyển.

Ánh mắt của Tiểu Thuý ở trên hai người quét qua một lượt, như là cảm nhận được một cỗ tức khí khác thường, đôi mắt xoay chuyển lập tức lễ phép đi về phía Tô Nhược Uyển.

"Tiểu thư, để Hoàn Nhi đi pha trà, hôm nay trời giá rét, thân thể người yếu không chịu được lạnh, vẫn là để nô tỳ đỡ người vào thôi".

Trong khi nói chuyện Tiểu Thuý đi đến bên cạnh Tô Nhược Uyển, tách Tô Nhược Uyển ra khỏi Tiêu Tuần.

Nói là muốn đỡ Tô Nhược Uyển lại không có bất kỳ động tác nào, thay vào đó tiếp tục đi về phía Tiêu Tuần.

Mắt thấy Tiểu Thuý sắp sửa lại gần, Tiêu Tuần lùi về phía sau vài bước, mặt đất đầy tuyết trơn trượt, Tiểu Thuý không đứng vững nặng nề ngã xuống đất, bộ dạng vô cùng chật vật.

"Sao có thể thất lễ như vậy, quy củ trong phủ ngươi đều quên rồi sao?"
Từ trước đến nay công việc hậu trạch đều là do Tô phu nhân quán xuyến.

Lúc trước khi Tô phu nhân đem Tiểu Thuý cho nàng, nàng không thể cự tuyệt, đối với hành vi lười biếng của Tiểu Thuý cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Hôm nay thế nhưng lại giúp cho nàng tìm được lý do đuổi Tiểu Thuý đi.

Quả nhiên vừa dứt lời Tiểu Thuý lập tức hoảng sợ.

Tiểu Thuý tâm cao hơn trời, thấy Tiêu Tuần không e dè bước vào khuê phòng của Tô Nhược Uyển, hơn nữa Tô thượng thư sáng sớm đã kêu Tô Nhược Uyển qua, Tiểu Thuý liền đoán được hai người có lẽ là đã định ra hôn sự.


Vốn dĩ Tiểu Thuý bất mãn với việc hầu hạ Tô Nhược Uyển, nhưng Tô phủ ít nam đinh thưa thớt, nàng không có chỗ thông đồng.

Hiện tại Tô Nhược Uyển có hôn phu, lại còn là người gần đây các quý nữ trong kinh thành đều mơ ước Tiêu Tuần, nàng tự nhiên muốn leo lên cành cây cao này.

"Nô tỳ lo lắng cho thân thể tiểu thư, nhất thời nóng vội mới trượt chân.

Xin tiểu thư đừng nóng giận, nô tỳ lần sau nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không như thế nữa".

Tiểu Thuý lập tức giãy giụa đứng dậy, trong miệng lời nói đều là tình ý chân thành, thế nhưng Tô Nhược Uyển đã sớm muốn đuổi nàng đi, dăm ba câu sao có thể vãn hồi?
"Nếu đã không học kỹ quy củ, ngươi liền đi theo nha hoàn mới vào phủ học cho tốt đi, sau này Hoàn Nhi sẽ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta".

Tô Nhược Uyển luôn mềm mại hiếm khi nghiêm khắc như vậy.

Tiểu Thuý cũng bị nàng làm cho kinh sợ, cuối cùng không cam lòng nhìn Tiêu Tuần một cái mới hậm hực xoay người rời đi.

"Khiến đại nhân chê cười rồi".

Sau khi Tiểu Thuý rời đi, Tô Nhược Uyển hơi mỉm cười xin lỗi Tiêu Tuần, thấy trên mặt Tiêu Tuần không có biểu hiện gì khác thường nàng mới yên tâm bước vào phòng.

Vừa bước vào trong phòng Tô Nhược Uyển liền chột dạ đóng cửa lại, ngay sau đó tìm quần áo của Tiêu Tuần khắp phòng, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy, lại phát hiện ra chiếc yếm nàng đánh rơi trong góc.

"Quần áo sợ là không có ở nơi này của ta, hay là đại nhân nghĩ kỹ lại xem?"
Tô Nhược Uyển đỏ mặt cất yếm đi, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, phát hiện hắn đang lộ vẻ trầm tư.

"Có lẽ là ta nhớ nhầm, mảnh y phục kia hẳn là còn ở trong phòng ta".

Một lát sau giọng nói của Tiêu Tuần mới truyền tới, điều này khiến Tô Nhược Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhưng bầu không khí giữa hai người cũng trở nên khó xử.

Tô Nhược Uyển chân tay dường như luống cuống, không biết nên nói gì.

Qua nửa ngày mới phản ứng lại nàng không mời Tiêu Tuần ngồi xuống, mà Tiêu Tuần cũng là một người tuân thủ lễ nghĩa, từ khi tiến vào khuê phòng liền đứng cách rất xa.

Tô Nhược Uyển không khỏi giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy Tiêu Tuần đầu đội mũ quan, mặc một thân quan phục màu tím, so với bình thường nhiều thêm vài phần thanh lãnh ý vị, làm trái tim Tô Nhược Uyển nhịn không được run rẩy.

Đúng lúc này Tiêu Tuần cũng nhìn về phía nàng, lúc nhìn Tô Nhược Uyển trong ánh mắt bình tĩnh tựa hồ nhiều thêm một tia ý cười, nhưng Tô Nhược Uyển lại hoảng loạn dời đi tầm mắt.

"Đại nhân mời ngồi.

Ta đi pha trà cho ngài".

"Tô tiểu thư cũng thích chơi cờ?"
Sau khi Tiêu Tuần ngồi xuống hắn liền nhìn bàn cờ trên bàn.


Tô Nhược Uyển đang muốn rời đi nghe thấy lời này lại dừng lại, cũng đem tầm mắt đặt ở bàn cờ trên bàn.

"Chỉ biết một hai điều thôi".

Tuy nói Tô Nhược Uyển là thứ nữ nhưng nàng từ nhỏ đã cùng Tô Cẩm Ca học đọc học viết, cũng coi như là cầm kỳ thi hoạ mọi thứ tinh thông.

Mà trong đó Tô Nhược Uyển thích nhất là chơi cờ cho nên nàng đặt bàn cờ ở trên bàn, khi không có việc gì liền tự mình đánh cờ.

"Không biết ta có may mắn được lĩnh giáo tài nghệ chơi cờ của Tô tiểu thư?"
Ngón tay thon dài của Tiêu Tuần nhặt một quân cờ nhưng tầm mắt vẫn dán lên người Tô Nhược Uyển.

Lời này thật ra lại đánh trúng lòng Tô Nhược Uyển.

Ngày thường Tô Nhược Uyển khó có thể tìm được người cùng đánh cờ, hiện tại Tiêu Tuần lại mời nàng, đây là việc nàng cầu còn không được, tự nhiên không có lý do gì cự tuyệt.

"Ta cờ nghệ không tinh, thỉnh đại nhân thủ hạ lưu tình".

"Được".

Vốn dĩ chỉ là một câu nói khách sáo, nào biết Tiêu Tuần thế nhưng trực tiếp đồng ý.

Tô Nhược Uyển kinh ngạc nhìn Tiêu Tuần, thấy biểu tình của hắn không giống như làm bộ, Tô Nhược Uyển sắp cầm quân cờ dừng tay lại.

Bất quá nghĩ đến Tiêu Tuần luôn chú ý quy củ, trước kia lúc nhị ca của nàng còn chưa xuất chinh rất thích cùng Tiêu Tuần chơi cờ, nhưng mỗi lần đều bị Tiêu Tuần giết sạch không tha.

Bạn tốt còn không thể làm Tiêu Tuần thủ hạ lưu tình, Tô Nhược Uyển cảm thấy chính mình cũng không có năng lực ấy, làm Tiêu Tuần từ bỏ nguyên tắc, vì thế nàng liền yên tâm hạ một một quân cờ.

Nàng vừa nhấc tay, quân cờ của Tiêu Tuần theo sát đặt xuống, rất nhanh nàng liền phát hiện nước cờ của Tiêu Tuần tràn đầy sơ hở.

Nhưng nhìn bộ dáng bày mưu tính kế của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển không thể không cẩn thận thêm vài phần, sợ rơi vào bẫy rập bên trong.

"Ta thua rồi".
Không lâu sau quân trắng của Tô Nhược Uyển đã bao vây quân đen, mà giọng nói của Tiêu Tuần lúc này cũng truyền đến, nhưng Tô Nhược Uyển nhìn quân cờ trên bàn thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

"Có phải đại nhân cố ý nhường ta không?"
Khi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tuần, đôi môi đỏ mọng của Tô Nhược Uyển khẽ mím lại, trong giọng nói xen lẫn một tia bất mãn, thái độ đối với Tiêu Tuần rõ ràng không còn xa lạ như trước, điều này khiến cho khoé miệng Tiêu Tuần ngăn không được cong lên, duỗi tay thu hồi các quân cờ.

"Lại ván nữa, lần này không nhường được không?"
Ngữ khí Tiêu Tuần tựa hồ mang theo chút nuông chiều, nhưng sau khi nghe kỹ nàng không phát hiện được bất cứ điều gì dị thường.


Hơn nữa khó có được người cùng nàng chơi cờ, vì vậy nàng gật đầu, theo sau Tiêu Tuần thu dọn quân cờ.

Khi trên bàn chỉ còn lại một quân cờ, cánh tay đang vươn ra của hai người bất ngờ chạm vào nhau khiến cả hai đều sửng sốt.

Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Tuần, tim Tô Nhược Uyển lại đập nhanh hơn một chút.

Khi đang định rút tay ra, Tiêu Tuần lại trực tiếp cầm lấy tay nàng, ngay sau đó vén ống tay áo nàng lên, chỉ thấy trên cổ tay nàng thình lình xuất hiện vài vệt đỏ.

Theo ánh mắt của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển hơi cúi đầu nhìn cổ tay mình, gương mặt không nhịn được hơi nóng lên.

Hôm qua Tiêu Tuần quá mức càn rỡ, quả thực như biến thành người khác.

Hiện giờ lại bị bắt lấy cổ tay, Tô Nhược Uyển căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần, ai ngờ ngay sau đó liền có một bình sứ lạnh lẽo nhét vào tay nàng.

"Hôm qua có hơi đường đột, đây là thuốc mỡ làm mờ sẹo, không tới ba ngày có thể tiêu trừ đi dấu vết trên tay nàng".

Tiêu Tuần nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ tay Tô Nhược Uyển, trong mắt loé lên một tia đen tối.

Hắn biết thân thể Tô Nhược Uyển từ nhỏ đã yếu ớt, cũng biết nàng đặc biệt sợ đau.

Mặc dù ngày hôm qua hắn rất khắc chế nhưng đối mặt với Tô Nhược Uyển có thể nói định lực của hắn hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn sinh ra tà niệm muốn đem người làm đến khóc.

Nhưng Tiêu Tuần chỉ dừng lại một chút liền duỗi tay cầm quân cờ cuối cùng lên, trên mặt cũng không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.

"Đa tạ đại nhân".

Tô Nhược Uyển cẩn thận cất lọ thuốc mỡ đi, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới Tiêu Tuần sẽ đưa thuốc cho nàng.

Việc này khiến cho nàng không khỏi thầm than, không hổ là Nội Các thủ phụ, xem mặt đoán ý quả thật là khác hẳn với thương nhân.

Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Nhược Uyển ngẩng đầu liền thấy Tiêu Tuần ra hiệu bảo nàng đi trước, chú ý trở lại ván cờ.

Trên mặt Tô Nhược Uyển lại hiện lên vẻ nghiêm túc.

Mà cờ nghệ của Tiêu Tuần quả nhiên cao siêu, chẳng mấy chốc Tô Nhược Uyển đã cảm thấy hơi khó khăn, các nước đi không còn lưu loát dứt khoát như lúc đầu, lần nào cũng đều phải tự hỏi một phen mới xác định được nên hạ cờ ở chỗ nào.

Tiêu Tuần một chút cũng không vội, mỗi lần đều kiên nhẫn chờ nàng ra nước đi.

Tuy rằng Tô Nhược Uyển phải cố gắng hết sức nhưng nàng thực sự trải nghiệm được thú vui đánh cờ, trong mắt cũng dần hiện lên tia sáng.

"Ta thắng rồi".

Cuối cùng Tô Nhược Uyển đột nhiên phát hiện ra sơ hở của Tiêu Tuần, chuyển bại thành thắng, giết hết quân đen của Tiêu Tuần.

Nhìn những quân đen bị bao vây trên bàn cờ, trên mặt Tô Nhược Uyển tràn đầy vui sướng.

Trước khi nhị ca nàng xuất chinh thường xuyên bồi nàng chơi cờ, mà cờ nghệ của nàng trước mặt nhi ca không đáng nhắc tới, chỉ có thể chơi xấu mới miễn cưỡng thắng được vài lần.


Hiện giờ nàng thế nhưng lại thắng được Tiêu Tuần làm nàng sinh ra một chút đắc ý, ngay cả sống lưng cũng trở nên thẳng hơn.

"Là kỹ năng của ta không bằng người, ngày sau còn thỉnh Tô cô nương chỉ giáo nhiều hơn".

Thấy Tô Nhược Uyển không giấu được hưng phấn, khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Đúng lúc này có hạ nhân báo cho hai người rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, Tô thượng thư đang chờ hai người đến dùng bữa.

Hôm nay Tô Nhược Uyển dậy muộn, còn chưa ăn sáng, hiện giờ nhắc đến ăn cơm đôi mắt nàng không khỏi sáng lên vài phần.

Khi Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần tới tiền sảnh, Tô thượng thư cùng Tô phu nhân đã đợi sẵn ở đây.

Giờ phút này Tô thượng thư trông vô cùng cao hứng nhưng sắc mặt của Tô phu nhân bên cạnh lại thập phần khó coi, đang âm thầm trừng mắt nhìn Tô Nhược Uyển vài lần.

"Các con mau ngồi xuống đi, hôm nay ta đặc biệt cao hứng.

Tuần nhi, ngươi uống cùng ta thêm mấy ly".

Tiêu Tuần là học trò Tô thượng thư vừa ý nhất, hiện giờ lại sắp trở thành con rể con rể của mình, Tô thượng thư vui mừng không thể nói nên lời.

Lúc này Tiêu Tuần đứng dậy hành lễ với Tô thượng thư.

"Học trò nhất định phụng bồi".

Lời này làm Tô thượng thư thoải mái cười to, sau đó gắp một miếng thịt kho tàu cho Tô Nhược Uyển.

"Cha đặc biệt phân phó phòng bếp làm riêng cho con, con phải ăn nhiều một chút".

Tô thượng thư ít con nối dõi, tuy rằng chỉ có một đích nữ là Tô Cẩm Ca nhưng ông cũng không bất công, hơn nữa còn có thể nhớ rõ sở thích của ba đứa con.

Mỗi ngày lễ ngày Tết, Tô thượng thư luôn cho phòng bếp chuẩn bị những món ăn mà con cái thích.

Mà món thịt kho dưa này là món Tô Nhược Uyển thích nhất.

"Đúng vậy.

Cha ngươi chính là nhớ thương ngươi, cũng không nghĩ tới Cẩm Ca đáng thương của ta ngày hôm qua quỳ ở từ đường cả đêm, hôm nay cha ngươi cũng không thèm đi liếc nàng một cái".

Còn chưa chờ Tô Nhược Uyển mở miệng, Tô phu nhân đã lấy khăn tay lau nước mắt, dáng vẻ này khiến Tô thượng thư cau mày, vẻ mặt vốn hiền lành cũng trở nên nghiêm nghị.

"Vì sao ta phải phạt Cẩm Ca, nàng là nương còn không rõ sao?"
Tô phu nhân lúc này mới kinh sợ, hậm hực buông khăn tay xuống.

Tuy trong lòng thực không thoải mái nhưng cũng không dám biểu lộ quá rõ ràng.
———
Bận mãi cả tuần mới rảnh hí hửng đi làm bộ nail dài xong giờ về mổ cò gõ mãi không xong muốn trầm cảm.