Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 38: Được cứu




“Đừng quên ngươi đã thua tiểu giống cái ở trong tay ta, không bao giờ có thể mang nàng đi nữa!”

Sanaa kinh ngạc nhìn nước mắt Thunder chảy xuống, trong lòng có chút rung động, đây là bạch hổ lãnh huyết vô tình mà hắn vẫn từng biết sao? Đây là bạch hổ vẫn đối với thú nhân khác tuyệt đối không một tia lưu tình sao? Nói vậy, cũng chỉ là với tiểu giống cái trước mắt mới làm cho hắn trở nên như vậy đi, nhưng là… lục mâu chậm rãi nheo lại, cho dù vậy hắn cũng tuyệt không nhượng tiểu giống cái này lại, tuyệt đối không!

“Ta hiện tại phi thường hối hận vì sao ngày đó hướng đến ngươi khiêu chiến, bằng không nàng cũng sẽ không rơi vào tay ngươi để biến thành như vậy.”

Thunder nâng lên con ngươi màu vàng nhạt, lạnh lùng nhìn Sanaa, trong lòng lại âm thầm cân nhắc, lúc trước quyết định đem tiểu giống cái quay về bộ lạc, đến tột cùng không phải là sai lầm sao, nhưng là hắn cũng không nghĩ đến làm cho nàng rời khỏi chính mình a… song nhìn thấy bộ dạng hiện tại của nàng, tâm hắn cực kì khó chịu, âm thầm thề từ nay vì bất kì lí do gì cũng sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng nhận đến bất kì tổn thương nào nữa!

“Hừ, bằng với ngươi sao? Nếu ngươi đối nàng tốt, nàng đã không thời khắc nào cũng nghĩ đến rời khỏi ngươi!”

Sanaa đem ánh mắt khinh thường đầy châm chọc cùng giọng điệu khiêu khích hoàn toàn nhằm tới, Thunder trong lòng đang khổ sở tự trách, lại nhìn đến tiểu giống cái bị cự mãng kia tra tấn nửa sống nửa chết, liền hận không thể một chưởng đánh nát hắn, phẫn nộ liền tăng nhanh như bão táp, Thunder điên cuồng gào lên một tiếng, mạnh mẽ vọt lên!

“Rống rống__”

Lục mâu Sanaa phát ra một đạo quang âm lãnh, thân thể khổng lồ bay vọt đi ra, đón nhận bạch hổ đang bổ nhào tới, mở ra miệng rộng mang nọc độc cùng răng nanh hướng phía cổ bạch hổ cắn tới!

Bạch hổ làm như sớm dự đoán được đối phương hội sẽ làm như thế, liền tiên phát chế nhân sớm đem móng vuốt bén nhọn chém ra, trùng trùng điệp điệp vẽ ra một đạo vết máu thật sâu trên mặt Sanaa, cự mãng ăn đau, rít lên một tiếng, mau chóng bỏ qua cơn đau trên đầu, tung cái đuôi về phía thân bạch hổ!

Phanh___!

Bạch hổ văng ra chạm vào một tảng đá, ngã rơi xuống, khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ tươi rõ ràng hiện ra trên bộ lông trắng xóa. Hắn không để ý đến đau đớn trên thân, rất nhanh đứng dậy trên mặt đất, lại chuẩn bị một lần nữa công kích. Trên mặt đau đớn làm ánh mắt Sanaa càng thêm âm lãnh, quét về phía bạch hổ đang đứng trên mặt đất, giọng điệu âm trầm đáng sợ,

“Không biết tự lượng sức mình!”

Sau hắn khàn khàn ngắn ngủi một tiếng, lập tức một loạt rắn to nhỏ sột soạt theo từng khe hở chui ra, như là theo mệnh lệnh, giương răng nanh bén nhọn hướng về phía bạch hổ tấn công, nháy mắt bạch hổ liền bị vùi lấp trong hàng ngàn sinh vật bò sát. Ngay tại lúc Sanaa cho rằng Thunder sẽ hội không còn năng lực cướp lại tiểu giống cái của hắn thì một tiếng gầm điên cuồng vang lên từ trong núi rắn đang xếp chồng lên đó, sau đó lớn nhỏ rắn kia tất cả đều bị đánh văng ra ngoài!

“Ta hôm nay… nhất định phải… mang nàng đi!”

Thunder vừa thở hổn hển, vừa trảm đinh chặt sắt buông lời, trên thân thể tuyết trắng chằng chịt vết thương lớn nhỏ do rắn cắn, tuy nhiên hắn không thèm quan tâm, điểm ấy thương tổn đối với hắn mà nói, không tính là gì, trong đầu duy nhất ý nghĩ kiên định đó là hôm nay phải mang tiểu giống cái rời khỏi!

Thừa dịp Sanaa vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc, trong nháy mắt Thunder lại lần nữa tập kích tới, vết thương trên thân thể vẫn không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, tấn công Sanaa như tia chớp, cùng một chỗ cắn xé với Sanaa, đám rắn nhỏ sớm bị kinh hách, vội lui về hang ẩn nấp, thi thoảng vụng trộm hé đầu ra quan sát trận kịch chiến!

Oanh__ long__ long__!

Bang__ bang__bang!

Vô số tro bụi bay vọt trên mặt đất, một thanh một bạch dây dưa cùng một chỗ, mãnh liệt công kích lẫn nhau, cắn xé tàn bạo, mãng xà gắt gao xoắn ở bạch hổ, đại lực đạo hận muốn đem xương cốt hắn cương vỡ, còn bạch hổ cắn mạnh cái đuôi rắn hận không thể đem nó cắn nát xuống, mãng xà ăn đau, cái đuôi điên cuồng chuyển động làm nham thạch chung quanh bắn tung tóe. Mà Thiên Dạ sớm được đám rắn nhỏ đem tới địa phương an toàn, sợ bị bị đá bay lạc đến làm bị thương.

Thunder bất chợt nhả cái đuôi đang ngậm chặt trong miệng ra, thân thể linh hoạt trượt theo thân Sanaa nhảy xuống, bằng tốc độ cực nhanh vọt trên mặt đất, ngậm lấy Thiên Dạ bỏ trên lưng, không thèm quay đầu mà chạy thẳng đến cửa hang!

“Muốn mang nàng đi? Không có khả năng!”

Sanaa gầm lên giận dữ, vội bỏ mặc những cái khác, vươn người phóng tới hướng Thunder, đúng lúc này một viên nham thạch cực lớn không biết tại làm sao bay tới, hung hăng hướng về phía Sanaa tập kích làm hắn rùng mình một cái, thấy một cái hắc sắc bóng dáng, tuy nhiên hắn cũng không hội tránh né, liền như vậy thân thể trực tiếp bị nham thạch đập vào, song, thời điểm hắn một lần nữa nhìn lại phương hướng kia, làm sao còn bóng dáng Thunder cùng tiểu giống cái, hắn điên cuồng lao ra truy tìm, tuy nhiên Thinder đã sớm mang theo tiểu giống cái mà biến mất vô tung vô ảnh, Sanaa thống hận, ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng!

“A a…”

…………………………..

Thiếu nữ nằm trên thảm cỏ dày trên mặt đất vừa khó khăn tỉnh lại, ánh vào mi mắt không phải là hang động quen thuộc mà là bầu trời trong xanh, nàng hơi giật giật thân thể, đau đớn tựa hồ tản đi bớt, thiếu nữ ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên thân thể nhiều chỗ đã được bôi dược thảo màu nhanh được nhai nát, cảm giác mát mẻ làm nàng cảm thấy bớt đi khó chịu trên người.

“Đừng nhúc nhích, thân thể nàng chưa có hoàn toàn hồi phục, không thể lộn xộn.”

Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau, thân thể Thiên Dạ cứng đờ, không thể tin quay đầu nhìn lại, trong mắt là bóng dáng Thunder lúc này đang dùng cặp mắt màu vàng nhạt ôn nhu nhìn nàng.

Ôn nhu?

Trong trí nhớ của nàng, hắn tựa hồ cho tới bây giờ không có dùng loại ánh mắt này mà xem qua nàng, không phải là băng lãnh lãnh vô tình sao, không phải là tàn bạo phẫn nộ sao…

“Ta đang nằm mơ?”

Thiên Dạ gian nan mở miệng hỏi, cảm giác cuống họng khô rát.

“Không phải, ta là đem nàng từ trong tay hắn cứu ra.”

Thanh âm Thunder trầm thấp, trong giọng nói hàm chứa rất nhiều tự trách nói không nên lời, bao gồm đau lòng cùng thương tiếc.

“Nguyên lai là như vậy… đa tạ.”

Thiên Dạ rũ mi mắt, nhớ lại thời điểm chính mình hôn mê, quả nhiên âm thanh nghe được là của hắn, không biết vì cái gì, nàng có chút không biết nên nói gì vào lúc này, có thể là bởi tự trách vì lần trước đi.

“Không cần nói đa tạ, nàng là giống cái của ta, an toàn của nàng liền là trách nhiệm của ta, để ngươi ở nơi đó chịu khổ, ta thật đáng trách.”

Thunder thẳng tắp nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu quyến luyến, hiện tại hắn rõ ràng, hắn thích nàng không phải sao, hắn sau này không bao giờ hội lần nữa ăn hiếp nàng, cũng sẽ không để nàng chịu thương tổn, hết thảy trước kia, đều coi như là một cái giáo huấn đi, xem như suýt chút nữa mất đi nàng là bài học cho hắn vậy.

Nghe xong lời nói của hắn, nước mắt Thiên Dạ bất tri bất giác rơi xuống, phút chốc đã rơi đầy trên mặt, hai mắt nàng đẫm lệ sương mù, nhào vào trong ngực hắn thất thanh khóc rống, coi như đem toàn bộ ủy khuất cùng khổ sở phát tiết ra hết.

“Ô ô...Ô ô…”

Thunder gắt gao ôm lấy nàng, nhẹ giộng an ủi, “Đừng khóc…”

Nào biết Thiên Dạ nghe xong càng khóc lớn, bả vai run lên, khóc rất thê lương, hai tay ôm chặt lưng áo của hắn, lúc này chợt phát giác, ôm ấp này, vòng tay này là như thế an toàn… làm nàng không muốn xa rời.