Ầm một tiếng, một con tê giác một sừng đã bị linh lực bắn ra xa. Nhưng hai ba con tê giác một sừng đã điên cuồng vây quanh lấy Bùi Khang.
Vân Thiên Vũ sợ hãi vô cùng, nàng phát hiện những con tê giác xung quanh Bùi Khang không hề giống với những linh thú mà nàng đã từng được thấy.
Trước đây những linh thú nàng thấy đều đã được thuần hóa. Nhưng những con tê giác trước mặt nàng đều hoàn toàn chưa được thuần hóa, chẳng những không có linh tính mà còn tràn đầy ma tính. Vô cùng khát máu và điên cuồng.
Ba con tê giác điên cuồng dùng sừng để đối phó với Bùi Khang, tuy linh lực của Bùi Khang rất lợi hại, nhưng lại bị ba con tê giác bao vây thật sự khiến người ta lo lắng.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng thả Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu anh trong nhẫn Phượng Linh ra, sau đó lệnh cho Ngạo Minh và Điêu Gia: “Đi đi, xử lý hết mấy đứa kia đi.”
“Rõ.”
Ngạo Minh và Điêu Anh lắc mình tới chỗ mấy con tê giác. Hai linh thú này trải qua tu luyện ở Thiên Mộc sơn trang, hình dáng càng ngày càng lớn, cho nên chúng xoay người trở lại hình dáng nguyên thủy, thân hình không hề nhỏ bé hơn mấy con tê giác là bao, hai linh thú này mỗi người một hướng lao thẳng đến mấy con tê giác. Cứ như vậy, Bùi Khang chỉ cần phải đánh nhau với một con tê giác là được.
Một người hai linh thú chém giết tê giác ở trong rừng. Rất nhanh sau đó, đã lấy được đầu của mấy con tê giác. Bùi Khang liếc nhìn Ngạo Minh và Điêu Gia, vẫn là hai con linh thú lợi hại.
Ông không khỏi ngạc nhiên nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt vô cùng kích động: “Khê Nhi, con có cả linh thú sao?”
Vân Thiên Vũ gật đầu: “Vâng.”
“Vậy con cũng có linh lực?”
Bùi Khang vui vẻ hỏi, Vân Thiên Vũ lại gật đầu, sau đó Bùi Khang kích động, vỗ tay nói: “Đi, đi nào, chúng ta về Bùi gia, ta muốn cho họ thấy nữ nhi của Bùi Khang ta là người có linh lực.”
Vân Thiên Vũ nhìn dáng vẻ của ông không khỏi kinh ngạc: “Sao vậy?”
“Khi con được một tuổi, họ đã dùng linh thạch để thử nghiệm, nói con không có tu vi linh lực, là một phế vật, mẹ con đã khóc hết nước mắt vì chuyện này, không ngờ lần này con trở lại, lại là người có linh lực, đây không phải là đang vả vào miệng họ sao?”
Bùi Khang càng nghĩ càng kích động, đồng thời ông nhìn thấy trời đã tối, nên nhanh chóng thúc giục: “Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi núi Diệu Nhật, nếu không mặt trời xuống núi sẽ gặp phải nhiều ma thú lợi hại hơn nữa thì phiền phức lắm, vừa nãy ma thú mà chúng ta gặp phải là loại ma thú hạ đẳng thôi, cho nên mới có thể dễ dàng giải quyết như vậy, nếu mà gặp phải loại lợi hại thì rất phiền phức.”
Bùi Khang nói xong, Vân Thiên Vũ há hốc mồm, tê giác một sừng kia lại chỉ là loại ma thú hạ đẳng thôi sao. Loại hạ đẳng nhất? Nàng tưởng chúng đã rất lợi hại rồi hóa ra lại là loại hạ đẳng nhất.
Nghĩ vậy Vân Thiên Vũ nhanh chóng kéo tay Lâm Tú Uyển đưa lên lưng Ngạo Minh, cô để Điêu Anh cõng Bùi Khang ra khỏi núi Nhật Diệu.
Nhưng trong Điêu Anh lưỡng lự một lúc mới cõng Bùi Khang một cách không cam tâm. Cơ thể Ngạo Minh và Điêu Anh nhanh nhẹn vượt núi, tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Ba ngày sau.
Trước cổng Bạch Hạc thành.
Vân Thiên Vũ vén rèm nhìn phía cổng thành, nhìn ba chữ rất lớn được viết rất vững trãi trên cổng thành: Bạch Hạc thành. Bùi gia chính là đại gia tộc trong Bạch Hạc thành.
Nhưng khi Vân Thiên Vũ vén rèm nhìn ra ngoài, không thấy người Bùi Gia nghênh đón họ.
Nếu nàng nhớ không nhầm, trước đó cha nàng đã phái người gửi thư về Bùi gia.
Nói với người Bùi gia là đã tìm được nữ nhi, nhưng xem ra Bùi gia không hề coi trong người cha này của nàng.
Bây giờ Vân Thiên Vũ đã có hiểu biết nhất định về tình hình của tây đại lục.