Vân Thiên Vũ cũng không phản đối.
Mộc Thanh Nhiêu lo lắng nói: “Nhưng với tu vi linh lực của hai người hiện giờ thì cho dù có đến được tiểu thần giới, chỉ sợ rất nguy hiểm, chính vì vậy việc cần làm trước mắt là tu luyện linh lực. Ít nhất phải đạt được cấp tử linh mới có thể vào tiểu thần giới, mặc dù ta biết làm thế nào để đến tiểu thần giới nhưng đối với tình hình nội bộ trong tiểu thần giới thì lại không biết gì cả.”
Vân Thiên Vũ nghĩ một lát rồi ra sức gật đầu: “Ta cũng chính là có ý này, trước tiên phải tu luyện linh lực, sau đó mới đi đến tiểu thần giới. Bây giờ như thế này, hai ngươi cùng ta đi đến Thiên Mộc sơn trang, ở dưới Thiên Mộc sơn trang có ngọc Linh Viêm, linh lực vô cùng dồi dào, có thể dùng để tu luyện linh lực.”
Mộc Thanh Nhiêu và Hoa Khấp Tuyết nghe thấy như vậy vô cùng vui mừng: “Tốt, thật sự là tốt quá, sở dĩ chúng ta ở đây là để tu luyện nâng cao linh lực, nếu có nơi tu luyện tốt hơn thì lại càng tốt.”
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm, tiếp tục dưỡng thương.
Trước mắt cần dưỡng thương cho tốt.
Nhưng việc trị những vết thương này cũng không có gì là khó.
Trong Phượng Linh giới của Vân Thiên Vũ có không ít đan dược nàng đã luyện trước đây, bây giờ đúng lúc cần dùng đến.
Ngạo Minh và Điêu Gia bị trọng thương cũng được Vân Thiên Vũ dần dần chữa trị.
Đợi sau khi chữa lành vết thương thì nàng lập tức đưa Mộc Thanh Nhiêu và Hoa Khấp Tuyết đến Thiên Mộc sơn trang.
Nhưng trước khi đi tới Thiên Mộc sơn trang, Vân Thiên Vũ nghiêm túc nói chuyện với Diệp Gia: “Biểu tỷ, lần này đi Thiên Mộc sơn trang tu luyện linh lực là để đến tiểu thần giới của tây đại lục, trong tiểu thần giới của tây đại lục vô cùng nguy hiểm, cho nên muội nghĩ tỷ ở lại đông đại lục sẽ tốt hơn, muội phái người đưa tỷ vào cung, Tiêu Dạ Thần nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tỷ, nếu tỷ đi theo muội nhất định sẽ rất nguy hiểm.”
Nhưng Diệp Gia kiên quyết muốn cùng nàng đến tiểu thần giới: “Vũ Mao, cho dù như thế nào ta cũng muốn cùng muội đi đến tiểu thần giới.”
Bây giờ nàng chỉ có Vũ Mao là người thân duy nhất, nếu rời khỏi Vũ Mao, nàng không biết sẽ đi đâu.
Còn về Tiêu Dạ Thần, khoảng cách giữa nàng và gã đã xa vời đến mức không thể nào chạm tới, bây giờ trái tim nàng đã nguội lạnh, không còn nhớ nhung đến gã nữa.
Vân Thiên Vũ nghe xong lời của Diệp Gia vẫn còn do dự, vì nàng nhớ tới chuyện của Họa Mi.
Nếu không phải nàng sớm sắp xếp chuyện của Họa Mi thì Họa Mi đã không chết.
Nàng không muốn vì mình mà liên lụy đến những người khác.
Cho nên nàng hi vọng biểu tỷ ở lại đông đại lục.
Nhưng Diệp Gia vừa liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của Vân Thiên Vũ, nàng kiên quyết nói: “Vũ Mao, suy nghĩ của muội là suy nghĩ của muội, muội không thể đại diện cho suy nghĩ của chúng ta, giống như Họa Mi, trước khi chết nàng ta vẫn vô cùng vui vẻ, nàng ta không cho rằng chết là không đáng giá, mà ta cũng như vậy, ta muốn đi cùng muội, cho dù kết cục cuối cùng cũng giống như Họa Mi, đó là sự lựa chọn của ta. Ngược lại, bây giờ không đi cùng muội mới là vứt bỏ, mới là ghét bỏ.”
Diệp Gia đã nói đến như vậy thì Vân Thiên Vũ không thể không cho Diệp Gia đi cùng, nhưng cuối cùng nàng cũng không quên dặn dò Diệp Gia: “Tỷ phải nhớ kỹ, chúng ta đi Thiên Mộc sơn trang để tu luyện linh lực, ngoài việc tu luyện linh lực tỷ phải lấy luyện độc là chính, vì tu vi linh lực của tỷ không cao, thời gian tu luyện không thể diễn ra quá nhanh, nhưng tỷ có thể luyện độc nhiều hơn, nếu có thể luyện độc đến trình độ xuất thần nhập hóa thì không ai có thể động vào tỷ.”
Đây chủ yếu vì trên người Vân Thiên Vũ đã có một quyển Độc Phương, nàng sẽ viết ra những đan phương lợi hại để Diệp Gia luyện chế, như vậy sau này cho dù tu vi linh lực của Diệp Gia không quá cao nhưng nàng ấy có độc thuật thì vẫn sẽ rất lợi hại.
“Được, tỷ nghe theo sắp xếp của muội.”
Mọi người bàn bạc xong những chuyện cần phải làm tiếp theo, sau đó cưỡi ngựa đi thẳng đến Thiên Mộc sơn trang.