Vân Thiên Vũ vừa nói vừa căn dặn Ảnh Tử và ba linh thú đang ẩn nấp:
“Các ngươi đánh bọc tới, nhất định phải cướp Họa Mi về.”
Chỉ là nàng vừa mới sắp xếp xong, Gia Cát Cẩn phía đối diện lên tiếng.
“Vũ Nhi, ta biết nàng muốn cướp người từ trong tay ta, chuyện này là không thể nào, lúc này ta đến là đã có chuẩn bị, bên kia bọn họ có không ít người đâu, nàng không cướp được người đâu.”
Vân Thiên Vũ sầm mặt lại, nghiêm túc ngưng thần cảm nhận, quả nhiên cảm nhận được ẩn nấp rất nhiều động tĩnh, xem ra lúc này Gia Cát Cẩn mang không ít người tới.
Nếu nàng cưỡng ép cướp người, căn bản là không cướp được người, chẳng những không cướp được rất có thể còn làm Họa Mi bị thương.
Vân Thiên Vũ không nhịn được hét lên: “Gia Cát Cẩn, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Nàng theo ta trở về Nam Chiêu, ta cam đoan sẽ không động đến một sợi lông của nha đầu kia, hơn nữa sau khi trở về Nam Chiêu, ta sẽ cho người chăm sóc tốt nàng ta.”
Gia Cát Cẩn dứt lời, Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói.
Họa Mi phía đối diện liền kịch liệt phản bác: “Tiểu thư, người mau đi đi, không cần để ý đến ta, ta không muốn liên lụy đến người, cầu xin người hãy đi đi, người mau trở về tổ chức đại hôn đi.”
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không hề cử động, nàng nhìn qua Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn.
“Gia Cát Cẩn, ta nói lại lần nữa, ngươi thả Họa Mi, ta sẽ bỏ qua chuyện trước kia, từ đây về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp như trước, ta cam đoan ta và ngươi không chết không ngừng lại, suốt đời này sẽ không có một ngày nào hòa giải.”
Thần sắc Vân Thiên Vũ lạnh lùng, đôi mắt lạnh băng cực kỳ âm trầm.
Trong xe ngựa đối diện Gia Cát Cẩn lập tức khó xử, thật ra Vũ Nhi hòa giải xóa bỏ chuyện trước kia với gã khiến gã rất vui, nhưng nước sông không phạm nước giếng thì gã thấy rất khó chịu trong lòng.
Xuyên không đến nơi này, gã luôn tâm niệm phải làm một việc, chính là tìm được nàng và sống cùng nàng ở mảnh đất mới này.
Đối với người ở vùng đất này, gã rất hờ hững, cũng không cảm thấy quá hứng thú, gã chỉ cảm thấy hứng thú với duy nhất một chuyện chính là cùng nàng tạo ra cuộc sống thuộc về bọn họ.
Gã sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn, chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Nhưng bây giờ muốn nước sông không phạm nước giếng với gã, cái này Gia Cát Cẩn không chấp nhận nổi.
Hơn nữa nếu như gã thả tiểu nha đầu này, Vũ Nhi sẽ lấy Tiêu Cửu Uyên.
Không được, việc này gã càng không chấp nhận được.
Cho nên gần như trong nháy mắt Gia Cát Cẩn đã từ chối yêu cầu của Vân Thiên Vũ.
“Vũ Nhi, thứ cho ta không thể đồng ý yêu cầu của nàng.”
Vân Thiên Vũ không muốn nói nhiều với gã, bởi vì thời điểm hôn lễ càng lúc càng đến gần, nàng phải nhanh chóng cứu Họa Mi trở về, sau đó quay trở lại thành thân, nói chung hôm nay nàng không thể để lỡ ngày tốt giờ giờ lành.
Vân Thiên Vũ nghĩ, xoay người ra lệnh cho Ảnh Tử và ba linh thú đang ẩn nấp: “Bốn linh thú các ngươi liên thủ bắt Gia Cát Cẩn, ta và Hắc Diệu đi cứu Họa Mi.”
Chỉ có thể chia binh thành hai đường.
Vân Thiên Vũ ra lệnh một cái, xoay người quát lớn: “Động thủ.”
Trong nháy mắt, mấy đạo thân ảnh tách nhau chạy về hai hướng.
Một hướng công kích Gia Cát Cẩn.
Một hướng khác chạy thẳng đến chỗ Họa Mi.
Nhưng Vân Thiên Vũ và Hắc Diệu vừa động thì những kẻ bắt cóc Họa Mi nhanh chóng rút lui về phía sau, mấy đạo thân ảnh bay vọt thẳng đến Vân Thiên Vũ và Hắc Diệu.
Vân Thiên Vũ dùng linh lực đánh vỡ một viên linh lôi đan trước.
Những người khác cấp tốc lui về phía sau, nàng nhanh chóng hạ lệnh: “Hắc Diệu, ngươi đi đối phó với bọn họ. Ta đi cứu Họa Mi.”
“Vâng, chủ tử.”
Hắc Diệu lắc mình dẫn người đi đối phó.