Thu Phong Triền

Chương 14




Già La Diêu khẽ run lên, tựa hồ có chút giật mình. Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, Bạch Thanh Đồng chỉ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của mũi, hai má cùng cằm của y.

“Đuổi ngươi? Ta sao có thể đuổi ngươi đi? Ta vĩnh viễn sẽ không làm như vậy. Ngươi… Ngươi không muốn?”

Bạch Thanh Đồng kiên định tựa hồ có chút tức giận nói: “Đương nhiên không muốn!”

Già La Diêu dừng một chút, thanh âm có chút khàn khàn: “Vì cái gì?”

Bạch Thanh Đồng phiền táo đi hai bước, nói: “Chuyện trước kia ta không nhớ rõ. Nếu ta muốn đi biên quan ta sẽ tự mình nói với ngươi! Tóm lại, tóm lại, ta không muốn!”

“Chính là ngươi ở lại trong kinh… Sẽ có chút nhàn ngôn toái ngữ. Chuyện trước kia của ta, ngươi cũng… Đã biết đi?”

“Vậy thì thế nào?”

Già La Diêu bỗng nhiên chuyển xe lăn qua, nhìn thẳng hắn: “Cho dù có người đồn đãi ngươi là nam sủng của ta, ngươi cũng không để ý?”

Bạch Thanh Đồng nhăn mày phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Quản được người ăn cơm, còn quản được người ta nói sao? Người khác truyền cái gì đâu có liên quan gì đến ta?”

“Chính là trước kia ngươi…”

“Đã nói trước kia thế nào ta không nhớ rõ. Dù sao hiện tại ta không thèm để ý. Ai thích nói thì cứ nói, bản thân ta không làm chuyện gì, vì sao sợ người khác nói?”

Trong mắt Già La Diêu sáng ngời, tiếp theo bất động thanh sắc nói: “Vậy vì sao mấy ngày nay ngươi trốn tránh ta?”

“Ách…” Bạch Thanh Đồng lập tức bị nghẹn, theo bản năng phủ nhận nói: “Ta không trốn tránh ngươi a?”

Khóe miệng Già La Diêu lộ ra một tia cười khổ, theo dõi hắn chậm rãi nói: “Thật vậy chăng?”

Bạch Thanh Đồng bị ánh mắt cơ trí thanh minh của y nhìn liền chột dạ, gãi gãi đầu, chần chờ nói: “Ta không phải trốn tránh ngươi. Này, này… Ta là cảm thấy ngươi đối xử với ta tốt quá, giống như, giống như sẽ bị nuông chiều đến hư. Ta cần độc lập. Đúng! Ta cần độc lập!” Rốt cuộc trong lúc khẩn cấp Bạch Thanh Đồng cũng lấy được một cái cớ tự nhận là hoàn mỹ.

Kỳ thật hắn cũng không hiểu vì sao phải phủ nhận như thế, cũng không hiểu được vì sao mình muốn cự tuyệt đề nghị đưa hắn đi biên quan của Già La Diêu. Kỳ thật mấy ngày nay lúc hắn cùng Già La Bảo, Lâu Tĩnh Đình ở chung, ngẫu nhiên cũng nói tới vấn đề tiền đồ của mình.

Già La Bảo là vương gia của Đại Tề quốc, tuy rằng bối phận nhỏ chút, nhưng thân vương chính là thân vương, cả đời không làm quan cũng cơm áo không lo, huống chi muốn ra làm quan cũng không phải việc gì quá khó. Tiểu hoàng đế thực thích đường huynh là hắn này, vẫn muốn cho hắn tiến cung làm cái gì đó. Nhưng bởi vì tuổi của Già La Bảo cũng không lớn hơn tiểu hoàng đế bao nhiêu, lại không có trưởng bối làm chủ, cho nên vẫn kéo.

Mà Lâu Tĩnh Đình xuất thân thế gia, địa vị của Lâu gia ở đại tề quốc không phải một ngày hai ngày, huống chi bằng chính học thức của hắn, tham gia khoa khảo xuất sĩ đầu năm sau cũng không phải việc khó.

Cho nên phương diện này tính ra, tiền đồ ‘xa vời’ nhất liền thuộc về Bạch Thanh Đồng.

Ý tứ của Già La Bảo cùng Lâu Tĩnh Đình, đều là để cho hắn đi theo con đường nhập ngũ có vẻ ổn nhất. Thứ nhất gia đình hắn có tiếng là học giỏi sâu xa, tử thừa phụ nghiệp cũng không ngạc nhiên. Thứ hai tĩnh vương gia chưởng quản quân quyền, tướng sĩ biên cảnh đều là đệ tử của hắn, để cho Bạch Thanh Đồng đi đường này cũng không khó.

Bạch Thanh Đồng cũng không phản cảm với việc nhập ngũ. Nam hài tử thôi, ai không nghĩ muốn tư thế hào hùng, kiến công lập nghiệp, làm ra chút chuyện ngạo thế vu nhân? Huống chi hắn không thông viết văn, rong ruổi sa trường là chuyện làm cho hắn ngẫm lại đều nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng chính hắn nguyện ý là một chuyện, hôm nay bị Già La Diêu nói như vậy lại là chuyện khác.

Tóm lại trong lòng Bạch Thanh Đồng vô cùng vô cùng không thoải mái, cực kỳ cực kỳ không vui, hết sức hết sức khó chịu.

“Độc lập?” Già La Diêu thì thào lặp lại một lần, suy tư hắn có ý tứ gì?

Bạch Thanh Đồng đã tỉnh táo lại. Hắn nghĩ nghĩ, nói với Già La Diêu: “Quả thật ta cũng nghe được một ít lời ra tiếng vào trong kinh thành, nhưng vẫn chưa để ở trong lòng. Ngươi thích… Ách, người nào, là tự do của ngươi, người khác không có quyền can thiệp. Ta chỉ là gần đây có chút… Không quá quen. Ta cảm thấy ngươi đối xử với ta tốt quá, dễ dàng làm cho ta sinh ra cảm giác ỷ lại, cho nên mới muốn bảo trì khoảng cách với ngươi. Nói sau, ta cũng không phải tiểu hài tử, không thể ở bên cạnh ngươi đến già, cũng không dễ nói thôi.”

Già La Diêu cúi đầu, nói: “Là như thế này sao?”

Bạch Thanh Đồng gật gật đầu: “Là như thế này.” Ân… Hẳn là phải… như vậy.

Già La Diêu mỉm cười, nói: “Vậy được rồi. Ngươi muốn làm như thế nào liền làm như thế. Nếu có một ngày ngươi nghĩ muốn đi nhập ngũ hay không, lại nói cho ta biết đi.”

“Ân.” Bạch Thanh Đồng gật mạnh đầu một cái.

Buổi tối trở lại phòng ngủ, Bạch Thanh Đồng bực bội ngủ không yên.

Hắn cũng không biết hôm nay mình làm sao, thế nhưng phủ nhận lời nói của Già La Diêu. Hắn vốn chỉ bởi vì sợ y thích nam phong, đem chủ ý đánh lên người mình mới bảo trì khoảng cách với y thôi. Vì cái gì không dám thừa nhận chứ?

Có lẽ là một khắc kia lúc hắn bước vào thư phòng, thấy thân ảnh cô đơn tự mình cùng mình chơi cờ kia của Già La Diêu, làm cho hắn có chút thương tiếc; có lẽ là do thân hình gầy gò tàn tật của y té lên mặt đất làm cho hắn có chút thương hại. Tóm lại, trong một khắc Già La Diêu chất vấn hắn kia, hắn bỗng nhiên không nghĩ thừa nhận mình vì lý do như vậy mà trốn tránh y.

Ai… Y cũng là một người đáng thương.

Bạch Thanh Đồng bỗng nhiên sinh ra cảm khái như vậy. Kỳ thật hắn vô cùng rõ ràng Già La Diêu có tình cảm khác thường với mình, điểm này hắn có thể ẩn ẩn cảm giác được. Điều làm cho hắn hoang mang chính là, mình cũng không chán ghét cảm tình của y đối với mình như tưởng tượng.

Bạch Thanh Đồng thực phiền táo kéo kéo đầu, lại xoay người, mặt hướng về vách tường, cảm thấy mờ mịt cùng hỗn loạn.

Còn có chuyện để cho hắn tòng quân, vì cái gì mà hắn kiên định cự tuyệt trong một khắc kia? Chẳng lẽ vì còn là chim non làm cho hắn không muốn rời xa Già La Diêu nhanh như vậy? Vẫn là bởi vì… Có nguyên nhân nào khác?

Bạch Thanh Đồng bỗng nhiên không muốn tiếp tục nghĩ nữa.

“Ngủ ngủ! Mau mau ngủ!”

Bạch Thanh Đồng nhắm mắt lại, cố gắng ‘hạ chú’ mình. Chết tiệt chính là, hắn trằn trọc một đêm, vẫn mất ngủ.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hắn liền dậy, mang hai cái mắt đen như gấu trúc đi ra phòng ngủ. Có thể tử mặc không nghĩ tới hôm nay hắn sẽ dậy sớm như vậy, cho nên không có giống như thường ngày bưng nước rửa mặt cùng dụng cụ chải đầu đứng ở bên ngoài chờ hắn.

Bạch Thanh Đồng tự mình rửa mặt, chải sơ mái tóc, thầm mắng vì sao mình phải để tóc dài như vậy? Thật sự là phiền toái.

Hắn xoay người ra sân, nhất thời cũng không muốn luyện kiếm, đi vòng vo vài vòng ở vương phủ, bất tri bất giác đi vào sân của Già La Diêu.

Bạch Thanh Đồng nhìn tấm biển trống rỗng trên cửa, vẫn không rõ vì sao Già La Diêu không đặt tên cho sân của mình? Hắn nghe thấy trong viện có thanh âm, nghĩ chẳng lẽ Già La Diêu đã dậy? Liền rảo bước tiến vào nội viện.

“Bạch công tử?”

Hắn vừa mới đến gần tẩm cư (phòng ngủ) của Già La Diêu, gã sai vặt kiêm thị vệ bên người Tử Hà của Già La Diêu cũng vừa lúc bưng nước ấm từ hành lang đi vào, thấy hắn lắp bắp kinh hãi.

“Ngài sớm như vậy đã đến tìm vương gia sao?”

“A… Ân. Y đã dậy chưa?”

Tử Hà nói: “Vương gia đã dậy rồi. Ngự y đang xem bệnh cho vương gia. Ngài… Nếu không một lát sau lại đến?”

“Xem bệnh? Hắn bị bệnh sao?” Bạch Thanh Đồng cả kinh nói.

“Không phải a. Là mỗi ngày theo lệ thường chữa trị chân cho vương gia mà thôi.” Tử hà biết hắn mất trí nhớ, liền giải thích với hắn.

“Nga.” Lúc này Bạch Thanh Đồng mới yên lòng, nói: “Ta đây chờ y được rồi.”

Tử Hà nhíu nhíu mày, nhìn trời còn chưa sáng, sáng sớm tàn thu lại rất lạnh, để cho tiểu công tử này đứng chờ ở bên ngoài cũng không thích hợp, vạn nhất bị lạnh vương gia cũng sẽ không vui. Liền nghĩ nghĩ nói: “Thời tiết lạnh, công tử vào phòng chờ đi. Nhưng lúc vương gia trị liệu chân không thích người bên ngoài quấy rầy, ngài ngàn vạn lần đừng lên tiếng, ngừng một khoảng ở bên ngoài, được không?”

“Được.”

Bạch Thanh Đồng trả lời, theo hắn đi vào cư thất của Già La Diêu.