Thu Phong Triền

Chương 79




Già La Diêu nội lực thâm hậu, tiếng gầm giận dữ này rành mạnh truyền ra bên ngoài, vang lên bên tai Bạch Thanh Đồng cũng Già La Vũ sớm mất lý trí dọa cả hai hoảng sợ. Hai bên đang dây dưa đấu khẩu qua lại ác liệt nhất thời câm như hến.

Ai bảo chúng ta câm miệng?

Hình như là Diêu…

Hoàng thúc? Hoàng thúc không phải còn đang ở bên trong sinh đứa nhỏ sao?

Đúng vậy, Diêu đang sinh đứa nhỏ!!!

Bạch Thanh Đồng cùng Già La Vũ trong thời gian ngắn nhìn nhau, đồng thời cùng phản ứng.

Bạch Thanh Đồng bổ nhào vào cửa kêu lên: “Diêu! Diêu! Chúng ta không nháo, ngươi an tâm sinh đứa nhỏ, ngàn vạn lần đừng kích động…”

“Hoàng thúc, hoàng thúc, người sao vậy? Trẫm ở bên ngoài, người có việc liền kêu trẫm…”

Bạch Thanh Đồng rất muốn không cùng tên hoàng đế ngu ngốc bên cạnh tranh chấp, chính là nghe hắn nói thế lại không nhịn được hừ một tiếng:

“Gọi ngươi làm gì? Kêu thì phải kêu ta!” Nói xong nhích người hắn lên phía trước hoàng đế một chút.

“Vì sao không thể kêu trẫm? Trẫm chính là hoàng đế!”

“Hoàng đế rất giỏi! Còn quản chuyện sinh đứa nhỏ sao?”

“Buồn cười! Trẫm có thể truyền ngự y… Ngươi lui ra, cho ta lên xem”

“Ngươi mới lui ra!”

“Ngươi lui ra.”

“Ngươi mới phải lui.”



Già La Diêu vừa rồi rống xong lập tức đau đớn lại quay lại. Vốn tưởng rằng bọn họ có thể yên lặng một lúc, ai ngờ chỉ mới được một lát lại loạn lên, rõ ràng không để mình vào mắt.

Y tức đến mặt xanh mét, trong lòng hừng hực lửa giận mắng: Hai tiểu tử này giỏi! Xem ta sinh đứa nhỏ này xong thu thập các ngươi thế nào!

Y tựa hồ dồn nén tức giận cả đời, lực lớn vô cùng.

Trác Lăng Phong vẫn ở bên người y, chuyên tâm hỗ trợ vương gia đỡ đẻ, căn bản không chú ý tình hình bên ngoài, thấy vương gia đột nhiên phát lực, cả bụng xệ xuống một vòng.

Hắn hoảng sợ, nhanh chóng sờ sờ cái bụng cứng rắn của vương gia, tìm thấy đầu của thai nhi đã lướt qua xương chậu.

Hắn mừng rỡ kêu lên: “Vương gia, nhanh nhanh! Mau dùng sức!”

Ta không phải đang dùng sức sao!

Già La Diêu lúc này không có cảm giác đau, bên tai đều là âm thanh nhao nhao của hai người kia.

Y vội vã sinh đứa nhỏ, khí lực nghẹn chừng trôi xuống dưới.

“Ách –––”

Trác Lăng Phong đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ. Vốn đang lo lắng thai nhi quá lớn không dễ đi ra, không nghĩ rằng lần này lại thuận lợi thế.

Già La Diêu cũng đột nhiên có cảm giác, hạ phúc đột nhiên truyền tới đau đớn cực điểm, không khỏi hét lớn một tiếng: “Ách, a –––”

Bạch Thanh Đồng cùng Già La Vũ bên ngoài cửa vẫn đang trình diễn vở Võ phu, đột nhiên nghe được Già La Diêu kêu to, không khỏi nhảy dựng lên.

Bạch Thanh Đồng một phen bỏ Già La Vũ ra, cuối cùng không quan tâm đá văng cửa đại môn, miệng hoang mang hô loạn: “Diêu! Diêu…”

“Oa… oa oa…”

Nghênh đón hắn chính là tiếng trẻ con trong trẻo nỉ non khóc.

Hắn đứng im tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao. Ẩn ẩn thấy sau bình phong Tử Hà Trác Phong loay hoay bận rộn. Tử Hà cao hứng ôm đứa nhỏ kêu to: “Vương gia, là nam hài! Là nam hài! Là tiểu thế tử!”

Già La Diêu lúc này hư thoát ngã trên giường, thần chí vô cùng thanh tỉnh. Nghe thấy tiếng nói, nhất thời hai mắt sáng ngời.

Bạch Thanh Đồng phục hồi lại tinh thần. Câu đầu tiên là lớn tiếng hỏi lại: “Diêu thì sao?” Tiếp theo mới nhớ tới đi vào sau bình phong, bổ nhào vào bên giường Già La Diêu.

Trác Lăng Phong cười nói: “Có ta ở đây, tự nhiên mẹ tròn con vuông.”

Già La Diêu hai mắt ướt át, nắm tay Bạch Thanh Đồng, giọng khàn khàn: “Thanh Đồng, là nam hài.”

“Ân, vất vả cho ngươi!” Bạch Thanh Đồng biết y có điểm trọng nam khinh nữ, đã vô số lần nói với mình hy vọng cái thai là nam hài. Nhưng kỳ thật đối Bạch Thanh Đồng, nam hài hay nữ hài, thậm chí song nhân cũng đều không sao. Giờ phút này hắn vẫn thật sự vui sướng từ đáy lòng.

Già La Vũ thực buồn bực. Hắn vẫn không thấy được tiểu thế tử hoàng thúc mới sinh.

Vốn hắn muốn cùng Bạch Thanh Đồng cùng theo vào nội thất, lại bị Cao tổng quản một bên ngăn cản. Lại ở ngoài phòng chờ, cũng không biết bọn họ bên trong làm gì, qua một hồi lâu thấy Tử Hà đi ra, nói vương gia mệt mỏi đã ngủ, Bạch Thanh Đồng ở lại bồi. Thế tử mới sinh không tiện ôm đi ra, sợ gió.

Già La Vũ chờ đến tận đầu giờ ngọ, lại không được thấy hoàng thúc cùng tiểu đường đệ, vô cùng buồn bực rời đi.

Ngày hôm sau, hắn lại vui vẻ chạy tới.

Cuối cùng ở bên trong phòng gặp được cả nhà bốn người của hoàng thúc.

Già La Diêu tuy có chút suy yếu nằm trên giường, nhưng tinh thần rất tốt. Hài tử mới sinh nằm ở bên người y, Mộng nhi cũng ở một bên. Bạch Thanh Đồng ngồi ở đầu giường tước hoa quả cho y.

Một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ, tiểu hoàng đế nhìn mà lòng có chút thương xót, nhưng mà vẫn là cao hứng, ban cho tiểu thế tử không ít lễ vật. Chẳng qua tận mắt thấy tân đường đệ, hắn có chút giật mình.

“Xấu a…”

Đây là phản ứng đầu tiên của hắn, cũng không hề ác ý. Mộng nhi ở một bên mất hứng: “Hoàng đế ca ca đáng ghét, nói đệ đệ xấu.”

Già La Vũ lập tức cười bồi bé: “Trẫm nói sai rồi. Cục cưng rất đáng yêu.”

Bạch Thanh Đồng hừ một tiếng, không thèm để ý hắn. Kỳ thật hắn cũng hiểu, trẻ con mới sinh ra nho nhỏ, thịt thịt, trên mặt đỏ một màu không thể nói rõ xấu đẹp. Chính là không cao hứng cũng không ai nói thế a.

Già La Diêu cũng lơ đễnh, đứa nhỏ nào mới sinh cũng đều như vậy. Bất quá y thấy một đầu ba chỏm của bé thật giống bộ dáng của Già La Vũ cùng Bạch Thanh Đồng. Rồi nhớ tới một chuyện, y mỉm cười: “Hoàng thượng, thần nhớ rõ hôm qua khi thần lâm bồn, hoàng thượng cùng Chuyết kinh thực là kích động a!”

Già La Vũ sửng sốt, cảm giác thấy có chút không ổn.

Bạch Thanh Đồng lại nhất thời không phản ứng được Già La Diêu nói “Chuyết kinh” là ai, không khỏi dừng lại động tác tước hoa quả.

“Hoàng thúc, trẫm… cùng thẩm thẩm cũng là lo lắng cho người thôi.”

Bạch Thanh Đồng cuối cùng hiểu được “Chuyết kinh” cùng “thẩm thẩm” là chỉ ai, cả người run lên, hoa quả lăn đầy mặt đất.

Già La Diêu nhìn hoàng đế, lại nhìn nhìn người bên cạnh một lát, tiếp tục mỉm cười nói: “Thần thực sự vui vẻ, có hoàng thượng cùng chuyết kinh quan tâm thần như thế. Hoàng thượng thực thân thiết, thần ở trong phòng sinh đều nghe rõ hết, thật sự cảm động a.”

Già La Vũ nhớ tới việc bất nhã hôm qua, chính mình còn cảm thấy mất mặt, lập tức mặt đỏ tai hồng, biết hoàng thúc không tha cho mình liền cười gượng hai tiếng: “Cái kia… Hoàng thúc không cần cảm kích, chỉ cần hoàng thúc sớm ngày dưỡng hảo thân mình, trẫm liền cao hứng. Cái kia… Trẫm đột nhiên nhớ tới trong cung còn có sự, trẫm về trước, ngày kia lại đến thăm hoàng thúc.” Nói xong không đợi Già La Diêu “giữ lại”, lập tức vội vàng cáo từ.

Già La Diêu tuy bất mãn hành động của Già La Vũ hôm qua, cảm thấy hắn thật làm mất mặt thân phận hoàng đế, có ý muốn giáo huấn hắn vài câu. Nhưng nghĩ đến chân ý của hắn, lại thân là hoàng đế, liền cho hắn mặt mũi, để hắn rời đi. Bất quá quay đầu nhìn lại Bạch Thanh Đồng, cũng không thể bỏ qua cho hắn.

Bạch Thanh Đồng biết y muốn nói gì, vẻ mặt đau khổ than thở: “Ta không phải cố ý, cho dù hắn là hoàng đế thì sao? Hắn cho tới bây giờ không ít lần gây sự ta, ta là đại nhân đại lượng, không cùng hắn so đo.”

Già La Diêu bật cười: “Hắn là hoàng đế, ngươi còn muốn cùng hắn so đo? Ngươi a~ như thế không hiểu tôn ti… biết phải nói ngươi thế nào cho tốt đây.”

Bạch Thanh Đồng không thèm để ý nói: “Dù sao ta cùng hắn vẫn là không thể hợp, gặp nhau liền cãi vã.”

Già La Diêu cúi đầu trầm tư, nhìn hai hài tử bên giường, lặng yên một lát: “Hiện giờ Duệ nhi đã ra đời, chúng ta ở lại kinh thành cũng vô sự. Đợi đứa nhỏ đầy trăm ngày, chúng ta liền quay về Tây Diêu, ngươi thấy thế nào?”

Đứa nhỏ nhũ danh kêu “Duệ nhi”, không cần nghĩ cũng biết hàm nghĩa gì.

Bạch Thanh Đồng mừng rỡ, hai tay vỗ lớn: “Được! Trời cao hoàng đế xa, chúng ta quay về Tây Diêu tự tại. Đúng rồi, còn muốn đi Thanh tuyền trấn kêu An đại tẩu cùng tiểu Tri Ân, dẫn bọn họ cùng đi.”

Già La Diêu thấy hắn cao hứng, không khỏi mỉm cười.

Nửa năm sau, Già La Diêu cùng Bạch Thanh Đồng mang theo gia quyến, cuối cùng chậm rãi quay về Tây Diêu xa xôi. Sở dĩ chờ lâu như vậy, trước hết là vì Duệ nhi còn nhỏ, thân mình Mộng nhi cũng còn yếu, cần hảo hảo ở kinh bồi dưỡng. Thứ hai đó là tiểu hoàng đế lưu luyến không rời, luôn khuyên lại khuyên, không để hoàng thúc đi. Mãi đến lúc này mới đi được.

Đường xá quay về Tây Diêu phi thường thuận lợi. Trên đường Bạch Thanh Đồng tự mình đi một chuyến đến Thanh Tuyền trấn, muốn An đại hán một nhà đi cùng hắn. Chỉ là An đại hán sinh ra ở Thanh Tuyền trấn, không đành lòng rời xa nơi cố thổ, cự tuyệt ý tốt của hắn.

Bạch Thanh Đồng đành từ bỏ. Già La Diêu lại cảm động và nhớ nhung An đại hán lúc trước cứu mạng Thanh Đồng, đem tổ trạch Trần gia kia tặng lại cho hắn.

Tây Diêu cùng kinh thành khác biệt rất lớn, người dân thuần phác lại giàu có. Lại là đất phong của Già La Diêu lúc mười sáu tuổi, trường kỳ được y dụng tâm quản lý, thập phần dồi dào. Bạch Thanh Đồng luân chuyển qua hai thế làm người, tâm tình đã thoáng rất nhiều. Chỉ cần cùng vợ con ở một chỗ, mọi chuyện hắn đều không quản. Chính là hắn nghe nói Nam Châu của Tây Diêu, là hoàng lăng cũ của hoàng thấtGià La.

Tiểu Duệ… nga, không, là Lâu Thanh Vũ, năm đó rời đi cùng Tề Uy đế đã quá hai năm, nhớ tới tình huynh đệ kiếp trước, không khỏi muốn đi xem.

Lúc trước rời đi kinh thành, hắn lần thứ hai đi hoàng lăng Tề Uy đế tế bái cũng không trông thấy bức hoạ Lâu Thanh Vũ trong chính điện. Hỏi thị vệ trông coi lăng, lại nghe nói trong chính điện chưa từng có bức họa nào của phu phu Tề Uy đế.

Bạch Thanh Đồng lúc ấy giật mình, sau một lúc lâu mới dám tin tưởng lỗ tai cùng mắt mình. Nhưng lần hắn tìm hoàng lăng, lại cũng lần nữa xác nhận với bọn thị vệ, đều nói chưa từng có việc này, không khỏi hoài nghi chẳng lẽ mình lại mất trí nhớ, đầu óc sinh ảo giác?

Hắn trầm tư không lý giải được, lần này đến Thương Châu, hy vọng có thể tìm lại được dấu vết.

Thương Châu hoang vắng, người ở rất thưa thớt trong khi hoàng lăng nguy nga, lại khó nén cảm giác cô đơn.

Ngôi nhà cũ trước lăng đã sửa chữa nhiều năm trước, bất quá vẫn rất xập xệ. Nơi này từng lưu đày quá nhiều vị hoàng tôn hoàng tử, lại kỳ tích vẫn lưu giữ kiến trúc hơn trăm năm trước. Ba tầng sân vô cùng đơn giản, nội viện trung viện ngoại viện, hai bên kề nhà, đại khái khoảng hai mươi phòng.

Bạch Thanh Đồng biết Lâu Thanh Vũ năm đó cùng Tề Uy đế Viêm Dạ chỉ ở nhà giữa này, bên trong bài trí đơn giản, mộc mạc đến nỗi đơn sơ.

“Nơi này nhiều năm qua vẫn là thế này? Bài trí cũng chưa thay đổi?”

Hắn hỏi lão nha dịch trong coi tòa nhà phía sau.

“Khởi bẩm Tĩnh vương phi, tòa nhà này là chuyên vi tiền lăng, đều có quy cách. Vốn không ứng với giường vật, mà ứng với phô cây cỏ tháp dưới đất mà nằm. Chính là từ trước nơi đây đều là người hoàng thất lưu đày, cho nên mới sửa quy cách cao một chút.”

Này còn gọi là quy cách cao?

Bạch Thanh Đồng yên lặng không nói, ở trong phòng rồi đảo ra ngoài, không phát hiện dấu vết gì của Lâu Thanh Vũ.

Cũng đúng, đã qua vài thập niên, nơi này còn từng lưu đày các hoàng tử khác, làm sao có thể tìm được dấu vết, bất quá chỉ còn lại một điểm nhớ thương mà thôi.

Đảo mắt tới chính ngọ, lão nha dịch kia thấy Tĩnh vương phi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng tiến đến hầm, bê vò rượu lên.

“Vương phi, nơi này có rượu lâu năm, tinh khiết và rất thơm, là năm đó khi Tề Uy đế lưu đày, Hiếu Nguyên Hoàng hậu chế ra, cùng nước cùng trái cây Thương Châu tạo thành. Hiếu Nguyên hoàng hậu lúc ấy lấy cho rượu này một tên gọi, nói có kiêng kị gì đó, để cho Tề uy đế giải sầu.

Bất quá tên này nói không được tốt lắm, sau Hiếu Nguyên hoàng hậu làm hoàng hậu, dân chúng Thương Châu kêu nó rượu hoàng hậu.”

“Whiskey… hoàng hậu rượu… Whiskey Duệ thích nhất …” Bạch Thanh Đồng tiếp nhận vò rượu kia cẩn thận ôm vào trong ngực thì thào tự nói.

Lão nha dịch kia lỗ tai thực tinh mẫn, nghe hắn nói bỗng nhiên vỗ đầu cười nói: “Đúng đúng, Whiskey. Năm đó Hiếu Nguyên hoàng hậu kêu nó là Whiskey, tên thật kỳ quái. Ha haaa…”

Bạch Thanh Đồng lấy ra một thỏi vàng đưa cho hắn, mỉm cười nói: “Đa tạ ngươi, đây là cho ngươi mua rượu.”

Lão nha dịch kia có chút ngượng ngùng nói: “Đây là ta dựa theo di chiếu của Hiếu Nguyên hoàng hậu mà làm, không đáng giá nhiều tiền như thế.”

Bạch Thanh Đồng khoát tay, cười rồi đi.

Xa xa Già La Diêu không ở trên xe ngựa chờ hắn, nhìn thấy hắn ôm vò rượu đi tới, không khỏi đối hắn mỉm cười.

Lúc này đúng là đầu thu, gió thu thổi nhẹ nhàng.

Như tơ như tình.

Bạch Thanh Đồng ôm chặt vò rượu, cười bước nhanh chạy về phía Già La Diêu.

__________________Hoàn__________________