Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 19: 19: Khoá Cửa Từ Chối Gặp





"Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mau vào thôi".
Mặc dù được Tiêu Tuần ôm trong ngực, nhưng một trận gió lạnh thổi tới vẫn khiến Tô Nhược Uyển cảm thấy ớn lạnh.

Nói xong nàng liền thu tay lại, dẫn Tiêu Tuần trở về phòng.
Hiện giờ trong phòng đốt một đống than, vừa bước vào liền có cảm giác ấm áp ập tới.

Có lẽ là ở bên ngoài bị lạnh nên Tô Nhược Uyển vừa cởi áo choàng liền nhịn không được hắt hơi một cái.

Mà ngay khi nàng ngẩng đầu lên liền có một cái lò sưởi đưa tới trước mặt.
"Cầm lấy giữ ấm, coi chừng cảm lạnh".
Tô Nhược cầm lấy lò sưởi tay, ngẩng đầu lại thấy trên mặt Tiêu Tuần tựa hồ hiện lên vẻ lo lắng.

Đôi mắt nàng hơi sáng lên, ngay sau đó liền đặt lò sưởi tay sang một bên.
"Lò sưởi tay không ấm bằng phu quân".
Gần đây nàng luôn tận dụng mọi cơ hội để gần gũi Tiêu Tuần, nếu Tiêu Tuần không cự tuyệt, lần sau nàng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của Tiêu Tuần.

Mới vừa rồi ở bên ngoài Tiêu Tuần không từ chối làm ấm tay cho nàng, hiện giờ nàng còn chưa chiếm đủ tiện nghi, vì vậy lại đưa tay về phía Tiêu Tuần.
Dưới ánh mắt tha thiết của Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh nàng, nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình.
"Như thế này đã hài lòng chưa?"
Tô Nhược Uyển gật đầu, lại nhân cơ hội nhích lại gần Tiêu Tuần.

Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay Tiêu Tuần, lá gan Tô Nhược Uyển lại lớn hơn chút, rút một bàn tay ra hướng vào trong vạt áo của Tiêu Tuần.
Hành động đột ngột khiến cơ thể Tiêu Tuần cứng đờ.

Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trước ngực, ánh mắt Tiêu Tuần dần tối lại.

Mà Tô Nhược Uyển thấy Tiêu Tuần không có phản ứng thì mừng thầm trong lòng đồng thời lại lặng lẽ vươn tay về phía trước.
Ai ngờ ngay sau đó tay nàng liền bị bắt lấy, khi Tô Nhược Uyển ngẩng đầu mới phát hiện biểu tình của Tiêu Tuần có chút không thích hợp.


Phát hiện không ổn Tô Nhược Uyển muốn rút tay rời đi, nhưng Tiêu Tuần lại gắt gao nắm lấy tay nàng, làm cho nàng không rút ra được.
"Phu quân..."
Còn chưa nói xong nàng liền bị Tiêu Tuần kéo vào trong ngực, sau đó nụ hôn của Tiêu Tuần vội vàng rơi xuống.

Bất quá một lát sau thân thể Tô Nhược Uyển dần dần mềm nhũn, hai người cũng thuận thế ngã xuống giường.
Thẳng đến khi Tô Nhược Uyển không thể thở được Tiêu Tuần mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Tuần, nhịp tim Tô Nhược Uyển ngăn không được đập nhanh hơn.

Nàng cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm Tiêu Tuần, hắn tựa hồ không phải không được...
Trong lòng Tô Nhược Uyển đột nhiên có chút mừng rỡ, giương mắt nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy hô hấp của hắn dồn dập, như là cực lực khắc chế chính mình.
Điều này làm cho đôi mắt Tô Nhược sáng lên, hơi ngẩng đầu muốn hôn Tiêu Tuần.

Ai ngờ lúc này Tiêu Tuần lại duỗi tay đè đầu nàng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng đứng dậy.
"Ta còn có chút công vụ chưa xử lý".
Nói xong không đợi Tô Nhược Uyển đồng ý, Tiêu Tuần liền xoay người ra khỏi phòng, bước nhanh như thể phía sau có hồng thuỷ mãnh thú.

Mà Tô Nhược Uyển nằm trên giường sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại đây là Tiêu Tuần cự tuyệt nàng.
Một cảm giác thất bại trong nháy mắt dâng lên trong lòng, Tô Nhược Uyển không khỏi âm thầm thở dài.
Lần này là nàng nóng vội rồi, nên tiến đến từ từ mới phải.

Dù sao Tiêu Tuần cũng đã thành thân với nàng, đừng nghĩ tới chuyện thủ thân như ngọc.
......
Thừa dịp hôm nay Tiêu Tuần ở Nội Các, Tô Nhược Uyển lặng lẽ mang Tiểu Quất về phòng.

Trải qua khoảng thời gian nuôi nấng này, Tiểu Quất đã béo lên một chút, không còn gầy yếu như lúc trước.
Hiện giờ nó cuộn thành một vòng, nép vào trong ngực Tô Nhược Uyển, miệng còn ngáy khe khẽ, nhìn vô cùng thoải mái.

Tô Nhược Uyển một tay cầm thoại bản, một tay xoa đầu Tiểu Quất, cả người đều toát ra vẻ lười biếng.

Mà đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến chút động tĩnh, khi Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Xảo Nhi đã đẩy cửa đi vào.

Trong khoảng thời gian này Xảo Nhi cũng coi như an phận, không đoạt lấy công việc của Hoàn Nhi mà ngoan ngoãn ở ngoài cửa hầu hạ.
"Chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư, Bàng đại nhân cùng phu nhân hiện giờ đang ở ngoài phủ, nói là muốn gặp người".
Nói xong Xảo Nhi còn không quên liếc nhìn vẻ mặt của Tô Nhược Uyển, ai ngờ tầm mắt đúng lúc va chạm với Tô Nhược Uyển.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tô Nhược Uyển, Xảo Nhi trong lòng hoảng hốt nhưng trên mặt giả vờ bình tĩnh, đi lên phía trước lấy lòng.
"Tiểu thư, theo nô tỳ người vẫn đừng nên gặp, lần trước bọn họ khi dễ người như thế, lần này chắc cũng không có ý tốt".
Nếu như bình thường Xảo Nhi ước gì thấy Tô Nhược Uyển xấu mặt, nhưng hôm nay lại bảo vệ Tô Nhược Uyển như thế thật sự có chút kỳ quái.

Tô Nhược Uyển liếc nhìn nàng một cái, chỉ thấy ánh mắt nàng đảo qua, hiển nhiên là có việc gạt nàng.
Bất quá Tô Nhược Uyển vốn không có ý định gặp Kiều Duẫn Nhi, lần trước nàng đã nhìn ra Kiều Duẫn Nhi là một người khó chơi.

Dây dưa với Kiều Duẫn Nhi còn không bằng ở trong phòng vuốt ve mèo con.
"Nói là thân thể ta không khoẻ, không tiện gặp khách".
"Vâng, nô tỳ đi nói với bọn họ ngay".
Xảo Nhi trên mặt tràn đầy vui sướng, nói xong liền lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, bộ dáng không chờ nổi.
Khi Xảo Nhi ra ngoài cửa, Bàng Đàm cùng Kiều Duẫn Nhi đang nôn nóng nhìn xung quanh, thấy bóng dáng của Xảo Nhi, bọn họ lập tức tha thiết bước tới.
"Vị cô nương này, thủ phụ phu nhân có đồng ý gặp chúng ta không?"
Kể từ khi Bàng Đàm bị giáng chức, ở Nội Các càng không dám ngẩng đầu.

Những đồng liêu trước kia từng là bạn tốt của hắn hiện giờ đều vội vàng dẫm hắn một chân, cuộc sống của hắn cũng càng ngày càng thêm khổ sở.
Hôm qua hắn cuối cùng bỏ mặt mũi đi tìm Tiêu Tuần nhận sai, ai ngờ hiện tại với chức quan của hắn căn bản không có tư cách gặp Tiêu Tuần.

Vì thế hôm nay hắn đành phải mang theo Kiều Duẫn Nhi đến cửa xin lỗi Tô Nhược Uyển.

"Thật là không khéo, phu nhân nhà ta thân thể không khoẻ, không tiện gặp khách, vẫn là mời đại nhân trở về đi".
Xảo Nhi đã quen ra vẻ, hiện giờ có cơ hội, nàng lại càng cao ngạo.

Mà Kiều Duẫn Nhi vừa nghe liền biết Tô Nhược Uyển không muốn gặp nàng, mặc dù trong lòng tức giận không thôi, nhưng hiện giờ nàng có việc muốn nhờ nên chỉ có thể nhịn xuống, lại cười tiến lên lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay Xảo Nhi.
"Xin cô nương truyền lời, để bọn ta gặp thủ phụ phu nhân một lần".
"Phu nhân nhà ta thân thể thật sự không khoẻ, hai vị vẫn là ngày khác lại đến đi".
Xảo Nhi lại đem bạc đẩy trở về, trong lòng càng khịt mũi coi thường Kiều Duẫn Nhi.

Sau này nàng chính là chủ tử, sao có thể coi trọng chút bạc này?
Mắt thấy không thể gặp được Tô Nhược Uyển, Bàng Đàm sốt ruột không thôi, Kiều Duẫn Nhi nắm chặt tay Xảo Nhi như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
"Ta biết thủ phụ phu nhân vẫn còn tức giận chuyện là trước, nhưng lần này ta cùng phu quân là thành tâm tới xin lỗi, xin cô nương nói với thủ phụ phu nhân một tiếng, cho bọn ta một cơ hội".
Nhìn bộ dáng nôn nóng của Kiều Duẫn Nhi, sắc mặt Xảo Nhi hiện lên một tia trào phúng, ngay sau đó liền rút tay ra.
"Phu nhân, sớm biết như thế lúc trước hà tất phải làm vậy? Phu nhân nhà ta sẽ không gặp các ngươi, các ngươi vẫn là trở về đi".
Những lời này của Xảo Nhi rất vi diệu, xem như gián tiếp thừa nhận Tô Nhược Uyển không muốn gặp bọn họ.

Thấy trong mắt Kiều Duẫn Nhi loé lên hận ý, Xảo Nhi mới vừa lòng xoay người rời đi.
Trở lại trong đình viện, đầu tiên Xảo Nhi nhìn thoáng qua hướng chủ điện, xuyên qua cửa sổ thấy Tô Nhược Uyển vẫn đang nằm vuốt ve mèo, nàng mới lặng lẽ lại gần một tiểu nha hoàn, thì thầm vào tai nàng ta một câu:
"Nói với đại tiểu thư, sự tình đã giải quyết xong".
Chỉ thấy tiểu nha hoàn kia gật đầu, lại nhìn xung quanh một lượt mới xoay người rời đi.

Không nghĩ tới động tác nhỏ của các nàng sớm đã rơi vào trong mắt Tô Nhược Uyển.
......
"Cẩm Ca, ta cũng là không có cách nào mới đến tìm ngươi.

Từ sau khi phu quân ta bị giáng chức, ở trong Nội Các không còn được như trước.

Hôm qua ta cùng phu quân đi tìm Tô Nhược Uyển nhận lỗi nhưng nàng lại không muốn gặp bọn ta.

Ta nghĩ ngươi là đích tỷ của nàng, nàng cũng không thể không gặp ngươi, cho nên muốn nhờ ngươi đi nói chuyện thay bọn ta".
Hôm qua sau khi bị từ chối, Kiều Duẫn Nhi gấp đến độ đầu óc choáng váng, cuối cùng nàng lại nghĩ tới Tô Cẩm Ca.

Vốn dĩ chủ ý này là do Tô Cẩm Ca đưa cho nàng, nàng nghĩ bất luận như thế nào Tô Cẩm Ca cũng sẽ giúp đỡ nàng, vì thế ngày hôm sau nàng lại đến phủ thượng thư.
Nhìn Kiều Duẫn Nhi cau mày lo lắng, Tô Cẩm Ca giả vờ làm một tỷ muội tốt, nắm lấy tay Kiều Duẫn Nhi.

"Việc này vốn nên trách ta, ai có thể biết được Tam muội muội kia của ta ngày thường là một quả hồng mềm, bây giờ trở thành thủ phụ phu nhân lại cứng rắn như vậy.

Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm Tam muội muội cầu tình".
"Thật sự đa tạ ngươi Cẩm Ca, nếu việc này có thể thành, ta cùng phu quân nhất định sẽ cảm tạ ngươi thật tốt".
Kiều Duẫn Nhi như nhìn thấy cứu tinh, gắt gao nắm lấy tay Tô Cẩm Ca, trên mặt cũng tràn đầy cảm kích.

Nhưng nàng không biết hết thảy đều do Tô Cẩm Ca tính kế để có lý do đi phủ thủ phụ.
Sau khi tiễn Kiều Duẫn Nhi đi, buổi chiều Tô Cẩm Ca liền lên đường đến phủ thủ phụ.
Tuy nói Tô Cẩm Ca là đích tỷ của Tô Nhược Uyển, nhưng hiện giờ nàng muốn gặp Tô Nhược Uyển cũng phải truyền lời mới được.

Tới bên ngoài phủ thủ phụ, Tô Cẩm Ca quả nhiên bị lính gác cổng ngăn lại, bát quá nàng không nhanh không chậm lấy ra một chút bạc vụn đưa cho thị vệ trông cửa.
"Hai vị tiểu ca vất vả rồi, hôm qua ta đã nói qua với Tam muội muội, đợi lát nữa thị nữ của nàng sẽ tới đón ta, không cần làm phiền các ngươi chuyển lời".
Tô Cẩm Ca vừa nói như vậy, một trong những thị vệ quả nhiên dừng bước chân, một thị vệ khác không dấu vết nhận lấy bạc.
Không cần tốn sức đi truyền lời, lại còn được thưởng bạc, chuyện tốt như vậy bọn họ đương nhiên là cầu còn không được.
Quả nhiên không lâu sau Xảo Nhi liền xuất hiện ở ngoài cửa, nàng cùng Tô Cẩm Ca nhìn nhau một cái rồi vội vàng đi về phía trước.
"Đại tiểu thư, phu nhân của chúng ta đang đợi người, mời người mau theo nô tỳ".
Hai người phối hợp có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, thị vệ ngoài cửa không hề sinh nghi liền để Tô Cẩm Ca đi vào.

Nhưng Xảo Nhi lại không đưa Tô Cẩm Ca đi gặp Tô Nhược Uyển mà dẫn nàng đến thư phòng của Tiêu Tuần.
Xảo Nhi là thị nữ của Tô Nhược Uyển, dọc đường nàng dẫn theo Tô Cẩm Ca căn bản không có ai ngăn trở.

Trùng hợp Tiêu Tuần thích yên tĩnh, ngoài thư phòng cũng không có người hầu hạ.

Tô Nhược Uyển đã sớm bị Xảo Nhi lừa đi, hiện giờ trong thư phòng cũng chỉ có một mình Tiêu Tuần, rất thuận tiện cho Tô Cẩm Ca.
Tới ngoài cửa Xảo Nhi liền lui xuống.

Tô Cẩm Ca lại nhìn xung quanh một lượt mới đẩy cửa đi vào.
"Không phải đã nói không cần đưa trà sao? Ra ngoài đi".
Lúc này Tiêu Tuần đang xem hồ sơ, nghe được âm thanh mở cửa hắn tưởng người hầu đưa trà, đầu cũng không ngẩng lên đuổi người ra ngoài.

Nếu là người hầu thường lui tới đã sớm thức thức rời đi, nhưng lần này người tới không những không rời đi mà còn đóng cửa phòng lại..