Sáu tháng cuối năm, các học viện ở A đại đều sẽ tổ chức rất nhiều hoạt động giải trí, trừ bỏ các loại hoạt động thể dục thể thao như đấu bóng, chạy ma- ra – tông, trận đấu top mười ca sĩ hàng năm là tiết mục truyền thống được mong đợi nhất ở A đại, đã được bảo tồn rất nhiều năm. Hàng năm trường học đều chi một khoản tài chính lớn để tổ chức cái này.
“Tiêu Lâm à, chuyện thi đấu đã chuẩn bị tốt chưa.” Bí thư học viện ôm tách trà, nheo mắt mỉm cười hỏi người đang đứng đối diện.
“Bí thư Lý, ngài yên tâm, em đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Vậy là tốt, nhóc con, cố lên đấy.” Bí thư Lý vỗ vỗ bả vai của Tiêu Lâm, ra hiệu cổ vũ, đôi mắt nhỏ xíu híp tịt thành một đường thẳng.
“Vậy em về trước, chào bí thư.” Tiêu Lâm cười, cúi chào bí thư rồi rời đi.
“Ừa, trờ về chuẩn bị cho tốt.” Bí thư lại dặn thêm một câu sau cùng.
“Em sẽ cố gắng.”
Tuy rằng trận đấu là do nhà trường tổ chức, bề ngoài là vinh danh mười vị học sinh là top 10 ca sĩ, nhưng kỳ thật sau lưng bọn họ là đại biểu cho học viện của chính mình.
Mỗi lần trao giải, MC đều sẽ cường điệu học viện có sinh viên đạt giải. Không chỉ có đám sinh viên âm thầm tính xem học viện nào có nhiều sinh viên đạt giải nhất, học viện nào yếu đến nỗi không có nổi một người vào vòng, thậm chí ngay cả các lãnh đạo học viện cũng thế ngấm ngầm phân cao thấp. Dù sao trận đấu top 10 ca sĩ cũng là chuyện liên quan đến sinh viên, có thể sở hữu ca sĩ đạt giải trong tiết mục truyền thống của A đại, nói thế nào cũng thấy học viện mình được “thơm lây.”
Bởi vậy từng học viện đối với “thể diện” của mình đương nhiên là cực kỳ quan tâm, cũng vì thế mà bí thư Lý mới tìm gặp Tiêu Lâm, quan tâm đến trạng thái trước khi thi đấu của anh. Đây là người đạt được danh hiệu “Top 10 ca sĩ” năm ngoái của học viện nha, cũng là hy vọng năm nay của họ.
Tiêu Lâm ra khỏi tòa nhà, thì không trực tiếp về phòng ngủ, mà lại đi đến sân thể dục chạy quanh một vòng, sau đó mới về ký túc xá, cầm đàn ghi ta đến lầu âm nhạc luyện đàn.
Trận đấu bán kết cuối tuần rất thuận lợi, không có gì ngăn cản nổi Tiêu Lâm lọt vào chung kết.
Cuộc thi năm nay chẳng có gì thay đổi, vẫn là hai mươi ca sĩ lọt top 20, cho khán giả bình chọn mười người giành danh hiệu “Top 10 ca sĩ”.
Nhưng năm nay bộ trưởng bộ giải trí của trường thực là một người có tinh thần tân tiến, cô cho rằng thể chế thi đấu vẫn giống như mọi năm thì khán giả sẽ không khỏi mệt nhọc, Vì thế liền cải cách một chế độ thi đấu mới là biểu diễn tài nghệ đặc thù. Nhóm tuyển thủ vào vòng trong có thể lựa chọn hình thức hát bất đồng, cuối cùng nhóm giám khảo sẽ căn cứ vào biểu hiện chọn ra “Giải thưởng biểu diễn tốt nhất”, “Giải thưởng nhân khí tốt nhất”, “Giải thưởng nhiều sáng ý nhất” ….
Thể chế thi đấu mới vừa được công bố, đã nhận được sự khẳng định từ tuyển thủ đến sinh viên trong trường, dù sao mọi người cũng muốn xem một trận đấu khác với trước kia.
Vì thế các tuyển thủ ngoại trừ chuẩn bị ca khúc cho trận chung kết của mình, còn phải bắt tay vào chuẩn bị màn biểu diễn đặc thù.
Tối thứ bảy sẽ thi đấu, hiện tại Tiêu Lâm đang luyện tập phần biểu diễn riêng của anh.
Sau khi trở lại phòng ngủ, đầu tiên, Tiêu Lâm lôi hết các âm thô mới thu gần đây gửi cho các chuẩn bị, sau đó lại mở QQ, nói chuyện với Quý Lâm.
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ *phi vào*.
Lưu Thủy Bất Ngữ: ……..
Lưu Thủy Bất Ngữ: Quên uống thuốc à?
Tùy Phong Nhập Dạ: Anh đây là đang rất cao hứng thôi, hey hey.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Có chuyện vui ﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Tối thứ bảy có rảnh không?
Lưu Thủy Bất Ngữ: Không rảnh ﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ, tối cuối tuần em còn muốn làm gì? ﹁_﹁
Lưu Thủy Bất Ngữ: Hẹn hò với một anh cao, giàu, đẹp ﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ, em không cần anh sao ……. Thật là đau lòng.
Tùy Phong Nhập Dạ: Cao giàu đẹp có thể cầu Tiểu Ngữ ra ngoài gặp mặt một lần không *mắt lấp lánh*
Lưu Thủy Bất Ngữ: Xem tâm tình ╮(╯ 3 ╰)╭
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ …… *Mắt chớp chớp*
Tiêu Lâm vui vẻ phối hợp với Quý Lâm giả bộ đáng thương.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Nói đi, chuyện gì?
Tùy Phong Nhập Dạ: Tối thứ bảy đến trường bọn anh xem biểu diễn đi XD
Lưu Thủy Bất Ngữ: Ồ? Hấp dẫn không? Không đặc sắc không đến.
Tùy Phong Nhập Dạ: Đảm bảo hấp dẫn! Tiểu Ngữ, em nhất định phải tới xem.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Người nào đó nhiệt liệt đề cử như vậy, anh có tiết mục biểu diễn gì sao?
Tùy Phong Nhập Dạ: *Híp mắt cười* đúng vậy …..
Lưu Thủy Bất Ngữ: *Híp mắt cười* anh biểu diễn cái gì?
Tùy Phong Nhập Dạ: *Híp mắt cười* Em cứ đến rồi sẽ biết.
Lưu Thủy Bất Ngữ: *Híp mắt cười* chẳng lẽ là diễn tiểu phẩm tỏ tình?
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ, em liên tưởng giỏi thật, anh kém cỏi lắm cũng phải lộ cái mặt thôi ﹁_﹁
Lưu Thủy Bất Ngữ: Thế nên rốt cuộc là cái gì ﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Có thể giữ bí mật không?
Lưu Thủy Bất Ngữ: Đột nhiên nhớ ra tối thứ bảy hình như phải giúp thầy sửa sang tư liệu ╮(╯-╰)╭
Tùy Phong Nhập Dạ: Thi hát!
Lưu Thủy Bất Ngữ: Thì ra là thế.
Tùy Phong Nhập Dạ: Thế vụ tư liệu với thầy giáo …….?
Lưu Thủy Bất Ngữ: Vừa rồi em nhớ lầm rồi, là cuối tuần nha ╮(╯▽╰)╭
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ….. Thế là em muốn tới hả.
Đọc đoạn đối thoại của hai người, Tiêu Lâm ngồi trước màn hình máy tính cười hì hì, khóe miệng giương mãi không thôi. Mỗi lần chỉ cần nói chuyên với Tiểu Ngữ, tâm tình của anh luôn rất tốt.
Bảy giờ tối thứ sau, Tiêu Lâm diễn tập xong liền trực tiếp chạy sang trường học của Quý Lâm.
Đứng dưới gốc cây tình nghĩa vợ chồng kia, Tiêu Lâm gửi một tin nhắn cho Quý Lâm, nói bản thân đang ở đây chờ anh.
Mười phút sau đã thấy Quý Lâm xuất hiện trước mặt Tiêu Lâm, hô hấp hơi dồn dập.
Tiêu Lâm tiến đến từng bước, “Tiểu Ngữ, kỳ thật em không cần sốt ruột như thế.” Nhìn như nghiêm trang, nhưng thật ra trong lòng đang vui mở cờ.
Quý Lâm bị anh trêu chọc liền đỏ hồng cả mặt, quay về một bên trong thèm trả lời Tiêu Lâm.
Thấy Tiểu Ngữ giận dỗi, Tiêu Lâm vội thức thời đổi chủ đề, “Tiểu Ngữ, ngày mai anh thi rồi, hơi khẩn trương. Sợ phát huy không tốt.” Nói xong, anh đưa tay phải nhẹ nhàng cầm lấy tay trái Quý Lâm.
Do trời tói, đen bên phía hàng cây bên này cũng khá mù mờ, từ xa nhìn lại chỉ thấy hai người tựa như hai bằng hữu bình thường đang nói chuyện phiếm với nhau. Cho dù có một đôi tình nhân cách đó không xa, cũng chỉ để ý thân mặt dưới trăng, căn bản không nhìn bên này. Cho nên Tiêu Lâm mới dám lớn mật làm vậy.
Quý Lâm kích động rút tay về, mở lời an ủi, nói, “Đừng khẩn trương, anh hát hay lắm, mai nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
“Chính là không thấy em anh sẽ cảm thấy không có động lưc, Tiểu Ngữ, ngày mai em phải đến cổ vũ cho anh được chứ?” Dứt lời đã thấy hai mắt long lanh chờ mong nhìn Quý Lâm.
Cảm thấy khẩn trương..vv…vv.., nếu đổi thành Quý Lâm còn có thể sẽ xuất hiện trạng huống này, nhưng nếu là nói ra từ miệng Tiêu Lâm thì ….. Dù sao Quý Lâm cũng sẽ không tin rằng anh khẩn trương, đi một vòng dài như thế chỉ là hi vọng cậu đến, điểm này ngay từ khi Tiêu Lâm nói câu đầu tiên, cậu đã đoán ra rồi, nhưng vẫn nể tình không vạch trần anh.
“Được, đến lúc đó có cần em mua một bó hoa hồng tặng cổ vũ anh không?” Quý Lâm sảng khoái gật đầu, nổi máu trêu đùa Tiêu Lâm.
“Thế anh sẽ rất cảm đông…. Tiểu Ngữ, em nhất định phải nhớ mua nha.” Tiêu Lâm khát khao nhìn Quý Lâm.
“Biến sang một bên…..” Quý Lâm đây người đang che trước người ra, bày vẻ mặt ghét bỏ lườm anh một cái, rồi mỉm cười bước đi.
“Tiểu Ngữ, từ từ chờ anh.” Người nào đó còn đang đứng cười ngây ngô, nhanh chân đuổi theo.
Vì thế khoảng thời gian kế tiếp, dưới sự dây dưa không ngừng của người nào đó, Quý Lâm “bị bắt” nghe hát gần một tiếng. Loại hình gì cũng có, ca khúc thịnh hành, dân ca, nhạc thiếu nhi……. Các bài hát đổi đi đổi lại từ khí chất đến ngốc moe.
Ngồi trên ghế dài bên hồ nhân tạo, Tiêu Lâm mang tiếng là vì lo lắng cho trận đấu ngày mai mà cấp bách yêu cầu luyện thanh mỉm cười nhìn Quý Lâm, hát cho cậu nghe, thỉnh thoảng hát kiểu quái dị, chọc Quý Lâm thoải mái cười lớn.
Tiêu Lâm chợt cảm giác chính mình có được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
“Ngu ngốc, anh còn hát nữa mai mất giọng, hát không được bây giờ.” Quý Lâm trên mặt vẫn treo nét tươi cười, nhắc nhở anh, tuy rằng nghe rất vui, nhưng dù sao mai Tiêu Lâm còn cần tham gia thi đấu, nếu thực xảy ra vấn đề gì, vậy là mất nhiều hơn được.
“Chính là anh vẫn rất lo lắng …..”
“Còn lâu đê, anh nghĩ em sẽ tin à ……” Cuối cùng Quý Lâm vẫn quyết định vạch trần anh.
“Bị phát hiện rồi…..” Tiêu Lâm vò đầu, sau đó nói, “Anh hát thêm một bài cuối cùng nhé …..”
“Đây đã là bài thứ năm anh nói cuối cùng rồi.” Quý Lâm híp mắt lườm người nào đó.
“Được rồi ….. Không hát nữa.”
Tiêu Lâm đột nhiên sát lại gần Quý Lâm, chờ mong nhìn cậu. “Tiểu Ngữ, ngày mai anh phải thi đấu rồi, hôm nay em cổ vũ anh trước đi.”
“Cố lên!” Quý Lâm lập tức cổ vũ anh.
“Anh không nói cái này.” Tiêu Lâm sửa lời.
“Vậy là cái gì?” Quý Lâm nhìn người bên cạnh đầy khó hiểu.
“Hôn một cái đi.” Tiêu Lâm như trẻ con chỉ chỉ sườn mặt đang vươn ra của mình.
Quý Lâm yên lặng nghiêng về một phía …..
“Tiểu Ngữ……” Người nào đó bám riết không tha di động theo, ngồi xổm trước mặt Quý Lâm.
Quý Lâm nhìn trời, sau đó cúi đầu, nhẹ chạm một chút lên mặt Tiêu Lâm.
Sự cổ vũ của tình yêu, Kiss kiss~
Chiều thứ bảy đến, Tiêu Lâm đưa Quý Lâm về trường học, bởi vì trước khi trận đấu bắt đầu, tuyển thủ cùng người xem phải tách ra, Tiêu Lâm đành ủy thác ba vị anh trai dắt Quý Lâm theo.
Nghe được tin Tiểu Lâm Tử muốn dẫn người đến xem trận đấu, ba vị anh trai đương nhiên cho rằng nhất định là vị em gái thần tiên trong truyền thuyết, tràn đầy chờ mong đến địa điểm đã hẹn. Đến khi nhìn thấy người, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Thì ra không phải là em gái thần tiên a…..
Tiêu Lâm nhanh chóng giới thiệu mọi người với nhau.
“Anh cả, anh hai, anh ba, đây là Tiểu, là Quý Lâm. Là bạn tốt của tôi. Quý Lâm, đây là mấy người anh em tốt trong phòng ngủ của anh. Anh cả Ngô Hạo, anh hai Ngụy Thành Hải, anh ba Vương Lạc.” Tiêu Lâm giới thiệu từng người cho Quý Lâm.
“Hi…..” Anh cả phất tay với Quý Lâm chào hỏi.
“Xin chào…..” Anh hai cũng bắt chuyện.
“Hello nhóc đẹp trai ~” Anh ba cũng thân thiện lên tiếng.
“Chào ba anh, tôi là Quý Lâm.” Quý Lâm cũng tươi cười trả lời.
“Tôi lập tức sẽ về, các cậu đưa Tiểu, ờ, Quý Lâm đến hội trường trước đi.” Tiêu Lâm nói xong liền quay người, nhỏ giọng nói với Quý Lâm, “Để bọn họ dẫn em, ba người họ rất tốt, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.”
Thấy Quý Lâm gật đầu, Tiêu Lâm mới chịu rời đi.
Anh cả nhanh chóng kéo người sang một bên, thấp giọng hỏi Tiêu Lâm bày tỏ bất mãn, “Em gái thần tiên của chú đâu, sao không tới? Sao lại mang bạn đến xem?”
Tiêu Lâm thần bí cười cười, sau đó có lệ trả lời, “Cậu ấy nói tối phải sửa tài liệu cho thầy giáo, không rảnh đến đây.”
“Haizzz, thật quá đáng tiếc.” Anh cả thở dài, vì không được nhìn thấy em gái thần tiên mà tiếc hận.
“Anh cả, làm phiền anh chiếu cố Quý Lâm một chút nha.”
“Yên tâm đi, anh đây làm việc thì chú cứ yên tâm.” Anh ca vỗ ngược cam đoan.
Mắt thấy thời gian đã đến, Tiêu Lâm đành chậm rãi rời đi.
Mấy người dẫn theo Quý Lâm đến hội trường. Lúc này cách thời gian trận đấu bắt đầu còn nửa tiếng, trong hội trường cũng không còn chỗ ngồi, thậm chí có người còn phải đứng ngay lối nhỏ giữa hai hàng ghế.
Anh cả đưa bọn họ đến chỗ ngồi của khoa hóa chất công nghiệp, vì là bạn của Tiêu Lâm, vị trí VIP được xếp gần đầu, tầm nhìn rất tốt.
Bốn người ngồi vào ghế, cùng đợi trận đấu bắt đầu.
Quý Lâm cầm trên tay light stick nhà trường chuẩn bị cùng với đồ cổ vũ học viện hóa chất công nghiệp phát, nhìn về đằng sau liền phát hiện có rất nhiều sinh viên nữ còn mang theo đồ cổ vũ riêng. Nào là đèn màu, bảng điện tử các kiểu, bên trên cơ hồ đều viết lời cổ vũ Tiêu Lâm.
Quý Lâm chú ý thấy lan can tầng hai còn treo không ít biểu ngữ, trong đó có hai cái khổ khá lơn, trên là ảnh chụp Tiêu Lâm. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Quý Lâm cư nhiên là, đồ tư sản!
Thấy Quý Lâm quay ra sau xem biểu ngữ, anh cả nhích lại đắc ý nói, “Tiểu Lâm Tử nhà chúng ta luôn nổi tiếng trong khoa nha, năm ngoái tham gia thi top 10 ca sĩ, lễ tình nhân thu được không ít sô cô la đâu.”
Quý Lâm xoay người ngồi chỉnh tề, cười nói, “Nhìn không ra nha ……”
“Đúng vậy, Tiểu Lâm Tử rất được hoan nghênh, anh đây hâm mộ chết đi được. Nhưng may mà hoa đã có chậu……” Anh cả cảm thán xong, dường như nhớ tới điều gì đó nên nhỏ giọng hỏi Quý Lâm, “Quý Lâm, cậu với Tiểu Lâm Tử là bạn tốt, vậy cậu đã gặp qua em gái thần tiên nhà nó chưa?”
“Em gái thần tiên?”
“Chính là bạn gái nó đó …… Tiêu Lâm cứ thần thần bí bí, cho nên chúng ta đều gọi cô nàng là em gái thần tiên.” Anh cả giải thích cho Quý Lâm.
Nghe đến đây Quý Lâm nhịn không nổi phải bật cười.
“Sao?” Anh cả thấy Quý Lâm đột nhiên cười, khó hiểu hỏi.
“Không, tôi cũng chưa từng gặp.”
“Ngay cả cậu cũng không biết sao…… Vẫn là để lần sau hỏi Tiểu Lâm Tử vậy.” Ngay cả vị này cũng không biết, xem ra Tiêu Lâm giấu thật kỹ, anh cả lắc đầu, nhìn lại về sân khấu chuẩn bị xem trận đấu.
Quý Lâm cũng chuyển ánh mắt về phía trước, nếu nói cho người anh cả này, em gái thần tiên trong lời bọn họ đang ngồi ngay trước mặt anh ta, không biết anh ta sẽ có phản ứng gì. Trong lòng Quý Lâm trộm nghĩ, cảm thấy thực sung sướng.
Dưới sự chờ đợi nóng bỏng của quần chúng, trận đấu rốt cục cũng bắt đầu.
Vòng thứ nhất là thi hát, hai mươi tuyển thủ lần lượt biểu diễn ca khúc của chính mình, từ đó giám khảo sẽ chọn ra mười vị tốt nhất.
Tiêu Lâm là người thứ mười chín bước lên sân khấu.
Quý Lâm không nhạy cảm với âm nhạc, nhưng chỉ nhìn cũng thấy thực vui vẻ.
Sau khi mười tám người kia hát xong, cuối cùng cũng đến phiên Tiêu Lâm lên sàn.
MC vừa tuyên bố tên Tiêu Lâm, toàn trường liền sôi trào, tràn ngập tiếng gọi ầm ĩ nhiệt liệt cùng tiếng thét chói tai.
Quý Lâm vẫn ngồi ngay ngắn, hai mắt mở to nhìn về sân khấu.
Khúc nhạc dạo vang lên, “Duy nhất”.
Rèm che trên sân khấu được chậm rãi nâng lên, Tiêu Lâm dần dần xuất hiện trước mắt khán giả. Anh ngẩng đầu, nhẹ mỉm cười, phất phất tay với mọi người, lập tức dẫn đến một loạt tiếng thét chói tai khác. Nhìn Tiêu Lâm đứng trên sân khấu thâm tình, chân thành hát tình ca, Quý Lâm chợt cảm thấy hít thở không thông.
Không chỉ có tiếng hát mê người, cách ăn mặc của Tiêu Lâm hôm nay cũng rất bắt mắt. Nửa người dưới của anh mặc một chiếc quần bò bó sát, buộc quanh vóc dáng hoàn hảo, thân trên mặc một chiếc áo lông vàng nhạt, khiêu gợi muốn chết!
Đặc biệt trong nháy mắt anh cúi đầu xoay người cất tiếng hát, lập tức miểu sát toàn trường. Đám sinh viên nữ phía sau bị anh mê hoặc đến kích thích mà hét ầm ĩ.
Một Tiêu Lâm mê người như vậy đến cậu cũng chưa từng gặp qua. Quý Lâm bắt đầu cảm thấy chính mình cũng muốn hét lên như đám nữ sinh kia.
Hoàn chương 27.